Chinh Phục (3)


Người đăng: BachLam

Lam Quân quay trở lại công ty với cả đống việc, thậm chí anh không còn có thời
gian nghỉ trưa, nhưng anh chợt nhớ ra làm bữa trưa cho Dư Khả Nhiên nên nhanh
chóng giao lại việc cho trợ lý rồi lái xe về thẳng nhà.

Về đến nhà anh cũng không thấy Tiểu Bách ở nhà, chắc đang ở khu nghiên cứu
QQ179. Trong tủ lạnh, chỉ còn vài món, anh hầm lại rồi đến bệnh viện nơi Dư
Khả Nhiên làm việc.

Vừa tới bệnh viện, anh bấm thang máy lên thẳng tầng làm việc của Dư Khả Nhiên.
Thang máy vừa mới mở ra, anh đang định bước ra, Dư Khả Nhiên lại định bước
vào.

"Này, bà đi đâu đấy Khả Nhiên?"

Dư Khả Nhiên đang định ấn thang máy lại nghe thấy tiếng Lam Quân, quay lại
nhìn.

"Ông làm gì ở đây thế?" Cô càng hốt hoảng hơn khi nhìn thấy anh lúc này "Lam
Quân, ông ăn mặc kiểu gì vậy?"

Lam Quân đang mặc một chiếc áo phông đủ màu, đội chiếc mũ áo lên rồi đeo kính
râm vào, thật chẳng giống chủ tịch uy quyền bao người biết gì cả.

"À, tôi sợ bị vây quanh giống lần trước ấy mà!" Lam Quân thản nhiên nói, giơ
hộp đồ ăn ra trước mặt Dư Khả Nhiên "Bữa trưa cho bà!"

"À, cảm ơn ông nha!"

"Bà định đi đâu à?"

"À, đang định đi ăn ấy mà..."

"..." Lam Quân không nói gì nữa, im lặng nhìn Dư Khả Nhiên.

"Tiểu Bách làm cho tôi à? Vào ăn cùng tôi đi" Dư Khả Nhiên liên tục nói, không
kịp để Lam Quân làm gì, cô ngay lập tức kéo anh vào phòng làm việc ăn bữa
trưa.

Trong phòng làm việc, Lam Quân bỏ áo khoác và kính ra, để ở trên ghế. Hai
người ngồi đối diện nhau ở sofa, mỗi người cầm một hộp cơm, chẳng ai nói câu
gì. Mãi một lúc, Dư Khả Nhiên đành phá vỡ sự im lặng: "Tiểu Bách đang ở nhà à?
Sao không đến đây cùng ông?". Lam Quân lại thở dài...

"Không, Tiểu Bách đến khu nghiên cứu QQ179 từ sáng sau khi bà đi làm."

"Ô..." Dư Khả Nhiên mới sực nhớ ra: "Vậy bữa trưa ông làm cho tôi à? Cảm ơn
nhiều nha!"

Lam Quân cười cười, xoa mũi không nói gì. Dư Khả Nhiên cũng không nói gì, cả
hai ngồi ăn mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Lam Quân vang lên.

"Lục tổng, một tiếng nữa ngài có một cuộc họp quan trọng tại công ty!"

"Ừ!"

Lam Quân nhanh chóng ăn xong rồi tạm biệt Dư Khả Nhiên đến công ty. Dư Khả
Nhiên cũng chào lại, trước khi Lam Quân đi Dư Khả Nhiên còn nhờ Lam Quân đưa
cho Tiểu Bách chiếc áo sơ mi nhỏ cô mới mua.

Lam Quân lái xe về công ty, mặt hớn hở, đi từ ngoài công ty cho đến phòng làm
việc, cười tít mắt, ai cũng thấy lạ, liệu sếp của họ hôm nay có vấn đề về não?

"Này, hôm nay có chuyện gì à?" Ninh Hạo, trợ lý của Lam Quân bước vào, đưa tập
tài liệu ra trước mặt Lam Quân, tiện miệng hỏi một câu.

"Làm thế nào để chinh phục một người con gái?"

"Haha, Lam Quân, Lục tổng yêu dấu ơi, lại chuyện của Dư Khả Nhiên đúng không?"
Ninh Hạo cười ha hả, vỗ vai Lam Quân mấy cái.

"Tiền thưởng tháng này trừ một nửa!"

"..."

Ai bảo người đang yêu luôn dễ tính? Riêng Lam Quân chắc là ngoại lệ rồi! Chọc
đúng chỗ ngứa thì cũng chẳng phải đơn giản đâu, người nhiệt tình trong tình
yêu đâu phải không cao lãnh trong sự nghiệp?

"Cậu quá đáng quá đấy, trừ nửa tiền thưởng tháng này tớ ăn bằng..."

"Trừ hết tiền thưởng!"

"Lam Quân, cậu..."

"Nói nữa trừ hết cả tháng lương !"

"..."

Lần đầu tiên trong đời Ninh Hạo cảm thấy im lặng mới là cách tốt nhất bảo tồn
sự sống.

Lam Quân ngồi đọc tài liệu xong, đang chuẩn bị vào họp thì Tiểu Bách gọi đến.

"Alo, Tiểu Bách, có chuyện gì vậy?"

"Chú đã mang bữa trưa đến cho mẹ cháu chưa?"

"Rồi!"

"Tốt! Mà cháu nhớ mẹ cháu kể hồi trước chú có học một năm nghiên cứu y khoa
đúng không?"

"Ừ, mà sao cháu hỏi vậy?"

"Chiều nay chú đến khu nghiên cứu QQ179 trước một tiếng, cháu có việc cần
nhờ."

"Ừ!"

Lam Quân nghe xong, cúp máy rồi cùng Ninh Hạo vào phòng họp.

Cuộc họp được kéo dài gần ba tiếng, Lam Quân cũng đã tính trước rất nhiều rồi,
hiện tại Lục thị chính là đang hợp tác cùng... Trịnh thị! Trịnh thị trong năm
năm nay phát triển lớn, có thanh danh và uy quyền trong giới kinh doanh, hơn
hết Chủ Tịch Công Ty tại Trịnh thị là Trịnh Vũ Thần, nghĩ đến đây, không hiểu
sao anh chẳng mấy là thoải mái.

"Mong chúng ta sẽ hợp tác thành công!"

Trịnh Vũ Thần sau khi họp xong đứng nói chuyện cùng Lam Quân.

"Trịnh tổng đây quá khách sáo rồi!"

"Tôi có việc muốn hỏi!"

Lam Quân nghe Trịnh Vũ Thần nói, có vẻ nghi ngờ nhìn hắn.

"Lục tổng chắc hẳn rất thân thiết với Dư Khả Nhiên đúng chứ? Cho tôi hỏi chút
việc không phiền ngài chứ?"

Lam Quân không biết đang suy nghĩ điều gì, khoanh tay nhìn Trịnh Vũ Thần,
người đàn ông này... thật quá kém cỏi!

"Đó không phải là chuyện riêng tư à?" Lam Quân híp mắt lại, nói.

Trịnh Vũ Thần thấy mình đã nói gì sai, quay sang xin lỗi Lam Quân, sau đó cáo
từ.


Đó Là Yêu - Chương #12