Người đăng: BachLam
Im lặng và mỉm cười là hai thứ vũ khí uy lực. Mỉm cười là cách để giải quyết
nhiều vấn đề, và im lặng là cách để tránh né nhiều vấn đề.
Từ hồi nhà họ Dư lâm vào mức đường cùng, Khả Nhiên cô đã không còn biết khóc
là gì.
Lúc ba mẹ cô mất, Đường Tịch ôm cô và lòng nói: Có những lời người nói đau hơn
người nghe, có những giọt nước mắt người thấy đau hơn người khóc, em khóc,
người buồn nhất không phải em, mà là anh. Đó là lần, cô cảm thấy bên cạnh
Đường Tịch mang cho cô cảm giác an toàn!
Sáng sớm hôm sau, Dư Khả Nhiên cùng Tiểu Bách cùng đến siêu thị KC từ sáng,
lúc hơn sáu rưỡi.
"Mẹ, mua cái này đi, con muốn làm bánh!"
Tiểu Bách chỉ vào túi bột trắng, lấy xuống đưa cho cô.
Dư Khả Nhiên đón lấy, cảm giác túi bột này khác lạ, không giống những loại bột
cô thường nhìn thấy. Và hơn nữa, cô có cảm giác... nó không phải là bột!
Mặt Dư Khả Nhiên biến sắc, "Bảo bối, mẹ nghi ngờ túi bột này không an toàn!"
"Ý mẹ là gì?"
Dư Khả Nhiên cô để túi đó cách mặt một chút, rồi hít một hơi thật nhẹ ngửi
thử.
"Mẹ nghĩ chính là Heroin*, hồi trước đại học, mẹ có cùng ông ngoại con vào
quân đội một lần, đột nhiên mẹ nhìn thấy một loại bột màu trắng, nhưng ông
ngoại con liền nói đó là Heroin. Mẹ lúc đầu hơi sợ nhưng cũng ngửi qua, mà con
biết đấy, mẹ có trí nhớ cực tốt!"
*Heroin còn được gọi là diamorphine, là một dạng thuốc phiện thường được sử dụng như một thuốc kích thích.
"Ý mẹ là, mẹ chắc chắn cái này là Heroin?"
"Ừ!"
"Mẹ hít thử, không sợ à?"
"Heroin không có tác dụng với mẹ đâu, lý do thì con sau này sẽ biết!"
Tiểu Bách không hiểu sao mặt thích thú, cầm túi bột trắng trên tay Dư Khả
Nhiên, để vào xe đồ, đẩy đi chọn tiếp.
"Này, con định mua thật đấy à?", Dư Khả Nhiên hơi lo, tự nhiên con trai cô có
hứng với Heroin nha!
"Con tính về nghiên cứu."
Dư Khả Nhiên đến đau đầu với đứa con thiên tài này của cô thôi. Ra quầy thanh
toán, Tiểu Bách thanh toán mỗi túi bột trắng đó.
"Con không mua nguyên liệu à?"
Bảo bối mặc kệ, thanh toán xong bé kéo Dư Khả Nhiên ra ngoài, "Thì đi chỗ khác
mua."
Thì ra Tiểu Bách sợ thực phẩm không an toàn. Nhưng cũng không đúng, sợ không
an toàn còn mang túi bột đó về làm gì a! (─‿‿─)
Vì khu Dư Khả Nhiên ở ít nhiều là không có siêu thị nên phải đi hơn hai mươi
phút đồng hồ mới tìm được siêu thị khác.
Lần này, phải đi khá xa nên vừa mới xuống xe, Dư Khả Nhiên liền thở hắt một
hơi, ngay lập tức bị Tiểu Bách kéo vào trong.
Đầu tiên là đi mua bột, chút bánh kẹo và thức ăn. Tiểu Bách vui vẻ tíu tít
mãi, lúc đang phân vân không biết nên mua nấm hay không, Dư Khả Nhiên đột
nhiên bị một bé gái đổ nước làm ướt đuôi váy, nhanh nhẹn chạy vào toilet.
Tiểu Bách cũng không may là mấy, đang với tay lấy túi nấm thì bị rơi xuống,
đang tưởng tượng cảnh bị rơi vào đầu thì nặng biết mấy thì đằng sau có một
người đàn ông đỡ lấy. Bé lập tức quay người lại nhìn. Người này... quen quen,
hình như là người lúc đi đến vùng ngoại ô gặp rồi, chính xác là người mà bé
nhớ mãi không ra!
"Cháu có sao không?"
Người đàn ông đó ôn nhu hỏi, Tiểu Bách chỉ lắc đầu nhẹ.
"Vậy thì tốt, cháu tên gì?"
Lần này thì mặt Tiểu Bách hơi thích thú một chút: "Nếu có duyên, lần sau gặp
cháu sẽ cho biết!"
Vừa dứt lời, Dư Khả Nhiên chạy ra, thấy mấy túi đồ rơi bên cạnh, hơi lo lắng
hỏi Tiếu Bách: "Bảo bối, có chuyện gì à?"
"Dạ không!"
Dư Khả Nhiên mới bớt lo, ngẩng mặt lên, có cảm giác sợ hãi...
Một sự ngạc nhiên không hề nhẹ...
"Trịnh..Vũ Thần!"
Dư Khả Nhiên nói xong, không chỉ khiến người đàn ông đấy ngạc nhiên mà Tiểu
Bách đứng bên cũng không khỏi ngạc nhiên.
"Khả Nhiên, là em?"
Nửa phút, không gian yên lặng không ai nói gì, cả ba người mắt mở to hết cỡ.
"Mẹ... người này là...là..."
Không để bảo bối nói hết, Dư Khả Nhiên cô lập tức đứng dậy, không chần chừ một
tay cầm tay Tiểu Bách, một tay kéo xe để đồ đi.
Trịnh Vũ Thần đứng sau vẫn ngơ ngác, không tin nổi mình nhìn thấy gì, nghe
thấy gì. Anh cũng không tin được... anh đã gặp lại Dư Khả Nhiên.
Nhưng cậu nhóc kia... không phải con của cô ư? Với ai?
Nghĩ đến đây, Trịnh Vũ Thần đen mặt lại.
Dư Khả Nhiên thanh toán xong đi khỏi siêu thị, mặt hầm hầm tức giận, Tiểu Bách
đi đằng sau chẳng dám ho he tiếng nào, hiếm khi thấy cô tức giận như vậy, cậu
có hơi sợ sợ.
Dư Khả Nhiên phi xe về biệt thự, lao thẳng vào gara rồi phanh gấp.
Tiểu Bách: Nguy hiểm, nguy hiểm a!
Hai mẹ con Dư Khả Nhiên ra khỏi gara thấy ngay chàng trai cao ráo, đeo một
chiếc kính đen, dáng dấp như siêu mẫu, chỉ có điều là chàng trai đó đang đứng
gãi đầu, trông chẳng còn tý hình tượng nào cả!
"Chú Quân!!" Tiểu Bách chạy ngay đến ôm chân người đàn ông đó, vứt hết đống đồ
đang cầm trên tay cho Dư Khả Nhiên.
"Lam Quân, ông đến Bắc Kinh bao giờ thế? Sao không nói một tiếng để tôi với
Tiểu Bách đến đón?", Dư Khả Nhiên cũng không khỏi ngạc nhiên, sao hôm nay là
ngày gì mà gặp toàn người quen không vậy?
"Khỏi cần, không phải tôi đang đứng trước mặt bà đây à?", Lam Quân cúi thấp
người xuống bế Tiểu Bách lên.
"Hống hách!"
Dư Khả Nhiên cầm hết chỗ đồ đi vào nhà, Tiểu Bách cũng nhảy xuống đi theo. Lam
Quân lại đứng đờ cái mặt ra, đống quà anh mất công mua cho họ... Họ còn không
thèm để ý? Thở dài một cái, anh lại phải mệt mỏi với đống quà mang vào nhà.
Lam Quân vào nhà đã lôi cả đống hộp to nhỏ đủ màu sắc trước mặt Tiểu Bách.
"Bảo bối của ta, đi Mỹ về lần này ta mang quà về cho con này! Có bộ máy robot
mini mới ra, hàng có hạn đấy, cả bộ đồ chơi mô hình khủng này nữa, ta định
rảnh sẽ chơi cùng con."
Tiểu Bách tuy có hứng thú với máy móc, đồ chơi thật, nhưng nghe cách nói
chuyện của Lam Quân, bé biết Lam Quân còn có mục đích khác: "Nói trọng điểm."
Lam Quân cười xuề xòa, vỗ nhẹ hai bên má Tiểu Bách: "Bảo bối của ta quả là
thông minh! Thật ra thì... con cho ta ở đây cùng nha!"
Tiểu Bách híp mắt lại, quả nhiên có mục đích khác, suy nghĩ một chút, Tiểu
Bách liền gật đầu.
Tiểu Bách liền nhớ ra cái gì đó, kể với Lam Quân chuyện bé và Dư Khả Nhiên ở
siêu thị. Chẳng hiểu thế nào, nghe xong, Lam Quân ngay lập tức vào bếp nói
chuyện với Dư Khả Nhiên