Tiến Về Núi Thi Phong


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Mấy ngày tiếp theo sau đó, Hồng Trần theo bố trí của Thanh Thanh, chỉ một mực ở trong đình viện, mấy ngày này Thanh Thanh kêu gọi tất cả những tu chân giả có thực lực trong kinh thành, đối với lời mời của nàng, bọn họ một mực nhận lời ngay lặp tức.



Một tuần sau, sau khi đã chuẩn bị kĩ càng, đoàn người của Hồng Trần hướng về phía ngọn núi Thi Phong mà đi.



Đoàn người này của Thanh Thanh bao gồm khoảng 30,40 tu chân giả, còn lại hai người là Hồng Trần và Nguyệt Nha, Tố Tố vì không có tu luyện công pháp gì ngoài tiên thể thuật nên Hồng Trần cho nàng ở lại. Tuy Tố Tố muốn đi theo phu quân nhưng lo sợ vướng víu nên cũng ưng thuận.



Ngọn núi Thi Phong cách kinh thành mấy trăm dặm, đi đường cũng khoảng 3, 4 ngày mới đến nơi. Tất cả mọi người đều đi bộ, Hồng Trần cũng không ngoại lệ, hắn đem hỏa kì lân ở lại phòng chừng an toàn cho Tố Tố.



Ngày đầu tiên, đoàn người gặp một đám khoảng 10 u linh chặn đường, cả hai lao vào giao chiến, Hồng Trần chỉ đứng bên ngoài đưa mắt nhìn, dường như đây chẳng liên quan gì đến hắn.



Một lúc sau, đám u linh bị tiêu diệt, đoàn người bị thương 2 người, một số người trong lúc giao chiến với u linh nhìn thấy Hồng Trần chỉ đứng im không cử động, tưởng rằng tên phàm nhân này bị dọa đến cứng người, nên quăng cho Hồng Trần nhiều ánh mắt và nụ cười khinh bỉ. Một người trong đoàn tiến đến, nói giọng chế giễu:



- Ta nói này, ngươi chỉ là một tên phàm nhân chân yếu tay mềm, cũng bày đặt đi diệt Ma Ấn, nếu như ngươi muốn đi theo để gây ấn tượng với Nữ Đế thì ta khuyên ngươi nên trở về đi, chỉ sợ chưa gặp được Ma Ấn thì ngươi đã bị dọa cho đến chết rồi, ha ha ha.



Nói xong hắn cũng chẳng đợi Hồng Trần phản ứng, trực tiếp quay lại đi vào trong đám người.



Hồng Trần cũng chẳng phản ứng gì, chỉ nở nụ cười cho qua.



Ngày thứ hai, trên đường đi đoàn người bỗng nhiên bị u linh cùng yêu thú tập kích, bọn chúng có khoảng 40, 50 con, trực tiếp vây lấy bọn họ.



Đoàn người tuy bị chấn kinh một chốc, nhưng thân là tu chân giả nên rất nhanh lấy lại tinh thần, mọi người trong đoàn đều muốn lấy lòng Nữ Đế, trực tiếp liền lao lên giao chiến, bộ dạng rất anh dũng.



Tuy nhiên bọn họ không ngờ rằng những u linh cùng yêu thú này mạnh hơn vài lần so với những con u linh bọn họ đã gặp trước đó, nên thoáng chốc trong cuộc chiến lại vang lên một số tiếng gào thét, một người đàn ông bị yêu thú xé ra làm hai mảnh, một người khác thì bị chém làm hai…



Tuy bọn u linh rất mạnh nhưng đoàn người cũng có một vài người ưu tú, sau nửa giờ, toàn bộ u linh cùng yêu thú chết sạch. Bên Thanh Thanh bây giờ chỉ còn khoảng 14, 15 người.



Hồng Trần tới giờ chỉ phong kinh vân đạm đứng một bên, trên gương mặt nở ra nụ cười khinh thường.



Một người trong đoàn thấy thế liền tiến lên, tức giận nói:



- Ngươi chỉ là một cái phàm nhân chó chết, còn đứng ngây ra đó mà cười, bạn bè của ta vì chuyến đi lần này chết đi gần hết, bọn họ đều là những tu chân giả tài giỏi, lại chết dưới bọn u linh khốn kiếp, còn ngươi chỉ là một tên phàm nhân nhu nhược núp sau lưng phụ nữ, hiển nhiên có thể đứng đó cười, hay là ngươi bị dọa đến nỗi thần trí đã rối loạn.



Hai ngày này bọn hắn cũng đã biết được quan hệ của Hồng Trần với Nguyệt Nha, nên bọn hắn cũng mang theo một chút tức giận cùng ghen tị, lần này hắn cũng muốn đem chuyện này vũ nhục Hồng Trần một phen.



Nguyệt Nha nghe thấy thế tức giận định tiến lên, nhưng Hồng Trần đã cản lại, mỉm cười nói:



- Theo như ngươi nói, ta đây núp sau phụ nữ mà sống sót, đúng vậy, ta cũng chẳng phủ nhận. nếu như ngươi có bản lĩnh thì tìm một người phụ nữ đi, ở đây hô to gọi nhỏ làm gì ? ngươi ghen tị ?



- Ta không cần phải ghen tị với một tên phàm nhân khốn kiếp…



- Được, vậy thì đi tiếp thôi.



Chưa đợi hắn nói xong, Hồng Trần đã cắt ngang lời hắn, sau đó quay lưng cùng Nguyệt Nha rời đi, để lại sau lưng một người trên gương mặt tức giận cực điểm.



Đoàn người đi thêm một lát, sau đó dừng chân bên một dòng suối nghỉ ngơi. Lúc này Thanh Thanh xuất hiện, nàng nhìn Hồng Trần, nói:



- Tại sao ngươi không xuất thủ.



Hồng Trần nhìn nàng, nhẹ giọng đáp:



- Tại sao ta phải xuất thủ ?



- Ngươi...



Thanh Thanh bị nghẹn họng, tuy nhiên một chốc nàng lại nói tiếp:



- Nếu ngươi xuất thủ, họ chắc chắn sẽ không chết.



- Bọn họ chẳng liên quan gì đến ta, tại sao ta lại phải giúp, lúc trước ta chẳng phải nói sao, ta một mình có thể phá được Ma Ấn, nhưng ngươi lại muốn tìm người đi theo, ta cũng tùy ý, nhưng sao lúc này ngươi lại đem chuyện này đổ cho ta.



Hồng Trần thật không muốn cãi với Thanh Thanh, chuyến đi này hắn chỉ muốn đi một mình, nhưng nàng một mực muốn tìm người, hắn cũng chẳng quan tâm, ngoài nàng và Nguyệt Nha cùng Tố Tố ra, ai chết cũng chẳng liên quan gì đến hắn



Thanh Thanh không nói nữa, quay người rời đi.



Ngày thứ ba, đoàn người lúc này đứng yên, trên gương mặt mang theo chấn kinh nhìn về phía chân núi.



Một con Yêu Vương cùng một U Linh Vương đang đứng đó, sau lưng là cả ngàn tên thuộc hạ, nhìn về phía đoàn người.



Trong thoáng chốc im lặng bao trùm, bọn người trong đoàn biết cho dù lúc này chạy cũng đã muộn, chỉ có thể liều chết mà thôi.



Một lúc sau U Linh Vương cùng Yêu Vương gầm môt tiếng, cả ngàn tên thuộc hạ của chúng lao lên, hai bên lao vào giao chiến ác liệt.



Chỉ thấy Thanh Thanh rút ra một Tiên Đế chân khí, giống như một chiếc vòng ném về phía bọn u linh, phốc phốc phốc, hàng trăm tên ngã xuống, nhưng tên này vừa ngã xuống lại có thêm tên khác lao lên.



Xung quanh vang lên tiếng gáo thét, một chút lại là tiếng gầm rú, ánh mắt của Hồng Trần lúc này rơi vào người Nguyệt Nha, nàng lúc này đang chiến đấu với U Linh Vương, tuy nhiên sau mười chiêu thì nàng đang ở hạ phong, chuẩn bị thua.



U Linh Vương thức thời gầm lên, lao đến đem toàn lực chưởng thẳng về phía nàng, Nguyệt Nha lúc này trong lòng thầm kêu hỏng, nhưng nàng cũng không phải người mềm yếu, giơ thanh kiếm lên định tiếp chưởng của U Linh Vương.



‘Ầm’ một tiếng, lúc tay U Linh Vương chưa chạm vào Nguyệt Nha thì đã bị Hồng Trần một đấm đánh bay thẳng về ngọn núi, sau đó bất động thanh sắc, tử vong.



Một màn này làm cho mọi người, kể cả yêu thú cùng u linh chấn kinh, một số u linh liền lặp tức bỏ chạy, còn những người đi chung với Hồng Trần thì hắc tuyến đầy mặt, không thể ngờ tên phàm nhân lại mạnh đến như vậy.



Hồng Trần cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của mọi người, ôm lấy Nguyệt Nha, nhẹ giọng trêu chọc:



- Nương tử à, lần này phu quân cứu nàng, tối nay nàng phải bồi thường cho ta a.



Nguyệt Nha đỏ mặt, đáp:



- Chàng đó, bây giờ là lúc nào mà còn có tâm tình trêu chọc thiếp.



Hồng Trần cười cười, quay lại nhìn chằm chằm, sau đó chỉ tay vào Yêu Vương, nói:



- Bầy giờ nếu ta giết được con này, thì ngày nào nàng cũng phải chiều ta à nha.



Nguyệt Nha mặt càng đỏ hơn, quay mặt đi chỗ khác, bày ra bộ dạng hờn dỗi:



- Thiếp không thèm để ý chàng.



Yêu Vương gần đó nghe hai người nói chuyện cứ như đang ở nhà, tức giận gầm lớn, móng vuốt đánh về phía Hồng Trần. Chỉ nghe ‘Oanh’ một tiếng, móng vuốt bị Hồng Trần một tay chặn lại, hắn nhìn Yêu Vương, bày ra bộ dáng hung thần ác sát, nói:



- Ngươi nói xem ta nên rút gân người hay lấy da ngươi làm áo đây.



Hồng Trần lấy chân đạp lên ngực Yêu Vương, từ từ đè nặng xuống. Yêu Vương cảm thấy lòng ngực mình như có vài ngọn núi đang đè nặng lên, trực tiếp bị đè dính xuống đất, tiếng xương kêu răng rắc đến đáng sợ.



Trong khoảng khắc Hồng Trần chuẩn bị đem Yêu Vương một đạp giết chết, bộng nghe phía ngọn núi vang lên tiếng cười, nói:



- Khặc khặc khặc, không ngờ lại gặp được ngài, những tên này đâu xứng đang để ngài ra tay, nào đến đây, để ta tiếp ngài, khặc khặc khặc.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #27