Thanh Nguyệt Nha


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, Hồng Trần cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn ra ngoài, trời đã tối. hôm nay là ngày đầu của bữa tiệc đại thọ kéo dài 3 ngày, hắn cũng quyết định ở lại thành này 3 ngày để hưởng thụ không khí đại hội.



Nghĩ đi nghĩ lại một chút, Hồng Trần đứng dậy, hắn định đi mua vài bình rượu, thịt, sau đó tự tổ chức cho mình một bữa tiệc. Đây là bữa tiệc đầu tiên của hắn ở cửu giới. tuy lúc trước sống chung với Thanh Thanh nhưng cả 2 chưa từng có bữa tiệc nào.



Lúc này hắn đi đến một khách điếm, Hồng Trần nhìn qua khách điếm một chút, sau đó nói:



- Ông chủ, tại đây có rượu gì ngon mang cho ta 2 bình, ta muốn mang đi, thêm 2 cân thịt bò luôn.



Ông chủ khách điếm trả lời nồng nhiệt:



- Vâng, vâng công tử chờ một chút, rượu của khách điếm chúng ta đã ủ được 10 năm, bảo đảm vừa lòng công tử, để ta đi lấy ngay.



Nói xong hắn liền chạy đi.



Hồng Trần trong lúc chờ đợi nghe được một số người nói:



- Nè nghe tin gì chưa, đại thọ năm nay của Minh Sơn Thần Hoàng mời được Thanh Nguyệt Nha tiểu thư, viên ngọc sáng trân quý của Thanh Lạc Thần Hoàng.



- Thanh Nguyệt Nha tiểu thư, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thiên tài 19 tuổi đã xưng Vương đó sao ? haizz, ước gì nàng chịu nhìn ta một cái, làm trâu làm ngựa cho nàng ta cũng cam lòng.



- Ngươi đừng tưởng bở, Nguyệt Nha tiểu thư hiện tại có hàng ngàn người theo đuổi, trong đó có 2 người nổi bậc, một là Trình Kiếm con trai của Trình Tướng Thần Hoàng, 20 tuổi đã xưng Vương, hai là Hứa Phong con trai của Hứa Hạo Chân Thần, 18 tuổi đã xưng Vương, tuy gia thế hơi thấp hơn Trình Kiếm nhưng cũng là một thiên tài. Ngươi chỉ là a miêu a cẩu cũng muốn cùng bọn họ tranh giành. Không sợ bay đầu à.



- Nếu cho bọn hắn cùng ta so tài thì chưa biết ai hơn ai đâu, hừ.



Đứng một bên nghe 2 người khách nói chuyện cũng đã cho Hồng Trần biết rất nhiều thông tin.



Thông tin hữu dụng nhất là hiện tại Thần hoàng rất ít ỏi không như lúc trước, không biết có phải là do ảnh hưởng sau cuộc chiến không.



Mua rượu thịt xong hắn chạy thẳng lên ngọn núi gần đó. Tìm được một gốc cây già đứng gần vực núi, xung quanh gió mát, ánh trăng chiếu sáng, đây chính là nơi lý tưởng tổ chức tiệc của Hồng Trần vì hắn rất thích cảnh đẹp và không ai giành thức ăn của hắn



Hồng Trần nhẹ nhàng đặt tay lên gốc cây già, dễ dàng câu thông với cây, rễ của gốc cây từ từ tạo ra một cái bàn tròn, đều đặn. Hồng Trần đặt rượu thịt lên bàn, từ từ ngồi xuống, hắn không nói gì, cũng chẳng phát ra bất kì âm thanh gì, hắn chỉ ngồi trong im lặng, mắt nhìn xa xăm.



Trong mắt hắn lúc này hiện lên nhiều cảm xúc, lúc thì u buồn, khi thì đau xót, lúc thì lẳng lặng, cuối cùng phục hồi về một ánh mắt bình thản trước mọi vật, Hồng Trần thở dài một hơi, sau đó thì thầm:



- Đây là bữa tiệc đầu tiên giữa ta và nàng..



Vừa nói hắn vừa vỗ về bức thư trong lòng ngực, một lúc sau hắn trở lại bình thường và bắt đầu nhập tiệc, vừa rót vừa uống, có khi lại cụng li với gốc cây già.



Lúc này bỗng nhiên, một làn gió nhẹ thổi qua, Hồng Trần cảm nhận được khí tức rất cường đại của một người, nhưng hắn vẫn tiếp tục uống rượu, tuyệt nhiên vẫn xem như thường, không thèm để ý đến.



Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng nói rất nhỏ nhẹ của một người con gái, tiếng nói như một dòng suối nhỏ chảy vào tay:



- Công tử vì sao lại ngồi đây uống rượu một mình ?



Hồng Trần quay đầu nhìn phớt qua cô nương, có thể nói cô nương này sinh đẹp thập phần, khuynh quốc khuynh thành, dưới ánh trăng là một vóng dáng yêu kiều, làn da như ngọc.



Tuy nhiên hắn chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục uống rượu, không để ý đến cô nương kia, một phần vì Hồng Trần không muốn dính dáng đến người dẹp, vì người đẹp sẽ kéo theo rắc rối, một phần là hắn đang dự tiệc nên không muốn người khác quấy rầy.



Cô nương này thoáng cái ngạt nhiên, với sắc đẹp của nàng có hàng trăm, hàng ngàn người vì nàng làm trâu làm ngựa chỉ để xin một cái liếc mắt, nhưng người con trai trước mặt chỉ nhìn phớt ngang rồi không thèm để ý nữa, làm cho nàng dường như có một chút thất vọng



Nàng tỉ mỉ đánh giá hắn một phen, hắn trong rất trẻ, khoảng 17, 18 tuổi, trong chẳng khác gì một phàm nhân, mà một phàm nhân ban đêm vào núi uống rượu thì có hơi kì lạ, ngọn núi này đối với tu chân giả thì chẳng có gì, nhưng đối với phàm nhân muốn leo lên thì cần cả ngày mới lên được, chả lẽ hắn sáng sớm đã đi leo núi rồi sao.



Hồng Trần ngồi uống rượu một lúc nữa nhưng vẫn chưa thấy cô gái rời đi, thật kì lạ, sau đó hắn hỏi:



- Xin hỏi cô nương là ?



Cô nương trả lời :



- Thất lễ, tiểu nữ là Thanh Nguyệt Nha, xin hỏi cao danh quý tánh của công tử là ?



Hồng Trần nghĩ thầm, thôi chết rồi cái tên này mới nghe lúc mua rượu đây mà, nhưng lúc này cô ta nên ăn tiệc mừng thọ mới đúng chứ, sao lại ở nơi này, kiểu này không nên chọc vô tổ ong này a, nên tránh đi thì hơn, liền đáp lời :



- A, a, là Nguyệt Nha tiểu thư, thứ lỗi cho tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn a, tiểu thư muốn ở chỗ này uống rượu sao ? à mà chỗ này trăng thanh gió mát, tất nhiên là lọt vào pháp nhãn của tiểu thư rồi, tiểu thư đợi một lát, ta dọn đi ngay, dọn đi ngay đây.



Hồng Trần vừa nói vừa gom thịt rượu lại, chưa kịp cho Thanh Nguyệt Nha lên tiếng đã chạy được hơn mười bước. đến khi thấy một gốc cây mới thì dừng lại, nhưng chưa kịp dọn bàn đã nghe tiếng nói phía sau truyền tới :



- Công tử, ta còn chưa nói gì sao lại bỏ chạy rồi.



Nguyệt Thanh Nha vừa nói vừa nghĩ, người khác thấy nàng muốn nói chuyện còn không được, hôm nay lại xuất hiện một phàm nhân nhìn thấy nàng lại bỏ chạy, làm cho nàng vừa tức vừa nghẹn lại thập phần tò mò.



Lúc Nguyệt Thanh Nha nói xong thì trong lòng Hồng Trần như trầm xuống, chả hiểu tại sao Thanh Nguyệt Nha lại đuổi theo hắn, làm hắn thập phần khó chịu, thịt ngon cũng chuẩn bị nguội luôn rồi. Hồng Trần ấp úng đáp:



- Nguyệt Nha tiểu thư, chổ uống rượu thì tiểu nhân có thể nhường cho tiểu thư, chứ rượu thịt thì ta không thể nhường được đâu a.



Nguyệt Nha dở khóc dở cười, nàng tưởng hắn nghĩ nàng muốn cướp rượu, thật là một người kì lạ, nàng trả lời:



- Công tử hiểu lầm, ta thực không có ý đó, ta chỉ muốn hỏi tại sao công tử lại uống rượu một mình trên núi mà thôi.



Hồng Trần trả lời:



- Thưa tiểu thư, tiểu nhân không có bằng hữu nên đành uống rượu một mình, trên núi trăng thanh gió mát là nơi thích hợp a. nếu tiểu thư không có hỏi gì nữa thì tiểu nhân đi đây.



Nguyệt Nha cảm thấy hơi tức giận, không hiểu sao tên phàm nhân cứ tránh nàng như tránh tà vậy.



- Công tử nói là không có bạn, vậy có thể cho ta uống cùng công tử được không ?



Đây là lần đầu tiên Nguyệt Nha tỏ ý muốn cùng nam nhân khác uống rượu nên vừa nói xong thì mặt lặp tức đỏ lên, trông thập phần xinh đẹp



- Tiểu thư, người tha cho ta đi, ta chỉ là một tên tiểu nhân, một phàm nhân thôi làm sao ta dám uống rượu cùng tiểu thư, nếu có người nào biết được thì cho dù ta có 10 cái mạng cũng không đủ a.



Hồng Trần từ chối lập tức làm cho Nguyệt Nha vừa thẹn vừa tức, lần đầu tiên mời nam nhân uống rượu đã làm cho nàng rất thẹn thùng rồi, nào ngờ còn bị từ chối thẳng mặt làm cho nàng thẹn quá hóa giận. nàng tức giận nói:



- Nếu bây giờ ngươi không uống thì không cần đến người khác, chính tay ta sẽ tự chém ngươi, nếu ngươi chạy trốn ta sẽ đồn là ngươi sàm sỡ ta, xem ngươi có sống được không, hừ.



Hồng Trần trợn tròn mắt, đâu ra cái kiểu uy hiếp này đây, hắn cũng hết cách, chạy trốn cũng không được, giết nàng thì càng thêm phiền, đành vậy, thêm một người thêm một đôi đũa thôi mà, hắn đành gật đầu.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #8