Thâm Nhập


Người đăng: Vincent032

Trời lúc này đã chìm vào tối, Trầm Khung lúc này đang ngồi trên nốc của một
tòa nhà và ngóng về phía tòa nhà khách sạn cách đó hơn trăm mét.

Và điều kết hợp với một cái ví rỗng tóe thì cũng có nghĩa là Trầm Khung đã một
mình mà chịu đói nhịn khác từ sáng đến tối.

“ọt ~~~

Âm thanh quen thuộc khiến chân mày của Trầm Khung nhíu lại.

Trầm Khung lúc này không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhớ đến câu nói
của cha hắn ngày trước “bọn mày giờ ăn sung mặc sướng mà sinh ra hư hết, thời
tao ngày xưa toàn là ăn gió năm sương mà lớn lên”.

-Mình đã có gió, có nắng, có bụi. Giờ mà chờ cho đến gần sáng là chuẩn bài an gió năm sương … ôi … đói quá

Lầm bầm một câu cho vui nhưng cái đói bụng lại khiến Trầm Khung không thể nào
cười nổi một cái.

Nhưng nói sao thì nói, trời hôm nay đúng là không trăng. Thật đúng là một thời
tiết tuyệt vời để chơi trò “đột nhập”.

Bằng vào kỹ năng mới của mình, Trầm Khung nhanh chóng trèo lên nốc của tòa nhà
gần với tòa khách sạn nhất rồi chuẩn bị tự thế và nhảy một cú nhảy cao đến hơn
hai chục mét.

Trên không trung, đôi giày và đôi bàn tay của Trầm Khung phát sáng lên ánh
sáng màu xanh trắng và hắn bỗng nhiên có thể bám lên được trên tường của tòa
nhà.

Đây là hai trong số vài kỹ năng mới mà hắn đã đạt được trong việc nghiên cứu
cách truy xuất sức mạnh bên trong mình ra ngoài. Và đó thật là một quá trình
dài và gian nan.

Tòa nhà khách sạn được thiết kế có ban công nên Trầm Khung nhanh chóng cố gắng
bò lên tầng thứ mười sáu của tòa nhà vì sau một ngày mệt mỏi mà ngồi nghe
ngóng và phân tích thì Trầm Khung đã xác định được là mục tiêu của hắn ngụ tại
tầng mười lăm nhưng không biết cụ thể là phòng nào.

Nhưng đó chỉ là suy đoán và phân tích của hắn và điều này có thể sai vì có rất
nhiều người trong khách sạn này. Với khả năng có thể nghe được trong một trăm
mét thì càng gần một trăm mét thì khả năng nghe chính xác của hắn bị giảm lại
rất nhiều.

-Rẹt! Vào vị trí

Chiếc bộ đàm trên ngực của sáu người trong trang phục của đang đứng trong một
căn phòng chứa dụng cụ vệ sinh đột nhiên vang lên và sáu người này nhanh chóng
bước ra khỏi phòng

Cùng lúc đó, thêm nhiều người trong bộ vét màu đen từ trong những vài căn
phòng rải rác trong các tầng lầu cũng mở cửa bước ra và hướng về phía tầng thứ
mười chín của tòa nhà.

Tầng thứ mười chín của tòa nhà được thiết kế vô cùng sang trọng với một mái
vòm tròn bằng thủy tinh khổng lồ và đứng từ dưới có thể ngắm cả khung cảnh bồ
trời đầy sao tuyệt đẹp.

Không những thế, kết hợp với hệ thống ánh sáng chuyên nghiệp cùng với vật
trang hoàng cao cấp và tiếng nhạc du dương đã khiến nơi đây trở thành một vũ
đường đầy sang trọng và quý phái.

Bên trong vũ đường rộng lớn, vô số người đang ngồi quanh những bàn tiệc xa hoa
hay đang nhẹ nhàng khiêu vũ dưới những giai điệu tuyệt vời nhất đêm nay. Tiếng
nói, tiếng cười khe khẽ cùng với tiếng nhạc tạo thành một sự nhôn nhịp lịch
thiệp và sang trọng, một bầu không khí cao xa.

-Kính thưa quý vị! Sau đây tôi xin trân trọng giới thiệu ngài Lê Chân, chủ tịch tập đoàn công nghệ Sao Nam và cũng là nhân vật chính của chúng ta hôm nay.

Một người trong bộ vét màu trắng bỗng nhiên bước lên vị trí bục cao nhất trong
vũ đường và bằng một giọng điệu trang trọng mà giới thiệu một người có tên là
Lê Chân.

Đoạn giới thiệu vừa dức thì mọi người bên dưới liền trở nên im lặng và nhìn về
phía bục cao vào vỗ tay liên hồi.

Trong tràng pháo tây ấy, một người đàn ông tầm năm mươi, tốc muối tiêu, khuôn
mặt có chút ốm và khiến người ta có cảm giác dân dã nhưng tác phong lịch thiệp
thì lại cho ta thấy một sự khác biệt kỳ lạ.

Trong bộ vét màu đen, ông nhanh chóng bước lên giữa bục cao và vẫy tay chào
mọi người bên dưới. Khi tiếng vỗ tay dức, Lê Chân bắt đầu phát biểu

-Chúc mọi người một buổi tối tốt lành! Tôi thật sự không thể miêu tả được sự vui sướng của mình khiên có thể mời được hết tất cả các vị đến đây …

Lê Chân bắt đầu bằng một câu chào lịch thiệp và sau đó là luyên thuyên về lý
do của buổi tiệc và đặc biệt cảm ơn sự có mặt của thêm một số nữa. Như một
động thái lịch sự, mọi người đều đứng lên và chăm chú lắng nghe.

Tại một cái bàn đặt tại góc của vụ đường và khuất sau bóng của nhiều người
đang đứng, một người cũng trong một bộ vét màu đen nhưng nổi bật hơn với cái
cà-vạt màu hường đang ngồi say sưa ngồi quơ tay múa chân mà nhấm nháp những
món “sơn hào hải vị” có trên bàn.

Đôi lúc, lại vang lên vào tiếng chép miệng hay tiếng nhai khiến vài người đứng
gần biểu lộ trạng thái khó chịu ra mặt mà nhìn vào con người bất lịch sự đang
ngồi ăn sau lưng họ.

Nhận thấy cái nhìn bất thiện như viên đạn đang bắn về phía mình, tên này lập
tức ngồi thẳng người dậy, chỉnh chu lại áo quần một tí rồi đứng lên như bao
người.

Ọt~~

Nhưng khi hắn đứng được một lúc thì một âm thanh dài quen thuộc lại phát ra từ
bụng của tên này khiến mọi người lại một lần nữa dùng ánh mắt viên đạn mà nhìn
hắn. Nếu mắt người mà thật sự có thể bắn ra đạn thì tên này đã bị bắn cho ra
bã từ lâu.

-Hì hì! Xin lỗi! Thật là xấu hỗ quá … hà hà xin lỗi nha. Tại tôi đói quá

Tên bất lịch sự tự thấy mình cũng hơi quá đang nên cũng ngửa đầu cười rồi lấy
tay rãi đầu mà xin lỗi.

Dưới ánh đèn, một khuôn mặt trẻ trung quen thuộc hiện ra và thật không ai khác
ngoài thanh niên đã nhịn đói từ sáng đến tối chỉ vì chót lở dại dùng hết tiền,
Trầm Khung.

Để giải thích cho sự hiện diện của hắn ở đây thì ta phải trở lại khoản một giờ
trước khi hắn trèo qua lan can và xăm nhập vào một căn phòng.

Bên trong căn phòng, hắn không thấy tìm thấy một ai nhưng lại phát hiện ra một
bộ vét đen nằm im lặng trong tủ. Phần vì trang phục của hắn hiện tại có hơi
không hợp địa điểm và phần vì hắn cũng mê chết đi được với việc khoát lên mình
một bộ vét nên hắn cũng có chút áy náy mà “tạm mượn” bộ vét.

Sau khi mất gần mười phút chỉnh chu trước cái gương và nhất là thời gian để
thắt được cái cà vạt mà Trầm Khung vẫn cứ rủa mãi thắng mặt thôn nào mà lại
mua cái cà-vạt màu hường làm hắn phải thật là bối rối và đấu tranh nội tâm khi
cầm nó lên và thắt vào áo.

Cạch

Cánh cửa phòng đóng lại và Trầm Khung đang bước đi trong sản với một bộ vét
mới toanh khiến hắn như muốn hỉnh cái đầu lên mà nhìn trần nhà. Thú thật ra
thì Trầm Khung đã ao ước được mặc một bộ vét từ cái thời mà hắn còn ngồi bô mà
xem phim Nga Mĩ nên hắn hôm nay đặc biệt cao hứng.

-Hôm nay mà có cái cà-vạt xanh lam hay đỏ đậm nữa thì đúng bài rồi …

Trầm Khung tuy rất cao hứng nhưng mỗi khi nhìn hay nhớ lại cái cà-vạt màu
hường là lại có chút hụt hẫng trong lòng mà thở dài.

Nhưng dù cao hứng ra sao thì cái bụng trống rỗng như vẫn luôn nhắc nhở hắn cái
lý do nó bị trống và cũng là cái lý do mà hắn có mặt tại nơi đây.

Trầm Khung trong dáng vẻ tuy có chút hinh hỉnh nhưng vẫn cố gắng bình thường
nhất có thể mà bước đi từng bước và lắng nghe tiếng nhịp tim để xác định xem
phòng nào tróng hay phòng nào có người rồi sau đó mới tiến hành kiểm tra qua
đường cửa sổ.

Nhưng số cái là hắn đã kiểm tra hết ba tầng theo thứ tự từ dưới lên mà chẳng
thấy thằng tây chết tiệc đó ở đâu mà lại còn công thêm cái bụng cứ kêu “ọt ọt”
khiến hắn muốn lộn cả cái bàn lên vì tức.

Nhưng cũng đúng lúc đó, hắn ngửi được mùi thức ăn từ tầng thứ mười chín khiến
hắn không cưỡng lãi được mà mò về phía đó.

Do có bảo vệ xét thiệp mời nên Trầm Khung đã âm thầm thâm nhập vào thông qua
nhưng cửa kính phòng vệ sinh.

-Tên này không biết chui từ cái xó nào ra mà vào được đây

Một người phụ nữ trong bộ đầm màu xanh lam nhạt nhìn Trầm Khung - lúc này đang
ngồi ăn do cái bụng của hắn lại biểu tình – mà phàn nàn mới người kế bên.

-Nhìn cái cà-vạt màu hường là thấy có vấn đề rồi

Một người phụ nữ khác đưng kế bên người lúc nảy lên tiếng

Bao nhiêu tiếng xì xầm soi mối cứ thế mà vang lên khiến Trầm Khung miệng đang
ăn mà trong lòng thì lệ dâng trào. Hắn cũng hận lắm, thù lắm cái tên nào mà
lại chọn cái cà-vạt màu hường mà kết hợp với cái bộ vét ngầu thế này.

-Ta thề! Nếu ta biết tên đó là ai thì ta sẽ tẩn cho nó một bửa ra trò

Trầm Khung thầm tự thề với lòng

Và rồi cuối cùng, bài phát biểu của người tên Lê Chân cũng kết thúc bằng tràng
pháo tay không thể nào hoành tráng hơn từ tất cả những người trong vũ đường
cho thấy ông được tất cả họ tôn trọng rất nhiều.

Dù luôn cặm cụi ăn nhưng Trầm Khung cũng nghe được loáng thoáng phần nào nội
dung của bài thuyết trình là người tên Lê Chân này đã thành công trong việc
nghiên cứu cái gì đó và chuẩn bị tung ra thị trường một loại sản phẩm công
nghệ mới gì đó trong tương lai.

Khi kết thúc bài diễn thuyết của mình, Lê Chân bước khỏi bục cao và bắt tay
với những người ở dưới.

-Rẹt! Hành động

Một âm thanh bộ đàm vang lên.

Trầm Khung đang ăn cũng phải dừng lại vì ngạc nhiên

-Không lẽ … không thể nào

Và hắn còn ngạc nhiên hơn khi nghe được một số âm thanh khác

Cạch

Một âm thanh lớn vang lên và cả vũ đường chìm vào trong bóng tối


Du Giới - Chương #14