Sinh Nhật Lam Quân


Người đăng: BachLam

"Nhóc con này, ai dạy cháu nói như vậy hả?" Lam Quân giữ hai tay Tiểu Bách ra
đằng sau, cắn lên má bé một cái, vừa cố tình lại vừa không cố ý.

"Chú, mẹ cháu nói như này là cưỡng hiếp đấy nhá!"

"Cưỡng hiếp? Nhóc con, cháu bị mẹ cháu làm hư rồi!"

"Không hề! Cháu chắc chắn chú thích mẹ cháu, không đúng cháu không mang họ
Trịnh!"

Lam Quân bật cười, lộ ra hàm răng trắng muốt: "Vậy sao? Nhưng mà cháu vốn dĩ
không có liên quan gì tới họ Trịnh cả!" Lam Quân ngập ngừng nói tiếp: "Hơn
nữa, chú không thích mẹ của cháu... mà là yêu mới đúng."

Tiểu Bách rộ lên, chớp chớp mắt: "Chú nói gì cơ? Gì ấy nhỉ? Cháu không có nghe
rõ!"

Lam Quân thở dài, mạnh tay vác Tiểu Bách lên vai bước thẳng xuống lầu.

Hai người xuống lầu thì Dư Khả Nhiên đang nằm sải dài trên sofa xem phim.

"Khả Nhiên, bà vào ăn tối đi!" Lam Quân nói vọng từ trong bếp ra.

Dư Khả Nhiên miễn cưỡng tắt tivi, nhanh chóng chạy vào bếp. Tiểu Bách đang
ngồi đối diện Lam Quân, ánh mắt như phóng ra tia lửa điện. Dư Khả Nhiên ngồi
xuống cạnh Tiểu Bách, ngay lập tức bé nhảy vào lòng cô, nhìn cô với ánh mắt
bất mãn.

"Hai người có chuyện gì vậy?"

"Chú Quân ăn hiếp con!!" Tiểu Bách chỉ vào vết cắn vẫn còn in trên má "Mẹ nhìn
này, chú ấy cưỡng hiếp con! Tiểu Bách không phục, không phục!"

Dư Khả Nhiên nghe Tiểu Bách nói vậy, cười rộ cả lên, nhanh chóng hôn tới tấp
lên mặt Tiểu Bách.

"Gửi ngàn nụ hôn cho con trai mẹ!" Dư Khả Nhiên nói thêm.

Lam Quân ngồi đối diện nhìn cô nãy giờ, cô làm gì? Vừa hôn má Tiểu Bách sao?
Hôn vào cái vết cắn đó á? Có thể coi anh và cô vừa hôn gián tiếp không nhỉ?

"Thôi ăn đi!"

Dư Khả Nhiên để mấy miếng bít tết vào dĩa của Lam Quân rồi cắt mấy miếng cho
Tiểu Bách.

"Mẹ, con muốn ăn bánh, mà sao tự nhiên người lại làm bánh?"

Khả Nhiên nghe Tiểu Bách hỏi thì thở dài, nhìn Tiểu Bách một cách ngớ ngẩn.

Lam Quân vẫn im lặng.

"Con quên hôm nay là sinh nhật chú Quân của con à?" Dư Khả Nhiên nói, Tiểu
Bách ngẩn cả người ra.

Sao cậu lại quên được ngày quan trọng thế này nhỉ? Đáng chết, đúng là đáng
chết a!

"Không sao, không sao!" Lam Quân cười nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp như tỏa ra
những tia sáng vậy.

"Để mẹ đi lấy bánh!"

Dư Khả Nhiên đứng dậy, lấy trên bàn chiếc bánh ga tô hai tầng trông bắt mắt.
Lam Quân vẫn cười rạng rỡ, khi anh nhìn thấy dòng chữ trên chiếc bánh thì nụ
cười càng thêm đậm.

Cô tạo hình ba người đang dắt tay nhau dưới ánh mặt trời trên mặt bánh, ở dưới
đề dòng chữ nho nhỏ "Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Tử


Đó Là Yêu - Chương #6