U Linh Thành


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Một tuần sau, U Linh thành.



U Linh thành là thành lớn nhất ở U Thánh Giới, nó được đặt tên là U Linh vì lượng u linh ở đây chiếm số lượng đông hơn những thành khác, tuy nhiên vì cường giả ở đây rất nhiều nên khi xảy ra cuộc nổi loạn thì nơi này cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều lắm.



Đoàn người cùng chiếc xe ngựa từ từ tiến lại gần thành, ở phía trước thành bây giờ đang bao bọc bởi một nhóm người, nhìn qua giống như các kị sỹ bảo vệ thành. Những người này thấy có một đoàn người đang tiến đến trên mặt nở nụ cười ác ý.



Khi đoàn người tiến đến cổng thành, một người trong đám kị sỹ tiến lên chặng lại, nói:



- Các ngươi nếu muốn tiến vào thành thì phải nộp phí bảo vệ.



Mấy người trong đoàn nghe nói đến phí bảo vệ thì nhăn mặt, một người hỏi:



- Phí bảo vệ ? có phải hay chăng hiểu lầm, ta nhớ lúc trước vào thành chưa từng có phí bảo vệ a.



- Đó là lúc trước, còn hiện tại yêu thú hoành hành, u linh khắp nơi, bọn ta phải hy sinh thân mình để cho các ngươi an toàn, chí ít cũng trả cho chúng ta một chút ít phí tổn.



- Vậy, vậy mấy người muốn bao nhiêu mới có thể cho chúng ta vào thành.



- Rẻ thôi, hắc hắc, mỗi người 300 tinh bích là được.



- Cái gì ?



Người này nghe xong thì trợn tròn mắt, 300 tinh bích, số tiền này cho dù làm cả đời hắn cũng chưa chắc đủ để trả a.



- Đại nhân, chúng ta từ xa đến được đây, phải qua biết bao khổ cực, ngài, ngài có thể độ lượng một chút, cho chúng ta vào được không.



Tên kị sỹ nghe đến đây thì hừ lạnh, hắn nhìn kỹ lại đám người, lúc này ánh mắt của hắn rơi vào ba người Nguyệt Nha, nở một nụ cười vô lại, nói:



- Không có tinh bích ? đơn giản, ngươi cho ba nàng theo hầu ta một đêm là được, ta có thể cho các người vào thành.



Hồng Trần từ đầu đến giờ chỉ im lặng, hắn như đang xem một vở tuồng, đến khi nghe tên kị sỹ nói đến bọn Nguyệt Nha thì trên gương mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng hắn bây giờ đã động sát cơ.



Tên kị sỹ nói xong cũng không cố kị, hắn cơ bản cũng đã là Vương Hầu, thực lực bây giờ đủ khiến người thường khiếp hãi, mà trong đoàn người này nhìn sơ qua cũng chỉ là người thường, còn bọn Nguyệt Nha thì hắn căn bản chả để ý đến. Tên kị sĩ tiến đến Tố Tố lúc này đang ở bên cạnh Hồng Trần, giơ tay ra định kéo nàng thì bỗng một bàn tay nắm chặt tay hắn lại, hắn quay sang nhìn kĩ tên phàm nhân đang giữ tay mình, trầm giọng nói:



- Ngươi đang làm cái gì, định anh hùng cứu mỹ nhân sao, ta nói lại cho người một lần nữa, để các nàng cùng ta một đêm, các ngươi được vào thành, còn không, ta đầu tiên giết chết các người mà khỏi cần đến u linh hay yêu thú, sao đó ta sẽ bắt các nàng. Muốn sống thì mau buông tay ra.



Hồng Trần mỉm cười, nói:



- Có chí khí.



Nhưng chưa kịp để tên kị sỹ trả lời thì răng rắc, cánh tay đã bị Hồng Trần bóp nát. Tên kị sỹ rú lên trong đau đớn, lồng lộn nhìn về phía Hồng Trần, gầm lên:



- Tên khốn phàm nhân giỏi lắm, ta nói cho người biết, vì sự ngu ngốc của ngươi nên ta sẽ giết chết cả đoàn của ngươi, sau đó…



Nhưng gã chưa nói hết, Hồng Trần đã đưa ngón tay lên miệng gã, suỵt một tiếng, nói nhỏ:



- Suỵt, ta nói nhỏ cho ngươi biết điều này, phàm những người không liên quan đến ta, ta cũng chả để ý đến họ, nhưng ngươi lại khác, ngươi chẳng liên quan đến ta nhưng lại đánh chủ ý lên người lão bà của ta, mà những người đánh chủ ý lên lão bà của ta hiện tại đều đã ở dưới suối vàng, còn ngươi, hiện tại đang trên đường để đi đến đó.



Hồng Trần nói xong, ánh mắt đã trở nên âm lãnh, tên kị sỹ nhìn thấy ánh mắt này làm cho hắn sởn gai ốc, chưa kịp mở miệng thì ‘xoẹt’. Đầu hắn đã lìa khỏi cổ, hai con mắt trợn trừng.



Những tên còn lại thấy đồng bọn của mình bị giết, định xông lên thì bỗng thấy một cô nương trong đoàn tiến đến, trong tay cầm một miếng kim bày, giơ ra, nói to:



- Nữ Đế ở đây kẻ nào dám làm loạn.



Những tên kị sỹ nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống, đây là nữ đế a, quyền lực đến cỡ nào cũng phải nể 3 phần, bọn họ bất quá chỉ là những tên kị sỹ bảo vệ, không muốn chết sớm a.



Thật ra Thanh Thanh không muốn thị uy với đám người này, mà là đang giúp bọn họ, nàng biết nếu bọn họ lao lên thì cho dù có mạnh đến cỡ nào thì chết là cái chắc, nên nàng mới bước ra giải vây như vậy.



Đám kị sỹ nhanh chóng mở cửa thành, chạy vào báo tin cho các trưởng lão của Thanh Thanh, khi nàng bước vào thành chưa được bao lâu thì đã có một vị trưởng lão già nua đến, nắm chặt lấy tay nàng, vui vẻ nói:



- Thanh Thanh, may mắn ngươi còn chưa chết a, ta nghe nói ngươi dẫn đầu bọn người tu chân giả đi tiêu diệt Ma Ấn nhưng lại biến mất khiến ta vô cùng lo lắng, cũng may thần linh phù hộ, cho ngươi trở về an toàn.



Thanh Thanh mỉm cười, vỗ nhẹ tay của vị trưởng lão, nói:



- Trương trưởng lão, người yên tâm, ta vẫn khỏe, khi có thời gian ta sẽ kể cho người, ngoài ra ta cũng muốn giới thiệu cho người vài vị bằng hữu, đã giúp đỡ ta khi gặp nạn.



Nói xong nàng giới thiệu bọn Hồng Trần với Trương trưởng lão, hắn nhìn qua bọn Hồng Trần một lúc, mở ra nụ cười hiền hòa, nói:



- Đa tạ các vị đã chiếu cố Thanh Thanh, nếu các vị đã là bằng hữu của Thanh Thanh thì xem như cũng là khách quý của chúng ta, ta muốn mời các vị đến nơi ở của Nữ Đế, bọn người kia chăm sóc tận tình cho các vị, không biết ý của các vị như thế nào.



Bọn Hồng Trần cũng không nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng, dù sao có chỗ ở tốt hơn là phải đi tìm a.



Trương trưởng lão liền dẫn đầu, đám người lúc đầu đi chung với bọn Hồng Trần bây giờ đã tách ra, trước khi đi không quên cảm tạ bọn hắn, Hồng Trần cũng thấy có chút động tâm, dù sao cũng đã đi chung một quãng đường với những người này, nên hắn đựa cho bọn họ 1 vạn tinh bích, khiến họ vô cùng biết ơn, tạ ơn rối rít.



Chiếc xe ngựa đi đến một tòa trang viên to lớn ở giữa thành thì ngừng lại. tòa trang viên này rất lớn, có nhiều đình viện, lại vô cùng trang nhã, bọn Hồng Trần được dẫn đến một đình viện, trong vô cùng rộng rãi, thoáng mát, ở đây giống như tách biệt với tình hình U Thánh Giới một trời một vực vậy.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #26