Người đăng: BachLam
Khi một người đã muốn ra đi... có cố giữ cũng chẳng làm được gì.
Bước vào quán cafe SL, đối với cô mà nói, quán cafe này quá quen thuộc. Nếu
người hẹn cô hôm nay là Trịnh Vũ Thần... cô chắc chắn anh ta là cố ý.
Cô bước vào quán cafe, chọn một chiếc bàn trống cuối dãy ngồi.
Vừa ngồi xuống đã có giọng nói trầm trầm vang lên đằng sau cô mang tới cảm
giác lạnh sống lưng.
"Khả Nhiên, quả nhiên em sẽ đến!"
Giọng nói này quá quen thuộc với cô, nhiều đêm thậm chí cô còn mơ thấy...
Đúng vậy, chính là Trịnh Vũ Thần!
"Là anh sao?" Dư Khả Nhiên đứng ngay dậy "Vậy tôi đi đây!"
Trịnh Vũ Thần giữ tay Dư Khả Nhiên lại, cô bị giữ tay liền đứng im.
Lam Quân và Tiểu Bách vốn đã theo cô vào đây, ngồi vào một cái bàn khuất tầm
nhìn theo dõi, thấy hành động của Trịnh Vũ Thần hai người không khỏi tức giận,
hắn mà có hành động gì khác, chắc chắn hai người xông vào.
"Anh có chuyện muốn nói với em!"
"Chúng nhau không còn gì để nói với nhau, xin lỗi!"
Dư Khả Nhiên cầm túi xách đứng dậy nhưng tay vẫn bị Trịnh Vũ Thần giữ lại
khiến cô không thể buông được.
Trịnh Vũ Thần nhìn cô với ánh mắt tha thiết cũng không kém phần chiếm lĩnh,
chiếm lĩnh ư? Hắn có tư cách?
Trước đây, chỉ cần Trịnh Vũ Thần cầu xin Dư Khả Nhiên cái gì, không cần nói
lời hai cô đã đồng ý rồi, nhưng giờ thì khác.
Tuy vậy, nhìn vẻ mặt Trịnh Vũ Thần, chắc hẳn có chuyện quan trọng, do dự một
lúc cô đành ngồi xuống.
Trịnh Vũ Thần hài lòng ngồi ghế đối diện Dư Khả Nhiên.
"Có chuyện gì?"
"Gọi nước trước đi!" Trịnh Vũ Thần để quyển menu ra trước mặt Dư Khả Nhiên.
"Nước cam, cảm ơn!" Dư Khả Nhiên gạt quyển menu ra, nói với cô phục vụ đứng
bên cạnh.
Đợi phục vụ mang nước lên Trịnh Vũ Thần mới bắt đầu nói: "Thật ra anh có một
số chuyện muốn nói."
Dư Khả Nhiên vẫn im lặng, nghe tiếp.
"Năm năm qua, em sống ra sao?"
Khóe môi Dư Khả Nhiên hơi nhếch lên: "Ổn!"
Trịnh Vũ Thần nở ra một nụ cười lạnh nhạt: "Cậu bé hôm trước là con em?"
"Đúng vậy"
"Với ai?"
"Anh không có quyền biết!"
"Tại sao? Năm năm qua anh luôn nhớ về em, muốn về Bắc Kinh tìm em."
Dư Khả Nhiên cợt nhả cười, ánh mắt cô lạnh đi vài phần.
"Nhớ tôi? Muốn về Bắc Kinh tìm tôi? Tại sao anh không về sớm? Hừ... Trịnh Vũ
Thần, anh quá vô lý rồi đó, nếu năm năm qua anh luôn nhớ tôi thì ngày đó nhà
họ Dư lâm nguy anh không nên bỏ đi như vậy!"
"Anh xin lỗi..."
"Xin lỗi? Một câu xin lỗi của anh là được à? Anh biết tôi phải chịu khổ sở thế
nào trong năm năm qua không?"
Trịnh Vũ Thần càng trở nên uất hận, anh ta cắn môi nói: "Anh chỉ muốn nói một
câu với em...", ngập ngừng nửa phút anh ta nói tiếp: "Anh và em, chúng ta...
có thể quay trở lại như trước không?"
Dư Khả Nhiên nghe xong ngạc nhiên, cô cười khẩy, nói: "Trở lại như trước? Từ
ngày anh đi Mỹ, tôi đã nghĩ chúng ta không còn là gì của nhau nữa rồi."
Cô đứng dậy: "Xin phép!"
Trịnh Vũ Thần không cản cô nữa, đợi cô ra khỏi quán cafe, anh cũng thanh toán
rồi ra ngoài. Lam Quân và Tiểu Bách cũng đã rời đi.
Ngồi trên xe, Tiểu Bách quay sang hỏi Lam Quân: "Chú Quân, chuyện của mẹ cháu
về năm năm trước là như thế nào?"
Lam Quân ngoảnh sang nhìn Tiểu Bách, chần chừ một lúc mới nói: "Rồi con sẽ
biết thôi!"
"Chú không thể nói trước cho con biết à?"
"Vậy thì chú không tôn trọng mẹ cháu rồi, haha"
Tiểu Bách xị mặt xuống, ngoảnh phắt đi.
"Nhưng..."
Lam Quân bỗng nói, Tiểu Bách liền ngoảnh lại, chớp chớp mắt chờ câu nói tiếp
theo của Lam Quân.
"Con muốn biết thì chú sẽ cho con biết, với một điều kiện..."
Lam Quân đang nói, bỗng dưng phanh xe mạnh một cái, dừng ngay tại trước cổng
biệt thự.
"Trước tiên vào nhà đi, có gì thì tối chúng ta nói chuyện!"
Tiểu Bạch tức giận, đập mạnh tay vào ghế, lườm Lam Quân một cái sắc nhọn.
Tiểu Bách: Thù này về sau cháu sẽ trả, không trả cháu không phải Hoàng Bách
nữa!
Đương nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ của cậu, hiện giờ cậu cần phải lấy lòng
Lam Quân rất rất nhiều a! (◡‿◡✿)
Lam Quân và Tiểu Bách vào nhà, chẳng thấy Dư Khả Nhiên đâu. Chạy vào phòng bếp
thì thấy cô đang đeo chiếc tạp dề, có vẻ đang làm bánh.
"Hai người về rồi à, tối nay ăn bánh ngọt và bít tết nhé!"
Lam Quân gật đầu, dang tay ra bế Tiểu Bách lên lầu.
"Lam Quân! Chú thả cháu xuống!! Chú có biết kiểu bế công chúa này mất mặt thế
nào không hả?"
Tiểu Bách gầm lên, Dư Khả Nhiên đứng trong bếp cười khúc khích, đang uống nước
còn tí nữa sặc. Lam Quân thản nhiên nói: "Chúng ta cùng nhau tắm."
Dư Khả Nhiên vẫn cười từ nãy tới giờ, nghe Lam Quân nói xong, chính thức sặc
nước, ho sặc sụa. Đến cô cũng chẳng ngờ, hai người họ tự nhiên vui vẻ với nhau
như vậy.
Đến lúc Dư Khả Nhiên nấu ăn xong cũng đã hơn bảy giờ tối, cô lên phòng gọi Lam
Quân và Tiểu Bách xuống ăn.
Đứng trước cửa phòng, nghe thấy tiếng hai chú cháu nói chuyện trong đó, chắc
là chơi game.
Ai ngờ, Dư Khả Nhiên mở cửa ra, đập vào mắt cô là hình ảnh... hai người họ
đang thay đồ.
"Rầm..." Dư Khả Nhiên đóng mạnh cửa lại, hơi thở dồn dập hơn, mặt cô đỏ bừng
bừng, trên đầu không sao thoát khỏi hình ảnh Lam Quân và Tiểu Bách... khỏa
thân!
"Chết tiệt!"
Dư Khả Nhiên chửi thề một câu, đợi hơi thở ổn định. Cô nói vọng vào trong:
"Hai người mau xuống ăn tối đi!"
Cô nói xong liền chạy thẳng xuống lầu.
Ai mà biết được, trong phòng Lam Quân và Tiểu Bách đang thay đồ mà cũng chẳng
thoải mái chút nào.
"Chú Quân, mặt chú đỏ hết rồi kìa!", Tiểu Bách cười ha hả, chỉ thẳng vào mặt
Lam Quân.
"Nhóc con, lần đầu tiên bị một người phụ nữ nhìn khi đang... khỏa thân, ít
nhất cũng phải có tí cảm xúc chứ!" Lam Quân thẹn, hơi cúi đầu, xoa xoa mũi.
"Nhưng người đó là mẹ cháu mà!" Tiểu Bách cười gian gian, ghé sát vào tai Lam
Quân: "Chú Quân... Không phải chú thích mẹ cháu mà? Có gì mà ngại! Haha..."
Lam Quân trợn mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Bách. Hai mươi tư năm rồi chưa ai hiểu
được anh nghĩ gì như Dư Khả Nhiên, vậy mà Tiểu Bách còn hiểu hơn cả thế, vì
đơn giản, cô không nhận ra tình cảm của anh dành cho cô mà thằng nhãi năm tuổi
còn nhận ra. Nhưng đúng là nhục a (◡‿◡) Thằng nhóc con năm tuổi cũng hiểu được
anh, đúng là Lục Lam Quân này càng ngày càng kém rồi!