Người đăng: BachLam
Khi anh nhắm mắt lại, anh thấy em. Khi anh mở mắt ra, anh thấy em. Anh không
thể làm gì được nếu anh không nghĩ đến em.
Lam Quân vì mãnh liệt muốn có Dư Khả Nhiên nên tối khi Dư Khả Nhiên đi ngủ,
anh lôi Tiểu Bách dậy nói chuyện.
"Tiểu Bách... Tiểu Bách..."
"Tiểu Bách, dậy đi! Dậy đi!"
"Chú còn nói câu nữa sáng mai không xong với cháu đâu!"
"..."
Tiểu Bách đúng là cái gì cũng giống Dư Khả Nhiên, nó có gì giống anh nhỉ?
"Tiểu Bách! Chẳng hiểu con giống ba cái gì?" Lam Quân tỏ vẻ đáng thương, ngồi
cuộn tròn bên cạnh Tiểu Bách.
Tiểu Bách ngay lập tức ngồi bật dậy, lườm Lam Quân. Chẳng phải bé và anh đã
bàn bạc không xưng hô như vậy ở nhà sao?
"Hừ, tóm lại là chuyện gì?" Lam Quân lải nhải nhiều quá, cuối cùng Tiểu Bách
đành dụi mắt đáp.
"Lên kế hoạch ngày mai cho ba đi! Vì lâu rồi nghỉ làm cho nên ba phải dành
thời gian nhiều hơn cho công ty một chút, con thông cảm nha!"
Tiểu Bách bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là hồi trước mẹ bé nói không sai, Dư Khả
Nhiên nói sẽ không bao giờ cho bé theo con đường kinh doanh. Người càng có
chức cao, người đó càng gánh vác trách nhiệm lớn và bận rộn.
Tiểu Bách ngồi ghi chép cái gì đó vào sổ rồi vứt cho Lam Quân đọc, sau đó nằm
ôm gấu ngủ tiếp.
Sáng dậy sớm nấu ăn, gọi Dư Khả Nhiên dậy, xong xuôi sau khi Dư Khả Nhiên
đi làm mới được rời khỏi nhà.
Trưa, Tiểu Bách có việc nên tự nấu ăn rồi mang đồ ăn đến cho Dư Khả Nhiên.
Chiều về sửa điều hòa phòng khách, mới hỏng tối qua. Sau đó đi đón Tiểu
Bách từ khu nghiên cứu riêng QQ179.
"Này Tiểu Bách!! Sao chỉ có ba điều??"
"Cứ vậy đi, còn lại tự lo liệu!"
Lam Quân tái xanh mặt lại, mở mấy trang trước xem Tiểu Bách đã viết những gì,
chẳng có gì ngoài vài chữ ngắn ngủn rồi mấy kí hiệu. Đúng là nó giống anh ở
cái điểm gì?
Hôm sau, Lam Quân dậy từ sớm làm theo những gì Tiểu Bách viết, anh làm bữa
sáng chủ yếu là mì cay Tứ Xuyên. Từ bé đến lớn, anh và cô sống ở Tứ Xuyên, đến
khi vào đại học cả hai ít được ăn món ăn Tứ Xuyên nên mỗi khi gặp nhau anh và
cô toàn ăn món cay Tứ Xuyên, ăn cho đến nghiền luôn.
Nấu xong, anh lên gọi Tiểu Bách dậy, chuẩn bị kem đánh răng và lau mặt cho bé
xong sang phòng gọi Dư Khả Nhiên.
Dư Khả Nhiên có một thói xấu là rất khó gọi dậy, có lần vì gọi cô dậy mà anh
trễ gần hai tiếng giờ học. Vì thế nên anh chẳng cả gõ cửa, đẩy cửa phòng cô
luôn.
Các rèm cửa được kéo kín hết, thậm chí trong phòng còn chẳng có một chút ánh
sáng nào. Dư Khả Nhiên rất ghét ánh sáng khi ngủ nên rèm cửa của tất cả các
phòng trong nhà đều là rèm loại đặc biệt siêu dày.
"Khả Nhiên... dậy!"
Lam Quân đến cạnh giường ngồi xuống gọi Dư Khả Nhiên dậy.
"Ư...ưm...." Dư Khả Nhiên trở mình quay lưng về phía Lam Quân ngủ tiếp.
Lam Quân bất đắc dĩ xoa xoa mũi, làm thế nào giờ nhỉ?
"Chú không gọi nổi à?" Tiểu Bách không biết từ lúc nào đã đứng dựa ở cửa,
thong thả đi về phía giường. "Để cháu gọi cho!"
Lam Quân né người ra cho Tiểu Bách ngồi, thật ra thì anh chưa bao giờ thành
công trong việc gọi Dư Khả Nhiên dậy.
Tiểu Bách ngồi lên người Dư Khả Nhiên, áp miệng vào tai Khả Nhiên nói nhỏ cái
gì đó, ngay lập tức Dư Khả Nhiên vội mở mắt ra, ngồi dậy lập tức.
"Tiểu...Tiểu Bách, con đã làm gì vậy?"
"Chỉ là đánh trúng vào tâm lý của địch thôi mà!". Tiểu Bách bất đắc dĩ lắc đầu
"Là sao?"
"Mẹ cháu đang định mua chiếc xe ô tô hãng Toyota."
Lam Quân ngồi mãi vẫn thấy lạ, chẳng phải dưới gara còn có một chiếc
Lamborghini à?
"Chú nhớ dưới gara có một chiếc ô tô rồi mà?"
Dư Khả Nhiên không biết đã ngồi dậy từ bao giờ, Tiểu Bách đã đi chuẩn bị khăn
mặt cho cô.
"Thật ra thì hôm trước tôi đọc bài báo về rượu Sake, chiếc xe Toyota cũng khởi
nghiệp cùng vùng Eiichi với rượu Sake nên tôi đọc thử, ấy mà lại thích luôn
nên tính hôm nào mua, chỉ là nó quá hiếm ở đây!"
Lam Quân nghe Dư Khả Nhiên kể lại, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là
sẽ mua cho Dư Khả Nhiên, bởi những gì Dư Khả Nhiên thích, anh cũng thích,
những gì anh thích, nhất định anh sẽ có bằng được!