Đại Hội Ấm Áp


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Lúc Hồng Trần về đến nhà, mặt trời cũng gần xuống núi. bên cạnh hắn lúc này là một con ngựa đỏ rực, không cần hắn dắt đi, nó cũng tự động đi theo phía sau, trông bộ dáng rất ngoan ngoãn.



Trước nhà là một cỗ xe, nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, có thể ngồi được 4 đến 5 người, cũng không bắt mắt mà hơi đơn điệu, cũng rất vừa ý Hồng Trần.



Con huyết mã ( đỏ như máu nên em đặt vậy luôn ) cũng tự động đến đứng cạnh cỗ xe ngựa. Hồng Trần nhìn nó một chút, nói:



- Ngươi cứ nghỉ ngơi trước, hai ngày nữa ta lên đường.



Huyết mã phì phò một tiếng, từ từ nằm xuống. bộ dáng như chuẩn bị ngủ. Hồng Trần cũng không để ý đến nó nữa, hắn bước vào trong nhà.



Lúc vừa vào hắn đã thấy Tố Tố ra đón, Tố Tố nhìn Hồng Trần, bộ dáng cực kỳ ôn nhu nói:



- Công tử, thức ăn ta đã chuẩn bị xong, công tử muốn ăn ngay bây giờ không.



Hồng Trần nhìn nàng, không mặn không nhạt nói:



- Sau cô vẫn mặc bộ y phục này, tinh bích ta đưa cô sao không lấy mà mua vài bộ mình thích.



- Tinh bích của công tử ta không muốn tiêu sài phung phí, hơn nữa sau này còn đi đường xa, tiết kiệm vẫn hơn, cũng có thể giúp ít cho công tử.



- Haiz, cô không cần lo cho ta, ta đưa cho cô thì cô cứ sử dụng, nó đối với ta cũng vô dụng mà thôi, mà thôi ăn trước đã, để ta thử tay nghề nấu ăn của cô.



- Vâng.



Tố Tố gật đầu, quay người đi vào nhà, một lúc sau có vài món ngon được bày lên bàn, có 3 món mặn làm từ 3 loại thịt khác nhau, thêm một món canh. Hai người ngồi xuống, bắt đầu ăn.



Lúc ăn món đầu tiên, Hồng Trần nhẹ nhàng thở dài, Tố Tố thấy Hồng Trần thở dài, trong lòng lo lắng, hỏi:



- Công tử, có phải ta nấu ăn không ngon không, hay công tử không cần ăn nữa, ta đi mua thức ăn về cho công tử.



Hồng Trần nhìn biểu hiện nóng vội của Tố Tố, mỉm cười nói:



- Ta nói này Tố Tố, nếu như sớm biết cô nấu ăn ngon như thế này thì ta đã thu cô từ sớm rồi, sau này ta nhất định mở một quán ăn lớn để cho cô làm bà chủ a. đến lúc đó chúng ta chắc chắn trở thành quán ăn bán chạy nhất cửu giới a.



Mặt Tố Tố đỏ lên, cuối đầu không nói, lần đầu tiên nàng bị công tử chọc ghẹo, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Lúc này nhìn nàng như một đóa hoa dưới ánh hoàng hôn, xinh đẹp vô cùng.



Hồng Trần nhìn thấy nàng như vậy, chỉ cười cười rồi tiếp tục ăn tiếp. khi hai người ăn xong, hắn nói:



- Tố Tố, cô chuẩn bị đi, đêm nay ta đưa cô đi chơi đại hội, cũng đến cửa hàng trang phục, cho cô mặc sức lựa chọn.



- Vâng.



Tố Tố gật đầu, bây giờ công tử muốn nàng làm gì cũng được, bây giờ nàng rất tin tưởng công tử.



Tối đến, thành Mộc Nha vô cùng nhộn nhịp, hôm nay là ngày thứ 2 của đại thọ, cũng là ngày vui nhất trong 3 ngày đại thọ, đường phố nhộn nhịp người qua lại, đèn lồng treo khắp cả con phố, các gian hàng bày đủ mọi thứ tốt ra để mời khách, đối với họ những ngày như hôm nay là những ngày cực kỳ tốt để bán hàng, một ngày hôm nay cũng bằng 3, 4 tháng bán hàng bình thường. Từ cửa hàng trang phục, binh khí, nơi bán đồ cổ, cho đến khách điếm, đâu đâu cũng rất đông đúc.



Trên con đường tấp nập đủ các loại người, các công tử có gia thế, các tiểu thư yêu kiều, tu chân giả, thường dân, ngoài ra còn có vài bộ tộc từ các giới khác đến, trông vô cùng nhộn nhịp…



Mỗi người đến vì vài lý do khác nhau, có người đến để đi chơi lễ hội, có người đến để mua bán, một số người khác đến để tham gia tiệc đại thọ, nhưng đại đa số nam nhân vì muốn thấy sắc đẹp của Thanh Nguyệt Nha tiểu thư mà đến, giờ phút này trong lòng ai ai cũng rất háo hức, mong chờ đến thời khắc để thấy người trong mộng.



Lúc này Hồng Trần và Tố Tố mới bắt đầu rời nhà đi tham gia đại hội. trên đường đi Tố Tố chỉ đi sau lưng Hồng Trần, trên đường đông đúc làm nàng bị bỏ lại phía sau, trong lòng thập phần lo sợ, nàng cố gắng đuổi theo nhưng cứ bị dòng người xô đẩy ngược về phía sau, một lúc sau thì không thấy bóng dáng Hồng Trần đâu nữa.



Lúc này trong lòng Tố Tố rất sợ hãi, nàng sợ Hồng Trần sẽ đi mất, sẽ bỏ rơi nàng, không bao giờ tìm nàng nữa, lúc này khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã trắng bệt, nước mắt đã chực chờ để trào ra.



Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy tay nàng, làm nàng nhất thời giật mình, ngước lên đã thấy gương mặt Hồng Trần, gương mặt tuy không mang theo chút cảm xúc nào nhưng làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc, nàng nắm chặt tay hắn, giống như chỉ sợ bỏ tay ra hắn sẽ biến mất vậy.



Hồng Trần đi một lúc mới nhớ đến Tố Tố, quay lại thì đã không thấy nữa, hắn phải đi ngược về một lúc lâu mới thấy nàng, thấy nàng đứng đó, bộ dáng sợ sệt, trong lòng hắn bỗng dao động, hắn có cảm giác muốn bảo vệ nàng cả đời, Hồng Trần vội vàng nắm lấy tay nàng, bàn tay nhỏ bé mềm mại và ấm áp biết bao.



Hồng Trần không nói gì, hắn nắm tay nàng, dẫn nàng bước qua biển người. có người trông thấy hai người tay trong tay thì ghen ghét, tại sao một tên phàm nhân có thể tay trong tay với một người đẹp đến vậy, đều này làm nhiều công tử tức giận, nhiều tiểu thư cũng ghen ghét trước sắc đẹp của cô gái này.



Hồng Trần không để ý đến nhiều ánh mắt như muốn giết người của mọi người xung quanh, hắn dẫn nàng đi thẳng đến một tiệm trang phục, tuy nhiên, hình ảnh Hồng Trần và Tố Tố tay trong tay lại rơi vào ánh mắt quen thuộc của một người, chính là Nguyệt Nha tiểu thư.



Nguyệt Nha đang uống trà ở tửu lâu đối diện, bên cạnh là hai vị công tử, một người mặc áo bào đỏ, gương mặt vô cùng anh tuấn, cả người tỏa ra một khí độ nho nhã, đó chính là Trình Kiếm công tử. người còn lại tất nhiên là Hứa Phong, trên người là một thân áo bào lam, cả người tỏa ra một khí khái của quý tộc, gương mặt có thể nói là hoàn mỹ, khiến nhiều cô nương say mê.



Lúc này hai người đang cố lấy lòng Nguyệt Nha tiểu thư, nhìn thấy nàng đang nhìn về phía hai người Hồng Trần, Trình Kiếm liền lên tiếng:



- Nguyệt Nha tiểu thư yên tâm, sắc đẹp của nàng không ai có thể sánh bằng, sao có thể so sánh với bọn phàm nhân được.



Hứa Phong cũng không kém, phụ họa theo:



- Đúng vậy, sắc đẹp của Nguyệt Nha tiểu thư là vạn cổ có một a, sao có thể đem ra so sánh được chứ.



Nguyệt Nha nghe những lời này cũng không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng nàng vô cùng bực bội, cũng không hiểu tại sao, khi thấy Hồng Trần với người con gái khác làm nàng vô cùng tức giận.



Cô nương đó có gì tốt đâu chứ, còn là một thường dân, có tí chút sắc đẹp mà thôi. Mà nàng cũng rất tự tin vào sắc đẹp của mình, vừa tài năng, lại có gia thế, vậy mà hắn một chút biểu hiện quan tâm cũng không có. Đúng là làm nàng tức chết.



Hồng Trần vừa bước vào đã bị bày trí trong cửa hàng làm cho choáng ngộp, đủ các loại trang phục, hắn nhìn đến hoa mắt, còn Tố Tố cũng rất e dè, nàng chỉ chọn mua 2 bộ y phục. tuy nhiên nhìn nàng rất mãn nguyện.



Hồng Trần gọi ông chủ đến thanh toán 2 bộ y phục. ông chủ vừa đến, nhìn thấy bộ dáng của Hồng Trần, ánh mắt có chút khinh bỉ, nhưng vẫn nói:



- 2 bộ trang phục này, được mai rất cẩn thận, dùng loại vải Thiên Tầm tốt nhất mà dệt nên, mỗi bộ 300 tinh bích, ta lấy rẻ cho công tử 2 bộ là 590 tinh bích.



Vốn hắn nghĩ Hồng Trần sẽ cò kè mặc cả, hoặc bị số tinh bích dọa cho bỏ đi thì lúc này Hồng Trần ung dung rút ra túi tiền, đưa cho ông chủ, bộ dáng chẳng tiếc rẻ tí nào.



Lúc ông chủ vừa nhận được tiền thì một tiếng nói êm tai cất lên:



- Ông chủ, hai bộ y phục đó bao nhiêu, ta muốn mua, ta có thể trả gấp đôi tiền của vị công tử này cũng được.



Hồng Trần nghe được tiếng nói này thì thầm kêu không ổn, hắn nghĩ đến một người mà hắn không muốn gặp mặt nhất ngay lúc này, nhưng vừa quay lại Hồng Trần đã nhìn thấy gương mặt ấy, một gương mặt vô cùng xinh đẹp mang theo một chút băng giá. Hồng Trần nhìn thấy bên cạnh Nguyệt Nha có 2 vị công tử, cũng đủ biết là ai rồi, đây là cái tổ ong rất to a.



Lúc này Trình Kiếm lên tiếng:



- Này tiểu tử, ngươi không nghe thấy gì à. Nguyệt Nha tiểu thư muốn hai bộ y phục này, ngươi mau để lại hai bộ y phục, đây là 3000 tinh bích, cầm lấy rồi cút đi.



Hồng Trần thoáng mỉm cười, một nụ cười mang theo sự khinh thường, chỉ thoáng qua, nhưng không tránh được ánh mắt của Nguyệt Nha, sau đó Hồng Trần đưa ra bộ dáng cung kính nói:



- Hai vị đại nhân đừng chấp nhất kẻ tiểu nhân như ta. Ta đi liền đây, đi liền đây.



Nói xong hắn nắm tay Tố Tố đi ra, trước khi đi cũng không quên lấy 3000 tinh bích, của trời cho, tội gì không hưởng. từ đầu đến cuối hắn không nhìn Nguyệt Nha thêm một cái nào nữa.



Nguyệt Nha lúc đầu chỉ muốn xem hắn mua đồ gì, chắc cũng chỉ tầm 20, 30 tinh bích thôi. Ai ngờ hắn mua liền 2 bộ gần 600 tinh bích cho vị cô nương, vậy mà trước đó hắn còn tính toán keo kiệt với nàng, điều này làm cho nàng tức giận, vì vậy nàng muốn phá hắn, nào ngờ từ đầu đến cuối hắn chỉ liếc nàng có một cái, rồi bỏ đi, điều này làm cho nàng vô cùng ấm ức, tức giận mà không hiểu tại sao.



Hồng Trần dẫn Tố Tố rời khỏi, trên đường nàng chỉ trầm mặc, nàng thật sự không muốn đem rắc rối đến cho Hồng Trần.



Đến một con hẻm vắng người, lúc này Hồng Trần quay lại, hỏi nàng:



- Nàng có buồn không ?



Tố Tố lắc đầu:



- Ta không sao, công tử đừng lo cho ta, ta không muốn đem rắc rối đến cho công tử.



Hồng Trần đưa tay vuốt ve trên gương mặt nàng, trong ánh mắt mang vẻ ôn nhu hiếm có, nói:



- Ta không muốn dây vào rắc rối, vì ta không muốn có quá nhiều kẻ thù, cũng không muốn nàng vì ta mà bị liên lụy, nhưng nàng có thể tin tưởng ta, khi ta còn sống, dù trời có sập ta cũng chống lên cho nàng.



Tố Tố nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay trên gương mặt mình, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy truyền đến, giọng nhỏ nhẹ:



- Ta tin công tử, đời này kiếp này ta chỉ tin tưởng mình công tử.



Hồng Trần mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười ôn nhu trong bao năm qua, hắn nhẹ giọng:



- Đại hội đã kết thúc đâu, ta đưa nàng đi mua thật nhiều thứ, sẵn đây có 3000 tinh bích trời cho, phải mua sắm một cách thoải mái mới được.



Nói xong hắn nắm lấy tay nàng, hai người vui chơi từ nơi này đến nơi khác, khi thì thưởng thức đồ ăn ngon, khi thì chơi những trò chơi ven đường, cảm giác rất ấm áp, hạnh phúc. Lần đầu tiên Hồng Trần cảm thấy hạnh phúc suốt bao năm qua, Tố Tố cũng vậy, trong lòng nàng cảm thấy rất ấm áp, nàng muốn thời khắc này kéo dài mãi mãi.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #12