Bữa Tiệc Đầu Tiên


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Trở lại bên chiếc bàn gỗ, Hồng Trần cũng không muốn để ý Nguyệt Nha thêm nữa, Hồng Trần vừa rót vừa uống, ánh mắt lại trong về xa xăm, hôm nay là bữa tiệc đầu tiên của hắn và Thanh Thanh, vì vậy cho dù có một mỹ nữ ngồi cạnh cũng làm cho hắn cảm thấy hơi khó chịu.



Nguyệt Nha nhìn nam thanh niên từ lúc ngồi xuống đến giờ chẳng thèm liếc cô một cái, trong lòng liền có một cảm giác khó tả, vì muốn đánh vỡ sự im lặng này nên cô lên tiếng trước:



- Ngươi nói cho ta biết công việc hiện tại của ngươi đi, ngươi đang làm gì, sao ngươi không gia nhập một môn phái nào đó mà tu luyện, cứ thế làm phàm nhân cả đời sao.



Hồng Trần liếc cô một cái, nói:



- Tiểu thư, cảm ơn người quan tâm, ta hiện tại sống rất tốt, chân tiểu nhân như ta thích bợ đỡ người khác mà sống thôi, không thích tu luyện. Như tiểu thư nói, ta có thể hỏi tiểu thư, làm phàm nhân có gì không tốt, ta có được tự do, ngao du sơn thủy, như vậy có gì mà không tốt ? Ta ngược lại cảm thấy mình bây giờ rất tốt là đằng khác.



Câu trả lời của Hồng Trần làm cho Nguyệt Nha không biết cách nào đáp trả lại, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người tự nhận mình là chân tiểu nhân, nhưng nghĩ kĩ lại thì nàng thấy hắn tốt hơn bọn ngụy quân tử nhiều.



Hai người lại lâm vào trầm mặc, khi hai bình rượu đã hết, Hồng Trần quay lưng lại, dựa vào thân cây, tay rút ra một cây sáo, hắn từ từ nhắm mắt lại.



Gió nhẹ thổi qua, trên ngọn núi có một tiếng sáo cất lên, một tiếng sáo buồn, một tiếng sáo như trải ra nổi lòng cô đơn, tịch mịch của người thanh niên.



Nguyệt Nha ngồi đó, lắng nghe tiếng sáo, nàng ngắm nhìn thân ảnh người thanh niên, một thân bạch bào, gương mặt không điển trai, chỉ có thể nói tạm nhìn được, thân thể không tráng kiện đứng phiêu diêu trước gió.



Nàng thầm nghĩ người thanh niên này chỉ mới 17, 18 tuổi mà sao lại cho người ta cảm giác cổ xưa, tịch mịch đến vậy.



Hồng Trần thổi xong bài sáo, hắn nhẹ thở dài, đây là bài sáo hắn thường thổi cho Thanh Thanh nghe, bây giờ hắn vẫn thổi bài sáo này, nhưng chỉ còn người thổi,không còn người nghe nữa.



Hồng Trần thấy Nguyệt Nha đang thơ thẩn nhìn mình, vừa cười vừa nói:



- Tiểu thư, bài sáo của ta mỗi lần biểu diễn chỉ lấy 50 tinh bích, hôm nay ta lấy rẻ cho tiểu thư 30 tinh bích thôi. Hắc hắc.



Nguyệt Nha đang ngẩn ngơ định thần lại, la lên:



- Cái gì ? ngươi không đi ăn cướp luôn đi, một bài sáo 30 tinh bích, ta thà kiếm một ca kỹ đàn một bài hay gắp trăm lần ngươi, cũng chỉ có vài tinh bích thôi. Với lại ta không kêu ngươi thổi, tự ngươi thổi sao lại có thể thu tiền ta, ngươi tin ta đánh ngươi bầm dập không.



- Ây da, tiểu thư, ta cũng có muốn đâu, ai bảo lúc ta thổi tiểu thư ngồi nghe làm gì, ta đâu có bao tiểu thư ngồi nghe đâu,là tự tiểu thư ngồi nghe mà. Lúc này tiểu thư trả tiền mới đúng a.



- Ngươi, ngươi đừng ăn nói kiểu trắng trợn như vậy, xem ra hôm nay ta phải xử ngươi để ngươi bớt hại người.



- Thứ nhất, tiểu thư chưa thấy ta hại người, như vậy là vu khống, hãm hại ta a. Thứ hai, tiểu thư ăn đồ của ta, uống rượu của ta, nghe ta thổi sáo, vậy mà chỉ tốn có 30 tinh bích, quá lời rồi còn gì. Ta cũng không có tính nhiều, chỉ tính phần thổi sáo thôi, tiểu thư đừng keo kiệt vậy chứ.



- Ngươi, ngươi mới là đồ keo kiệt, cái này đáng giá bao nhiêu chứ, ta trả là được chứ gì.



- Hai bình rượu, cô 1 bình, ta một bình, ta tính cô một bình, 10 tinh bích, thức ăn, cô ăn 1 phần 3, ta ăn 2 phần 3, ta tính cô 1 phần 3 là 5 tinh bích, bài sáo lúc trước 30 tinh bích. Tổng cộng 45 tinh bích, đấy, tiểu thư, ta đã tính cho người rồi, chỉ cần người đưa tinh bích cho tiểu nhân là được, đừng khi dễ tiểu nhân chân yếu tay mềm chứ.



- Ngươi, ngươi, ngươi…..



Nguyệt Nha nghiến răng, đưa một cái túi 100 tinh bích cho Hồng Trần, bộ dáng cực kỳ tức giận, nàng không phải vì vài tinh bích mà giận, mà vì bộ dáng keo kiệt của Hồng Trần làm cho nàng tức đến ngứa răng, nàng nói:



- Đây 100 tinh bích, 45 tinh bích là tiền mà ngươi nói, còn lại ta trả cho ngươi để sau này ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.



Hồng Trần làm ra bộ dáng biết ơn vạn phần, cung kính nói:



- Vâng, vâng tiểu nhân sau này sẽ không xuất hiện trước mặt tiểu thư nữa, tiểu nhân đi liền đây.



Nói xong Hồng Trần đứng dậy rời đi, để lại Nguyệt Nha đang tức đến nghiến răng nghiến lợi.



Thật ra Hồng Trần không hề thiếu tiền, hắn giàu hơn bất cứ ai trên cõi đời này. Trong vòng 9 ngày khi hắn đồ diệt cửu giới, hắn đã đem tất cả tinh bích, pháp bảo, bảo khí vào một không gian do hắn tạo ra. Hắn đòi tiền chỉ để cho vui thôi. Ngoài ra hắn muốn nàng ghét bỏ để sau này không cần nhìn mặt hắn nữa, hắn cũng bớt đi một cái rắc rối a.



Nguyệt Nha trong lòng mọi người thập phần lạnh lùng, có khi pha một chút ôn nhu, nhưng hôm nay vì một nam nhân mà bộc lộ ra thêm bản tính mới, chỉ trong vài giờ mà hắn làm cho nàng tức đến tối mặt. chưa ai thấy nàng hung dữ như thế bao giờ.



Trên đường trở về phủ, Nguyệt Nha trong lòng cứ cảm thấy bức rứt, nàng cảm thấy Hồng Trần là người kì lạ nhất cửu giới, không ai tự nhận mình là chân tiểu nhân cả, còn keo kiệt nữa chứ, nghĩ đến làm nàng tức tối.



Nhưng sao nàng lại cảm thấy hắn toát lên một cái gì đó, tịch mịch, hoài cổ. Ài, tự nhiên nghĩ đến tên nam nhân thối đó làm gì chứ, nếu gặp lại hắn thêm lần nữa nàng chắc chắc sẽ băm hắn ra làm mảnh vụn, hừ hừ, dám keo kiệt với bản cô nương, ngươi hãy đợi đấy.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #9