Quá Khứ Hé Lộ


Người đăng: BachLam

Lam Quân bước vào phòng bếp thì thấy Dư Khả Nhiên đang nấu ăn, anh đứng dựa
vào cửa, mắt đăm chiêu nhìn cô.

Người phụ nữ này, thật mạnh mẽ đến mức người ta phải khiếp sợ. Mạnh mẽ đến
mức, cô còn khiến đàn ông phải sợ.

Vậy sao, anh vẫn yêu cô? Bao năm nay không dám nói ra, vì sợ cô sẽ từ chối anh
hay sợ khi cô biết mọi thứ trong quá khứ... rồi cự tuyệt anh? Mệt mỏi rồi cũng
qua đi, chỉ là thời gian mang nó đi nhanh hay để nó tồn tại lâu dài...

"Khả Nhiên..."

Dư Khả Nhiên đang nấu ăn, nghe Lam Quân giọng buồn chán gọi cô, có chút giật
mình: "Hả? Gì thế, ông gọi tôi à?"

"Bà gặp lại... Trịnh Vũ Thần rồi à?"

Dư Khả Nhiên quay người lại, tiếp tục nấu ăn, thản nhiên nói: "Ừ!"

Lam Quân tiến lại chỗ Dư Khả Nhiên, vòng tay qua người cô tắt bếp. Hai bên má
cô bị anh lấy hai tay áp vào, miệng nhỏ nhỏ phồng lên, xem ra cô cũng có nét
dễ thương.

"Ông..."

"Bà nói cho anh ta chuyện của Tiểu Bách chưa?"

"Anh ta không có quyền biết, anh ta cũng chẳng có tư cách gì, tôi và Tiểu Bách
cũng không cần công nhận quan hệ với anh ta!"

"Nhưng hai người cũng không phủ nhận quan hệ với anh ta."

Khả Nhiên cười hì hì, vỗ vai anh vài cái, tháo tập dề, ra khỏi phòng bếp,
trước khi ra khỏi cửa, vứt cho anh một câu: "Tôi biết ông lo cho tôi và Tiểu
Bách, nhưng hơi thừa rồi, ông biết tính tôi mà! À... làm nốt bữa sáng đi!"

Lam Quân trợn mắt nhìn Dư Khả Nhiên: "Bà..."

Dư Khả Nhiên ra phòng khách thấy Tiểu Bách đang hăng say chơi game, còn chẳng
thèm liếc cô một cái. Cô nhìn thôi là biết, đống đồ chơi này là Lam Quân mang
về 'dụ dỗ' Tiểu Bách rồi.
Dư Khả Nhiên đang định tiến tới chơi cùng Tiểu Bách thì lại có chuông cửa, cô
liền ra xem.
Nhìn qua kính nhỏ ở cửa, cô không nhìn thấy ai, liền mở cửa ra, ngó xung quanh
không thấy ai, đang định đóng cửa lại, cô thấy bó hoa hồng ngay trước cửa. Có
hơi bất ngờ, suy nghĩ một chút, cô cầm lên rồi đóng cửa vào.

Có lẽ cô không biết có người đã theo dõi cô từ nãy đến giờ...

"Ai thế?" Lam Quân nấu ăn xong, đang dọn lên bàn thì thấy Dư Khả Nhiên vào
liền tiện hỏi.

"Không biết, mở ra không thấy ai, chỉ thấy bó hoa này!" Dư Khả Nhiên giơ bó
hoa ra, vứt luôn vào sofa.

Tiểu Bách chơi game suốt, giờ mới để ý, bước đến sofa cầm bó hoa lên. Bó hoa
cũng đẹp, có khi, chủ nhân bó hoa này đang theo đuổi mẹ bé sao?

Tiểu Bách đang định đưa cho Lam Quân thì thấy mẩu giấy nhỏ kẹp trên đó, rút ra
đọc.

"Khả Nhiên, đã lâu không gặp lại, em vẫn vậy.

Anh muốn gặp em. Hẹn em ở quán cafe SL, 5 giờ chiều mai!

Tái bút!"

Tiểu Bách bỗng đen mặt, Lam Quân thấy vậy liền chạy ra xem. Anh cầm mẩu giấy
ra đọc, ngay lập tức ném thẳng xuống đất. Dư Khả Nhiên lắc đầu, biết ngay mà.
Nhưng người gửi nó cho cô là ai? Người đó có ý đồ gì?

"Chết tiệt... Ngày mai bà không cần đi đâu! Để tôi lo!" Lam Quân nghiến răng.

"Không cần, ngày mai đi làm về, tôi sẽ đi.

Dư Khả Nhiên vẫn đắn đo suy nghĩ. Rốt cục ai là gửi đến, chẳng lẽ la Trịnh Vũ
Thần. Không có khả năng đó, hắn biết cô ở đâu sao?

Chiều hôm sau cô đến bệnh viện làm việc, không hiểu sao Lam Quân và Tiểu Bách
bị gì, cô bước ra khỏi cửa đã đòi đi theo cô.

"Lam Quân, ông không đi làm à?"

"Tôi không đi ai dám phạt tôi?"

Đúng là hống hách quá đi a!

Bất đắc dĩ, cô quay sang hỏi Tiểu Bách: "Con đi theo mẹ làm gì?"

"Con không đi theo mẹ, con đi cùng chú Lam Quân!" Con cô đúng là nghịch đồ.

Cô nói mãi vẫn không nghe, cuối cùng họ đi cùng cô. Đúng là tạo phản hết rồi

Vừa mới bước vào bên trong bệnh viện, hết người này đến người nọ vây quanh cô
hỏi han. Cô mới vào, chẳng biết gì hóa ra, đâu phải vây quanh cô cơ chứ. Họ
nhìn Lam Quân với Tiểu Bách mãi rồi nhảy vào tiếp chuyện, cô căn bản không có
một ai chú ý đến.

"Ôi cậu bé dễ thương quá! Con đi cùng ba tới đây à? Người đàn ông kia là ba
con à? Đúng là cha nào con nấy, đẹp trai y như nhau!", "Nhìn kìa nhìn kìa,
chàng trai với cậu bé này có đôi mắt giống nhau thế, cha con có khác!", "Chắc
chàng trai này học cao lắm, nhìn dáng vẻ tài tử này chắc chắn thành đạt rồi!",
"..."

Dư Khả Nhiên đứng bên cạnh cũng bị xua ra, chẳng nghe thấy tiếng Tiểu Bách gọi
cô nữa, căn bản giờ đây cô chỉ nghe thấy mấy tiếng người khác khen hai người
'đàn ông nghịch đồ' là cha con.

Cô nghe họ nói hai người họ có cặp mắt giống nhau, nhìn lại... giống thật.
Ngoại hình của Tiểu Bách nhìn y bản sao của Lâm Quân vậy. Nhưng nghe đến câu
họ nói Lam Quân cái gì mà tài tử, cái gì mà thành đạt, cô không phủ nhận nhưng
vẫn muốn ngay lập tức nhảy vào mà cãi lý với họ: Tri nhân, tri diện bất tri
tâm.

Giờ suy nghĩ lại, mang hai người này đến đây đúng là đại họa.

"Xin lỗi, vợ tôi đang đợi, xin tránh đường!"

Nghe Lam Quân nói, có người tiếc nuối nhưng vẫn tản ra, anh ngay lập tức tiến
đến chỗ Dư Khả Nhiên. Cô còn không kịp thích ứng câu nói đó xong đã bị Lam
Quân kéo đi, Tiểu Bách lẽo đẽo đằng sau, bé cứ cười nãy giờ, chẳng nói câu gì.

Vào đến phòng làm việc, Khả Nhiên đẩy Lam Quân ra, liếc anh một cái.

"Mẹ, thật ra thì chú Quân đẹp trai, đẹp trai hơn... ba con!"

Dư Khả Nhiên nghe Tiểu Bách nói xong, mắt đượm buồn không nói gì nữa.

Lam Quân thì tức giận, ngồi xuống giáo huấn Tiểu Bách: "Nghe chú nói này, chú
chưa chắc chắn với con được cái gì nhưng... có một điều chú chắc chắn, Trịnh
Vũ Thần không phải ba của con!"

Dư Khả Nhiên ngạc nhiên ngoảnh lại: "Lam Quân, ý ông là sao?"

"Bà chắc chắn người trải qua đêm đó với bà là Trịnh Vũ Thần sao?"

"Tôi..."

Lam Quân định nói gì nữa, nhưng lại không nói, giận dỗi ôm Tiểu Bách vào lòng,
không thèm nhìn cô đến một cái.

"Ông, này Lam Quân, ông biết chuyện năm đó sao?"

"Giờ chưa phải lúc để nói, nhưng người đã bỏ xuân dược vào ly rượu của bà tại
quán bar SL năm năm về trước chính là Trịnh Vũ Thần!"

Dư Khả Nhiên trợn mắt nhìn anh, định hỏi thêm nhưng cuối cùng không nói gì,
quay người ngồi xuống bàn làm việc.

Ngồi làm việc mãi, Dư Khả Nhiên cũng không biết Lam Quân và Tiểu Bách đã rời
đi từ lúc nào. Cô vô thức nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Đã gần năm giờ, cô liền
dọn dẹp đồ đạc tới quán cafe SL như đã biết.


Đó Là Yêu - Chương #4