Chấp Nhận, Tìm Ngựa Kéo Xe


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Tố Tố đã thức dậy, đây là thói quen của nàng, vì làm nha hoàn nên bắt buộc phải thức sớm. Nhưng giật mình hơn là, khi nàng ra khỏi phòng đã thấy Hồng Trần đang ngồi uống trà, ánh mắt tĩnh lặng.



Không phải Hồng Trần thức sớm, mà là cả đêm hắn không ngủ, đêm qua hắn dường như đã trút hết tâm sự trong lòng mình với cây cổ tùng. Đến khi cảm thấy nhẹ nhõm thì trời đã sáng, nên hắn cũng không muốn đi ngủ nữa, hôm nay hắn có việc phải làm.



Trong thấy Tố Tố đã thức dậy, Hồng Trần nói:



- Tố Tố cô nương, ngồi đi, ta có chuyện muốn hỏi.



Tố Tố ngồi xuống bên cạnh, đáp nhỏ nhẹ:



- Công tử cứ hỏi, nhưng trước hết có thể cho tiểu nữ biết tên của công tử được không.



- Cô nương cứ gọi ta là Hồng Trần là được. bây giờ ta muốn hỏi cô sau này cô dự định thế nào.



- Tiểu nữ thật sự không biết, từ nhỏ tiểu nữ đã không còn cha mẹ, sống trong Lý phủ được 10 năm rồi, bây giờ không còn nơi để về nữa, mong công tử thu nhận tiểu nữ, cho tiểu nữ đi theo bên cạnh công tử, hầu hạ cho công tử.



- Ta thấy cô nương nên đi tìm một nhà khác mà làm thì đúng hơn, với sắc đẹp của cô nương, chắc chắn sẽ có rất nhiều công tử giàu có trong thành Mộc Nha này nguyện ý cho cô nương đi theo bầu bạn.



- Tiểu nữ không muốn, tiểu nữ chỉ muốn đời này hầu hạ công tử, mong công tử thu nhận tiểu nữ.



Nói đến đây nàng quỳ xuống, đôi mắt long lanh đã rớm lệ.



- Hay là ta có cách này, ở đây có 1000 tinh bích, cô cứ giữ lấy, mua nhà hay mở một cái tiệm buôn bán nhỏ kinh doanh cũng đủ sống qua ngày.



- Tiểu nữ không nhận, tiểu nữ đã nói đời này chỉ muốn hầu hạ cho công tử, nếu công tử không thu nhận tiểu nữ thì tiểu nữ chỉ còn cách tự vẫn ngay tại đây.



Không hiểu sao Tố Tố có một lòng tin rất lớn với người thanh niên này.



- Cô, cô… tức chết ta rồi. ở ngoài kia có biết bao công tử tốt hơn ta, giàu hơn ta, nguyện vì cô mà cô không muốn, cứ bám lấy một kẻ tiểu nhân nghèo kiết xác như ta làm cái gì.



Hồng Trần trong lòng khó chịu đến nỗi hắn đã quên chuyện mình nghèo kiết xác mà lại nhẹ nhàng cho người khác 1000 tinh bích, trong khi đó 10 tinh bích cũng đủ sống dư giả gần 3 tháng.



Tố Tố nhìn Hồng Trần, trả lời, giọng kiên định như chém đinh chặt sắt:



- Tiểu nữ không quan tâm khổ cực, dù có cực khổ đến đâu đi chăng nữa tiểu nữ cũng chịu được, mong công tử thu nhận tiểu nữ.



Trong lòng Hồng Trần giờ có một suy nghĩ, mình có nên giết cô gái này không nhỉ, giết người đối với mình là chuyện nhỏ, với lại chả ai để ý nếu cô gái này chết cả, nhưng mà mình không muốn cứu rồi lại giết, như thế thì quá phí phạm. mà gia cảnh cô nương này quá đáng thương, giống như Thanh Thanh vậy. thôi được rồi, đường xa có người làm bạn cũng đỡ buồn chán. Nghĩ đến đây, thở dài một tiếng, hắn đáp:



- Thôi được rồi, từ nay cô cứ đi theo ta, trước tiên cứ cằm 1000 tinh bích này đi mua những thứ cần thiết đi, đúng rồi, nhớ mua cho ta một cái xe ngựa, lớn hay nhỏ tùy cô, hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường đi du ngoạn cửu giới.



Tố Tố tròn xoe mắt, trông dễ thương cực kỳ, hỏi:



- Du ngoạn cửu giới ?



- Đúng vậy, ta muốn đi khắp nơi ngắm cảnh ở cửu giới bao la này.



- Vậy công tử muốn nô tỳ chuẩn bị xe ngựa, có cần chuẩn bị ngựa luôn không ạ.



- Khỏi đi, mà cô cũng không cần xưng hô nô tỳ này nọ, cứ bình thường là được. Còn về ngựa, để ta tự mình đi chuẩn bị, cô cứ chuẩn bị xe là được.



Nói đến đây dường như Hồng Trần nghĩ đến điều gì, hắn nở nụ cười nhàn nhạt. vừa bước ra khỏi cửa hắn biến mất.



Khoảng 3 canh giờ sau, Hồng Trần xuất hiện trước một cửa hang. Hắn đang tìm một con ‘ngựa’.



Thật ra ‘ngựa’ ở đây hắn muốn nói đến là một con hỏa kì lân, có một phần huyết thống của chân long. Vì muốn kiếm nó mà hắn đã đi gần như tận cùng của cửu giới mới kiếm được cái hang mà nó đang cư ngụ. Hồng Trần từ từ bước vào, nhàn nhã như đang ở nhà.



Lúc này nằm trong hang động là một con vật, mình ngựa nhưng có vảy, đuôi hổ, bốn chân giống chân hươu, các ngón chân như ngón chân đại bàng, đầu rồng, trên đầu còn có thêm một cái sừng, toàn thân đỏ thẳm, khi nó hít thở thì những ngọn lửa nhỏ bốc lên quanh thân.



Con kì lân này rất mạnh, phải có từ mười Thần Hoàng mới có thể đánh ngang với nó, nếu Thần Hoàng nào xui xẻo gặp được nó mà không có Tiên Đế binh khí thì chắc chắn sẽ không toàn mạng trở về. đặc biệt con kì lân này không ăn thức ăn bình thường, nó chỉ hấp thu linh khí hoặc ăn những tu chân giả sau đó hắp thu linh khí của họ.



Lúc này nó đang ngủ, nhưng khi nghe động tĩnh nó liền chồm dậy, thân hình ta lớn giống như một con voi, thở phì phò nhìn vào người đang đứng trước mặt nó.



Lúc này Hồng Trần vừa nhìn con kì lân vừa mỉm cười, hắn đang đánh giá nó và tất nhiên kết qua làm cho hắn hài lòng, hắn mở miệng nói:



- Này, kì lân, ta xem ra ngươi rất mạnh, có thể nói là loài mạnh nhất hiện giờ thì phải, ngươi có chịu làm thú kéo xe của ta không, ta giờ có xe ngựa rồi, chỉ thiếu thú kéo xe mà thôi.



Hỏa kì lân gầm lớn, làm cả hang động rung rinh, tất nhiên linh tính của nó thì nó có thể nghe hiểu Hồng Trần vừa nói gì, điều này làm nó tức giận, một kì lân có huyết thống cao quý như nó mà lại bị người khác bảo làm một con thú kéo xe thấp kém, mà người này lại là một phàm nhân trói gà không chặt.



Hồng Trần thấy hỏa kì lân hặm hực nhìn mình, vừa cười vừa nói:



- Làm thú kéo cho ta đi, yên tâm, ngươi không chịu lỗ đâu, chỉ cần làm thú kéo xe cho ta, ta có thể giúp ngươi tinh thuần huyết thống chân long của ngươi, làm ngươi trăm phần trăm huyết thống chân long thật sự.



Lúc nghe đến đây chân long bất đầu dịu lại, nhưng vẫn mang nghi hoặc, cuối cùng nó gầm lên, bộ dạng trong như muốn khiêu chiến, trong suy nghĩ của nó sẽ không bao giờ khuất phục kẻ yếu hơn mình, lúc này nó định tấn công Hồng Trần.



Hồng Trân mỉm cười nhìn kì lân đang chuẩn bị tấn công, nói:



- Xem ra ngươi thích kẻ mạnh, tốt, tốt lắm, hôm nay ta không bàn điều kiện nữa, là do ngươi tự chuốt lấy, để ta cho ngươi biết thế nào mới gọi là kẻ mạnh. Ít nhất ta phải bẻ cái sừng của ngươi mới được.



Hỏa kì lân gằm lên, trong miệng xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa này nếu Thần Hoàng không cẩn thận cũng bị đốt thành tro. ‘Phừng’ nó thổi thẳng ngọn lửa lại nơi Hồng Trần đang đứng. ngọn lửa nóng đến nổi những tảng đá xung quanh cũng bị ngọn lửa ảnh hưởng, từ từ tan chảy ra.



Một lúc sau nó ngừng lại, lúc này Hồng Trần chỉ còn lại một ít mảnh vụn, xương đều bị chảy khét. Kì lân ‘hừ’ mũi, khinh thường nhìn những mảnh vụn trước mắt.



Nhưng bỗng nhiên, ‘lách cách’ những cái xương từ từ nối lại, da thịt từ từ xuất hiện, chưa tới 10 giây Hồng Trần lại đứng trước mặt kì lân, trên mặt mang theo nét cười nhàn nhạt.



Hỏa kì lân tức giận, đem móng vuốt của mình xé xác Hồng Trần ra làm 2 mảnh, nhưng chưa tới vài giây hắn lại đứng đó, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười chế giễu.



Nếu có người nào vô tình thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị dọa đến vỡ mật, một con hỏa kì lân tìm cách giết một phàm nhân, hết dùng lửa, móng vuốt, lại đến hàm ra sắc nhọn, có khi cắn đứt cả đầu của tên phàm nhân nhưng sau đó tên phàm nhân đều trở lại bình thường, không một chút tổn hại.



Lúc hỏa kì lân đã thấm mệt, Hồng Trần nhè nhẹ nói:



- Mệt rồi ư, giờ đến ta nhé.



Vừa dứt lời ‘Vù’, cái sừng của con kì lân đã cụt mất một phần ba, nhanh đến nỗi chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.



Hỏa kì lân rú lên trong đau đớn, tiếng kêu của nó vang vọng khắp cả hang động, lúc này nó rất tức giận và sợ hãi, một phàm nhân có thể trong chớp mắt cắt đi sừng của nó, đây là chuyện không thể nào xảy ra.



Lúc này Hông Trần nhè nhẹ nói:



- Trước đó ta đã cho ngươi cơ hội bàn điều kiện, giờ thì không cần nữa, một, ngươi làm thú kéo xe, hai, từ nay về sau không còn hỏa kì lân trên đời nữa.



Lúc nói xong ánh mắt của hắn chuyển sang lạnh lẽo.



Hỏa kì lân không muốn khuất phục, dẫu gì nó cũng là một kì lân có một phần huyết thống chân long a, nếu mà đi kéo xe thì còn gì là kì lân nữa, thà chết đi cho xong. Nó vừa mở miệng gầm lên thì ‘Xoẹt’, thêm một phần ba của cái sừng lại ra đi. Đau đớn lại kéo đến.



Hồng Trần nhìn hỏa kì lân gầm rú, nói:



- Ta không thích nói lại lần nữa, người rất thích sĩ diện, được, được, tốt lắm, một lát nữa ta sẽ không giết ngươi, ta đánh cho ngươi mất hết sức mạnh, sau đó cho ngươi uống xuân dược rồi thả vào một bầy trâu, bò. Ta tin huyết thống của ngươi sẽ được truyền thừa mạnh mẽ. sau đó nữa thì ta sẽ treo xác ngươi lên cổng thành kèm theo dòng chữ ‘ động đực với bò, bị giết’. ta xem ngươi còn có mặt mũi nào nữa không.



Lúc này hỏa kì lân sợ đến xanh cả mặt, nó tin tên phàm nhân này nói được làm được a. nó từ từ quỳ xuống, tạo ra một bộ dáng khuất phục.



Hồng Trần nhìn hỏa kì lân, cười nói:



- Phải như thế ngay từ đầu có phải tốt hơn không. Nhưng mà ta cũng không ép ngươi giữ nguyên trạng kì lân mà kéo xe, ta có thể giúp ngươi hóa thành một con ngựa. như thế cũng tiện với ta mà có lợi với cái sĩ diện của ngươi. Đôi bên cùng có lợi a.



Hỏa kì lân mừng rỡ, gật gật đầu, nhưng cũng cảm thấy có chút khó hiểu, nếu có người được kì lân kéo xe sẽ làm cho người người kính sợ, như vậy rất hãnh diện, nhưng sao tên chủ nhân này lại không muốn như vậy, mà thôi nó cũng không để ý đến nữa. đây là chuyện riêng của chủ nhân a, nó không muôn mất thêm một khúc sừng cuối cùng đâu


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #11