Thảm Sát (2)


Người đăng: Vincent032

-Trầm Khung này, sao mày chơi mà lâu qua màng thế?
Hoàn Phong ngồi nhìn Trầm Khung chơi game mà nhăn mày hỏi và nói tiếp
-Giải quyết mục tiêu chính đi là xong rồi. Chi mà chạy vòng vòng giết lính hoài
-Tao cũng không biết nữa
Trầm Khung vừa nhìn màng hình máy tính và vừa trả lời

Bằn bằn … bằn bằn … bằn bằn
Vết thương tại bàn tay trái của Trầm Khung lúc này đã bốc lên làng sương màu
xanh trắng và dường như không biết đau, Trầm Khung vẫn cứ ngắm về phía trước
và bóp cò.
Chuyển súng sang chế độ semi (bắn từng viên), Trầm Khung không ngắm vào đầu
như chơi game mà chuyển sang ngắm vào thân và bắn hai phát ở mỗi mục tiêu. Làm
như vậy là vì dù hắn chơi game bắn súng nhiều và cũng đã từng học bắn súng
nhưng hắn không tin lắm vào khả năng bẳn của mình cho lắm.
Trầm Khung lựa chọn bắn những tên đứng sau vì đa số bọn áo vét đen chỉ châm
châm bắn ở đằng trước mà không nhìn về phía sau và cũng nhờ tiếng súng loạn xạ
nên bọn này cũng không để ý đến hướng đạn bay.
Lại nhờ vào việc bọn áo vét đen trong thế hướng lưng về phía Trầm Khung – phần
không có áo giáp bao vệ - và những viên đạn do hắn bắn ra lại thường rơi vào
khoảng tim - phổi nên chúng thường phá hủy cột sống, tim, phổi của mục tiêu và
làm chúng không có rên la gì được.
Hạ được ba tên thì cũng là lúc bọn còn lại phát hiện ra và quay sang bắn trả
lại khiến Trầm Khung phải núp vào.
Hơ hơ hơ
Những tiếng thở nặng nề liên tục vang lên bên này tường khi Trầm Khung cố gắng
điều chỉnh lại tâm trạng của mình và bên kia tường là lớp khói bụi bê tông do
tường va chạm với đạn tạo ra khiến hắn khó mà bình tĩnh.
Nghĩ ngợi một chút, Trầm Khung dùng tay đè lên vũng máu bên dưới và chét lên
mặt của mình. Đây là việc có thể xem là sáng suốt duy nhất mà hắn có thể nghĩ
đến lúc này.
-Có nên tiếp tục hay không?
Trầm Khung nhìn về con đường trống vắng trước mặt mình. Nếu đi theo con đường
đó ngay lúc này thì hắn sẽ thoát khỏi chuyện này. Hắn lúc này đã làm rất
nhiều, cố gắng rất nhiều và cũng là mạo hiểm quá nhiều.
Số người trong vũ đường lúc này cũng đã vơi đi chỉ còn lại một ít người cố
gắng trú tại những vật cản chắc chắn và thầm cầu nguyện thôi, về cơ bản thì đã
không lối thoát cho họ.
Cảnh “xác chất như núi, máu chảy thành sông” mà Trầm Khung thường hay nghe qua
thì nay hắn cũng đã tận mắt chứng kiến.
Thật kỳ lại, mọi chuyện cứ như quá nhanh vậy. Chỉ vài phút trước thì hắn còn
đang ngồi ăn khí thế trong bầu không khí trang trọng và quý phái. Hắn chỉ hơi
cảm thấy ngượng khi bị người khác nói sau lưng và cũng phần là tại cái cà-vạt
màu hường chết tiệt thì nay lại máu me cả người và hít lấy một bầu không khí
toàn là máu.
Con người thật đơn giản, mới cười đó thì nay lại gào khóc, tốn không biết bao
nhiêu để nuôi nên hình nên dáng một con người thì chỉ cần một phát đạn trong
một khoảnh khắc là mọi chuyện liền trở về cát bụi.
Cũng như tên bị Trầm Khung quăng một dao vào tráng lúc nãy, tư thế của hắn lúc
đó cũng là mắt mở to và giờ khi đã nằm xuống thì đôi mắt hắn cũng to như vậy
vì hắn có tin đau việc mình lại chết nhanh như thế.
-Mọi chuyện thật quá đơn giản!
Trầm Khung tự nói một câu và mắt nhìn thẳng vào lòng bàn tay trái nơi mà làng
sương màu xanh trắng và từ từ nhạt đi và biến mất cùng vết thương. Bàn tay của
hắn lúc này trở lại như cũ, không một vết sẹo, không một giọt máu
-Cũng thật đơn giản đến kỳ lạ!
Trầm Khung nói ra một câu cũng tương tự với câu lúc nãy nhưng bằng một giọng
điệu cáu rắt hơn và hít mạnh một hơi.
Cạch cạch
Trầm Khung tháo băng đạn ra xem số viên còn lại và tám viên là con số còn lại.
Nếu hắn muốn có thêm đạn thì phải chạy lại cái xác của tên áo vét đen bị hắn
đá vào xương sường lúc nảy ở ngoài sản lớn của vũ đường. Nhưng hiển nhiên việc
đó là không thể rồi.
Với tay lấy khẩu lục nằm trên sàn, Trầm Khung liền nhét nó vào đũng quần rồi
khom người chộp lấy cái xác của tên áo vét đen bị hắn đập một phát vào đầu lúc
nảy.
-Năm đứa mày tiếp tục giết hết bọn kia và tìm cho ra tên già. Hai tao giải quyết tên kia
Một tên áo vét đen nhanh chóng ra lệnh chia bảy tên còn lại thanh hai nhóm và
tiếp tục.
Hai tên trong tứ thế chĩa thẳng súng và gốc cửa mà Trầm Khung đang núp và từ
từ tiến đến.
Một bóng đen lao ra, hai tên lập tức xả đạn vào và bóng đen ấy nhanh chóng ngã
xuống. Nhưng cả hai đều nhanh chóng phát hiện ra tư thế chạy của cái bóng đen
đó không bình thường và đặc biệt là còn mặc cả giáp chống đạn
Cả hai lập tức nhìn lại gốc cửa thì trông thấy một khuôn mặt đầy máu đang nhắm
một mắt và chĩa súng về phía chúng rồi xả đạn.
Bằn bằn bằn bằn …
Trầm Khung chuyển súng về chế độ auto (bắn tự động) và xả hết tám viên vì hắn
biết hắn không có nhiều thời gian để bóp cò ở chế độ semi.
Súng hết đạn thì cũng là lúc hai tên ngã ngửa ra đất, Trầm Khung nhanh chóng
chuyển tư thế cằm khẩu M4 sang giống như cầm kiếm ở tay trái và mốc ra khẩu
lục ở tay phải rồi lao người ra.
Dù cả hai tên bị trúng đạn nhưng nhờ có áp giáp chống đạn nên ngoài việc bị
chấn động mạnh ra thì không tên nào bị thương.
Một tên nhanh chóng mốc khẩu lục ra thì bị Trầm Khung quăng thẳng khẩu M4 vào
đầu. Bán súng đập thẳng vào tráng và mủi khiến hắn ngửa người lên cao, máu xịt
ra và văng đi một đoạn ngắn rồi nằm im
Bằn bằn bằn bằn
Liên tục bốn phát súng lục vang lên và với tư thế ngã ngửa ra như tên còn lại
thì có trời mới biết là Trầm Khung hắn bắn trúng cái gì nhưng nhìn chung thì
tên này không cử động nữa và có vẻ như là đã chết.
Sau khi nhanh chóng xử xong hai tên, Trầm Khung liền nấp vào một cái trụ đá
hoa cương khác và điều chỉnh lại nhịp thở.
Trầm Khung lúc này đặc biệt chú trọng vào việc thở của mình vì hắn cứ có cảm
giác như thở lúc này là một việc rất khó khăn và nếu hắn quên thì có khi hắn
sẽ chết vì ngạc mất.
-Đây gọi là áp chế về tâm lý?
Trầm Khung tự hỏi
Năm tên còn lại lúc này đã chú ý đến tính hình tên này và trong khẩu lục của
hắn lúc này còn đúng bốn viên đạn, điều này khiến Trầm Khung đang thật sự lo
lắng. Hắn biết hắn không phải là Deadpool nên không thể mười phát là mười tên
được.
-Bên này! Nhanh!
Năm tên còn lại đã phát hiện ra tình hình và tập trung toàn bộ vào việc tìm
kiếm tung tích của Trầm Khung.
Hờ hờ hờ
Tiếng thời ngày một nhẹ hơn, Trầm Khung châm chú lắng nghe tiếng bước chân vì
mọi thứ lúc này đã trở nên khá yên tĩnh. Thứ còn sót lại là tiếng khóc thút
thít và rên la của những người trong vụ đường.
Bằn bằn bằn …
Nhưng từ việc lắng nghe châm chú, Trầm Khung cũng nghe được cả tiếng súng ở
những tầng bên dưới khiến hắn bắt đầu muốn thoát ra khỏi nơi này rồi
Năm tên từ từ tiến đến gần xác của hai tên vừa rồi và cẩn thận quan sát xung
quanh. Đột nhiên, một cái bàn tròn được dựng lên ở một cái trụ đá hoa cương
khiến cả năm tên giật mình và nhả đạn vào. Nhưng cả năm đã sai khi nghĩ cái
bàn đó được dựng lên để làm vật chắn đạn mà thật chất là Trầm Khung lấy đà để
phang
Chiếc bàn lao đi như ném một hòn đá ở một gốc rất căn khiến cả năm tên hoảng
hốt mà né và chỉ có một tên quá xui khi né không kịp và bị chiếc bàn đập mạnh
một phát khiến hắn bay ngược ra sau tầm hai ba mét thì ngã ngửa ra đất.
Ngay khi phang chiếc bàn, Trầm Khung cũng nhân lúc bọn chúng lo né mà lao ra.
Sau khi né chiếc bàn, tên áo vét đen lom khom ổn định tư thế do súng và áo
giáp khá nặng nhưng khi hắn chưa đứng vững lại thì một báng súng lục đã đập
mạnh vào thái dương của hắn khiến cho hai khóe mắt như muốn bắn ra máu.
Trầm Khung lợi dụng tình hình và tốc độ để nhanh chóng giải quyết một tên rồi
dùng hắn làm lá chắn của mình.
Bằn bằn bằn bằn …
Lúc này bốn tên còn lại cũng khá ổn định lại tự thế thì Trầm Khung đã lấy khẩu
súng của tên vừa bị hắn đánh mà bắn.
Bắn hạ được hai tên thì tên còn lại cũng đứng vững lại và bắn trả
Bằn bằn bằn …
Hai bên trao đổi đạn qua lại và kết quả là Trầm Khung cuối cùng cũng bắn gục
được được tên cuối cùng.
Cái xác mà Trầm Khung dùng làm vật chắn lúc này dù có mặc áo giáp nhưng cũng
đã bị bắn cho nát và thấm ướt máu. Trầm Khung thả lỏng hai tay và cái xác tuột
xuống nhưng bản thân hắn cũng gục xuống theo cái xác.
Trong tư thế quỳ gối, ở ngực trái Trầm Khung bắt đầu chảy ra một dòng máu đỏ
tươi và mọi chuyện quá rõ ràng là tên kia đã bắn hỏng lớp áo giáp và bắn xuyên
qua người tên bị Trầm Khung lấy làm lá chắn rồi găm đạn vào tim của hắn.
-Ơ ~~ … hơ … ơ …
Trầm Khung cố gắng thở và rên một cách vô lực. Đây đúng là tình trạng của hấp
hối


Du Giới - Chương #16