Chuyện Của Mẹ Cũng Là Chuyện Của Con!


Người đăng: BachLam

"Mẹ, chúng ta đi thôi!" Bé lém lỉnh cầm giúp cô túi xách mang ra xe.

Nhà Khả Nhiên, tuy hai mẹ con sống với nhau, nhưng cô không bao giờ để gia
đình thiếu bất kỳ một thứ gì. Hơn nữa là, hai mẹ con cô luôn dùng đồ hiệu, từ
cái nhỏ nhặt nhất! Cái này thì, cô chắc chắn, Tiểu Bách của cô thừa hưởng gen
từ cô.

Đến chiếc xe cô đang lái, nó có giá không dưới 900 vạn!

"Mẹ, chúng ta đi đâu đây?" Tiểu Bách ngồi ghế phụ, hò hét inh ỏi.

"Mẹ liền dẫn con đi mua sắm a! Nếu con thích, lát về chúng ta đi ra ngoại ô
chơi, con thích chứ?" Cô tăng tốc

"Đương nhiên thưa mẫu hậu đại nhân!" Bé cười rạng rỡ, thắt dây an toàn vào,
ngồi chơi game.

Cô dừng xe tại cửa hàng nổi tiếng, bé để ipad trong xe rồi nhanh chóng ra
ngoài. Cô cũng vậy, cởi dây an toàn ra, cầm túi rồi vội vàng lôi bé vào trong
cửa hàng. Nói đúng hơn, mấy vụ mua sắm này, cô thích hơn ai hết.

Đi qua mấy gian hàng, cô thấy ưng nhất chiếc váy tím nhạt, đính vài viên ngọc
lên, trông quý phái lắm, cô liền ngay lập tức kéo Tiểu Bách ra xem.

"Mẹ, mẹ thích chiếc váy này à?", bé chỉ vào chiếc váy tím đó: "Đẹp đấy, trông
quý phái, nhưng không hợp với mẹ!"

Con cô, Tiểu Bách thẳng tính quá đi a!

Cô nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, bảo bối thấy vậy liền cười xuề xòa: "Mẹ, mẹ
quá ngây thơ, không hợp với gu thời trang này nha!"

Thì ra là vậy, nhưng Dư Khả Nhiên cô đã rất ưng chiếc váy này rồi!

"Mặc kệ đi, mẹ thích chiếc này!"

"Được! Nếu mẹ thích, bảo bối liền không ý kiến!"

Cô nhìn giá chiếc váy ở dưới, một chiếc váy thế mà gần năm triệu! Nhưng không
sao, một khi cô đã thích, đừng hòng thoát khỏi tay cô.

Tiểu Bách dường như hiểu ra cái gì thì phải, lập tức nói với cô: "Mẹ, không
phải lo, coi như con tặng mẹ chiếc váy này nha!". Tiểu Bách lấy chiếc thẻ tín
dụng trong túi quần ra, lắc lư trước mặt Dư Khả Nhiên.

"Con trai ngoan rất hiểu ý mẹ nha!"

"Chuyện của mẹ, cũng là chuyện của con!"

Dư Khả Nhiên cười cười, ôm bé vào lòng, sau đó nhanh chóng lấy chiếc váy lại,
đi chọn tiếp.

Mãi gần nửa tiếng cô đi chọn đồ với Tiểu Bách thì mới chọn được hai bộ váy với
một đôi giày.

"Mẹ, con muốn đi chọn thêm chiếc áo sơ mi!"

"Ừ!"

Cô cùng bảo bối đi chọn áo, sau đó ghé qua quán cafe ven đường.

Cô chọn chiếc bàn sát cửa sổ, ngồi xuống cùng bảo bối.

"Cô dùng gì ạ?" Một nhân viên nữ cầm menu để lên bàn hỏi.

"Một tách cafe đen và một ly soda nóng..." Tiểu Bách cầm ai ipad lên chơi,
giọng non nớt vang lên.

Dư Khả Nhiên đương nhiên không nói gì, cô ngồi nhìn ra cửa sổ, nghĩ mông
lung...

Đây là nơi, Trịnh Vũ Thần và cô thường đến sau mỗi lần tan trường...

Nếu, anh không từng nói yêu cô, thì cô sẽ ôm cái tình yêu của mình mà trôi vào
quá khứ!

Nếu, thời gian có thể quay lại, cô mong cô và anh, chưa hề gặp nhau, không
liên quan gì tới cuộc sống của nhau!

Nhưng ông trời cũng không bất công, Trịnh Hoàng Bách, con trai thiên tài của
cô là mọi thứ của cô, thế là đủ!

"Cafe đen và soda nóng của quý khách đây!" Cô nhân viên nói, đặt hai ly lên
bàn rồi quay đi.

Tiểu Bách đang chơi game, tạm bỏ ipad xuống, ngước mắt nhìn Dư Khả Nhiên: "Mẹ,
con thấy mẹ có tâm sự nha!"

Dư Khả Nhiên không nói gì, nhìn chằm chằm vào Tiểu Bách. Hồi lâu sau cô nói:
"Không a! Mẹ chỉ cảm thấy, trò chơi con đang chơi rất thú vị!

"Đương nhiên, trò chơi độc quyền của riêng con! Con đã mất gần nửa năm mới
sáng chế ra, nếu mẹ thích, con có thể chơi cùng mẹ." Bảo bối biết cô đang có
tâm sự, không muốn nhắc đến nữa.

"Mẹ liền tung ra thị trường, với trò chơi này, mẹ nghĩ cả đời mẹ với con chẳng
cần làm gì, chỉ ăn sung mặc sướng thôi!" Cô cố tình trêu bảo bối

"Tuyệt đối cấm nha!"

Hai mẹ con cô nói chuyện hồi lâu, rồi ra xe cất đồ, đương nhiên Tiểu Bách
không quên mấy chuyện đi chơi này rồi, ngay lập tức nói Dư Khả Nhiên đưa ra
ngoài ngoại ô chơi.

Đánh xe ra ngoại ô, Dư Khả Nhiên dừng xe tại một vùng thảo nguyên, cùng Tiểu
Bách xuống xe.

"Mẹ, mẹ thường đến đây lắm đúng không?" Tiểu Bối vừa nói vừa tháo mũ xuống.

"Ừ!"

"Bảo bối thấy từ đợt về nước tới giờ, mới hơn nửa năm mà đợt nghỉ phép nào mẹ
cũng đưa con đến đây."

"Đương nhiên! Đây là nơi mẹ và ba con lần đầu gặp nhau, căn bản là mẹ chưa thể
quên!"

"Ồ..."

Tiểu Bách không nói gì nữa, kéo Dư Khả Nhiên đi chụp ảnh.

Nơi đây rất đẹp, hoa bỉ ngạn mọc khắp nơi. Bỉ ngạn, hoa của sự đau thương,
chia ly, cũng thường được gọi là hồi ức đau thương. Ngay lần đầu tới đây, Tiểu
Bách đã gọi nơi đây là "Vương quốc Bỉ Ngạn"

Có lần Tiểu Bách cùng Dư Khả Nhiên nằm trên cả một vùng hoa bỉ ngạn, Tiểu Bách
hỏi:

"Mẹ, sao nó có tên là 'bỉ ngạn'?"

Dư Khả Nhiên cười nhẹ, ôm bé vào lòng, kể về truyền thuyết của nó mà lòng
không khỏi đau thương. Mỗi lần nghĩ về hoa bỉ ngạn, cô cảm thấy cô và Trịch Vũ
Thần giống Mạn Châu Sa Hoa.

Tình yêu của hai người không thể ngăn cách, nhưng có đến được với nhau không,
là do số phận sắp đặt. Tuy vậy con người làm nên số phận chứ không phải số
phận làm nên con người, bởi chính những trải nghiệm cuộc sống mới làm nên con
người.

Mỗi khi nghĩ về Trịnh Vũ Thần, ánh mắt Dư Khả Nhiên đều ánh lên sự đau thương.

Cô cùng Tiểu Bách chụp rất nhiều ảnh, mãi sau đó hai người ngồi xuống gốc cây
to giữa vùng thảo nguyên nghỉ ngơi, xem mấy tấm ảnh.

Tiểu Bách tưởng chỉ có bé và Dư Khả Nhiên ở đây, nhưng lúc đang xem ảnh, bé
nghe thấy mấy tiếng "tách...tách..." ở gần đó. Ngoảnh lại đằng sau một cái,
đập vào mắt bé là cô gái đang cùng một chàng trai chụp ảnh.

"Bảo bối, chúng ta liền chơi gì đi!"

Tiểu Bách mỉm cười với cô, đứng dậy cùng cô đi chơi tiếp.

Nhưng bé vẫn thấy hơi là lạ, người bé vừa nhìn thấy lúc ngoảnh lại... rất
quen. Có vẻ là bé đã gặp ở đâu hay nhìn ảnh rồi mà không nhớ được.

Phải mãi hơn sáu giờ tối, Dư Khả Nhiên mới cùng bé quay trở về nhà.

"Mẹ, con vào làm bữa tối, mẹ lên phòng tắm đi!"

"Ừ!"

Dư Khả Nhiên lên phòng để Tiểu Bách tự chiến đấu với cái "phòng bếp". Phải lâu
lắm rồi, Khả Nhiên cô không xuống bếp, nghĩ đến thế cô liền tắm nhanh rồi
xuống bếp nấu ăn cùng bảo bối.

Nhưng mà biết sao được, xuống đã thấy Tiểu Bách dọn đồ ăn ra hết. Quả đúng là
con trai cô nha! Nấu ăn nhanh đến chóng mặt.

"Tiếc quá bảo bối!"

"Việc gì mẹ?"

"Mẹ tính tắm nhanh xuống làm cơm với con, không ngờ con nấu nhanh đến vậy!"

Vẻ mặt bảo bối có vẻ cũng tiếc nuối: "Lần sau mẹ có thể nấu ăn cùng con!"

Dư Khả Nhiên gật đầu, ngày mai cô tính đi siêu thị mua đồ ăn, liền nói ngay
với bảo bối.

Sau bữa tối, cô cùng Tiểu Bách xem phim với nhau ngoài phòng khách.

"Mẹ, hồi chiều con gặp một người đàn ông, quen lắm nhưng nhớ mãi không ra a!"

"Cái gì không nhớ được thì đừng nhớ, tổn thọ, tổn thọ chết!"

Tổn thọ a (◡‿◡)

Tiểu Bách câm nín luôn, đúng là mẹ cậu có khác, bá đạo, bá đạo!


Đó Là Yêu - Chương #2