Nhà Ta Thế Nào


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Trên đường về nhà, Hồng Trần vừa đi vừa nhớ lại, lúc trước hắn ước ao được vào thế giới tu chân, muốn được như các nhân vật chính hô phong vũ bão, muốn được nhiều hồng nhan tri kỷ, tồn tại tuyên cổ, bất tử bất diệt.



Nay Hồng Trần chỉ muốn ngao du cửu giới, không muốn dính dáng nhiều đến thế giới của các tu chân giả, còn về hồng nhan tri kỷ, Hồng Trần giờ đây đã chết lặng, khó có thứ gì làm dao động được tâm hồn hắn lúc này.



Thông thường Hồng Trần chỉ cần chớp mắt có thể về nhà ngay, nhưng hắn thích đi bộ hơn, vừa đi vừa ngắm cảnh, lúc trước hắn đến cửu giới nhưng chưa lần nào được ngắm cảnh thực sự như bay giờ, hắn đã ước được ngắm cảnh cổ xưa lâu rồi, bây giờ được toại nguyện làm cho hắn có cảm giác khó nói nên lời.



Lúc Hồng Trần đi qua một con hẻm nhỏ, hắn gặp 3 người đàn ông đang dồn một cô nương vào góc tường, cô nương này mặt trắng bệt, nhìn sơ cũng biết là nàng đang rất sợ hãy, nàng lắp bắp nói:



- Các, các người là ai, tại, tại sao lại muốn hại ta, ta chỉ là một nha hoàn thôi mà.



Một người đàn ông lên tiếng:



- Với sắc đẹp như ngươi đi làm nha hoàn thì uổng lắm, haiz, hồng nhan bạc mệnh, có người mướn chúng ta giết ngươi, trước lúc đó thì chúng ta muốn làm gì ngươi cũng được, he he he.



Vừa giả đò mèo khóc chuột xong hắn lại cười lên một cách vô lại, hai tay xoa xoa vào nhau, thật khiến cho người khác dễ ghét.



Cô nương bây giờ sợ tới nỗi đứng gần như không vững, giọng run run:



- Tại, tại sao lại giết ta, mấy người đại nhân đại nhân đại lượng thả ta đi được không, ta sẽ nhớ ơn các ngươi suốt đời.



Người còn lại lên tiếng:



- Vì ngươi là người sắp chết nên Ta đây cũng không ngại cho ngươi biết, sau này có thành cô hồn ngạ quỷ thì đừng kiếm chúng ta là được. Chính phu nhân của cô đã mướn chúng ta giết cô, lý do thì ta chỉ biết dường như lão gia phải lòng cô, nên bà ấy muốn tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước khi quá muộn thôi, có trách là trách cô hông nhan bạc mệnh, không trách chúng ta được.



- Không, không thể nào.



Cô nương dường như đã rơi vào tuyệt vọng. lúc này dường như đã buông xuôi mặc cho số phận.



Lúc này một tên lên tiếng:



- Này thằng nhóc kia, ngươi đứng đấy làm gì, còn không mau cút đi, ở đây không có gì cho ngươi xem đâu, ngươi mà không nhanh chóng biến đi thì đừng trách đao ta không có mắt.



Hồng Trần không định chen vào chuyện người khác, chỉ là bọn chúng đứng ngay con hẻm trên đường về nhà của hắn làm hắn không thể đi qua được, nhưng khi nghe kể đến lý do bọn chúng muốn giết cô gái thì hắn có hơi động tâm. Hồng Trần cảm thấy cô nương này giống như Thanh Thanh của hắn, đều là hồng nhan bạc mệnh.



Hắn không trả lời, chỉ nhìn bọn côn đồ một chút, sau đó giơ tay lên, trong tay xuất hiện một viên đá rất nhỏ, hắn búng nhẹ một cái. ‘Vù’ viên đá xuyên qua trán của tên côn đồ, nhưng nó vẫn chưa ngừng lại, ‘Vù’ một tiếng nữa, lúc này cả 3 tên dường như vẫn không tin nổi vào mắt mình, từ từ gục xuống, trên khuôn mặt biểu hiện sự kinh ngạc tột độ.



Cô gái lúc này vẫn chưa hoàn hồn, từ sợ hãi, sau đó chuyển đến kinh ngạc, cuối cùng là nhẹ nhõm. Lúc này cô nhìn về thanh niên áo trắng trước mặt, hắn đang chầm chậm tiến về phía cô, tuy cô hơi sợ hãi nhưng vẫn lên tiếng:



- Đa tạ ơn cứu mạng của công tử. nô tỳ suốt đời không quên.



Nhưng đều làm cô bất ngờ hơn là, nam thanh niên chỉ đi ngang qua, thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn cô một cái.



Hồng Trần không cứu cô gái để được cảm tạ, hắn chỉ thấy một chút đồng cảm mà thôi.



Sau khi cứu cô gái xong, hắn lại tiếp tục vừa đi vừa ngắm cảnh, không để ý có người đi theo sau lưng mình.



Một chốc sau đã về đến nhà, lúc này Hồng Trần mới cảm nhận được có người phía sau, hắn nhanh chóng quay lại, vừa nhìn thấy người này đã làm cho đầu óc hắn choáng váng, hắn hỏi:



- Tại sao cô lại đi theo ta ? ta không cần cô cảm tạ gì cả, đó chỉ là trùng hợp thôi, cô tới từ đâu thì về đó đi, đừng phiền ta.



Thì ra người đi theo hắn là nha hoàn hắn vừa cứu, lúc này cô thút thít nói:



- Công tử, nô tỳ bây giờ không còn nhà để về nữa rồi, mong công tử thu nạp nô tỳ, dù làm trâu làm ngựa nô tỳ cũng cam lòng.



Hồng Trần nhìn cô nương này một chút rồi nói:



- Cô thấy căn nhà này như thế nào ?



Cô nương nhìn xung quanh một chút, rồi dùng một giọng nhỏ như muỗi kêu trả lời:



- Dạ hơi, hơi nhỏ.



- Không. Không phải hơi nhỏ, mà là rất nhỏ, giờ cô thiết nghĩ ta tự nuôi ta còn không xong, thêm cả cô nữa thì cạp đất mà ăn à.



- Công, công tử yên tâm, nô tỳ có thể làm mọi việc, gánh nước, nấu cơm, dọn nhà, chẻ củi, giặt đồ…



- Cắt. được rồi, được rồi đừng nói nữa. cô có thể ở đây…



- Đa tạ công tử, đa tạ công tử, nô tỳ suốt đời không quên ơn của công tử.



- Cô nghe ta nói hết đã, thứ nhất không cần xưng nô tỳ trước mặt ta, thứ hai ta không thu cô làm nha hoàn, ta cho cô tạm thời sống ở đây, không cần làm việc như nha hoàn, cứ coi như là ở trọ là được. ta chỉ sống ở đây hai ngày nữa thôi, cô tự mình thu xếp đi.



Nói xong Hồng Trần quay người đi vào trong, cô nương cũng đi vào theo, lúc này dưới ánh nến trong nhà, hắn nhìn kĩ gương mặt của cô nương.



Dưới ánh nến một gương mặt kiều mị hiện lên, trông nàng xinh đẹp vô cùng, nếu nói Nguyệt Nha mang sắc đẹp lạnh lùng thì nàng mang theo một vẻ ôn nhu kiều mị, mắt phượng mày liễu, gương mặt hoàn hảo không dư thừa, da trắng như tuyết, đùi nhỏ eo thon, thật khó để nói cô nương này lại là một nô tỳ, lúc này hắn nói:



- Ta quên chưa hỏi. cô tên gì ?



Cô nương đáp :



- Nô tỳ…



- Ta đã nói là không cần xưng nô tỳ.



- Tiểu nữ tên là Mạc Tố Tố.



- Được rồi, Tố Tố cô nương, cô cứ nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay ta không muốn nói chuyện nữa.



Nói xong hắn đứng dậy bước ra sân. Tố Tố mở miệng định nói, nhưng cuối cùng cô im lặng quay vào trong.



Vì trong nhà chỉ có một cái giường nên Hồng Trần quyết định nhường cho Tố Tố, hắn đi ra cây cổ tùng già, vừa nhìn trời đêm, vừa ngắm trăng, lại tâm sự với cây cổ tùng, dường như đêm nay hắn muốn trút hết tâm sự bao năm qua. Một người một cây ngồi với nhau cho đến sáng.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #10