Chinh Phục (1)


Người đăng: BachLam

Trong tình yêu, có những điều người ta không nói ra nhưng người kia có thể tự
cảm nhận được.

Lam Quân và Tiểu Bách lái xe rời khỏi vùng ngoại ô.

"Chú Quân, theo như cháu biết thì con đường tiến tới trái tim của một người
phụ nữ nhanh nhất là đi qua dạ dày, chúng ta sẽ đi tới siêu thị đã."

Tiểu Bách ghi ghi chép chép cái gì đó vào sổ rồi gấp lại. Lam Quân cũng không
để ý, nhanh chóng lái xe đến siêu thị.

Lam Quân và Tiểu Bách quyết định làm những món Dư Khả Nhiên thích, sườn xào,
bít tết, hamberger, đa số là đồ tây. Tiểu Bách bỗng nhớ ra cái gì, quay sang
hỏi Lam Quân: "Chú Quân, hình như chú quên cái gì thì phải."

Lam Quân khó hiểu nhìn Tiểu Bách, anh quên gì nhỉ? Đứng ngẫm nghĩ gì đó, đột
nhiên anh cũng nhớ ra cái gì đó: "A! Thì ra là món cay tứ xuyên!"

"Chính xác, còn không mau đi mua!" Tiểu Bách quát một tiếng, Lam Quân liền
nhanh chóng đẩy xe đi, giờ bé là chỗ đáng tin cậy nhất của anh mà.

Lam Quân và Tiểu Bách lăn lộn gần một tiếng trong siêu thị, thoắt cái đã gần
năm giờ chiều, cả hai người cùng về nhà.

"À đúng rồi, chú in dấu vân tay vào đây đi!" Tiểu Bách giơ chiếc hộp nhỏ lấy
trong túi ra, trong đó có dấu vân tay của bé và Dư Khả Nhiên.

"Nói cách khác đây cũng là chìa khóa nhà con?"

Tiểu Bách gật đầu, Lam Quân dùng tay thuận in dấu vân tay vào.

Về đến nhà, Lam Quân và Tiểu Bách ngay lập tức vào bếp nấu ăn. Hai người quyết
tâm đổi khẩu vị luôn, Tiểu Bách nói: Dư Khả Nhiên thích gì, Lam Quân phải
thích cái đó. Dư Khả Nhiên muốn gì, Lam Quân liền đáp ứng cái đó. Khi Dư Khả
Nhiên giận, Lam Quân phải ngay lập tức dỗ dành. Dư Khả Nhiên nói đúng, nhất
quyết không được phép cãi sai!

Lam Quân nghe xong đến ù ù cả tai, liền gật gật đầu, thầm nghĩ theo đuổi một
người cũng khó đến vậy sao? Cái cảm giác này thật không muốn thử lần nào nữa!

Đến khi Dư Khả Nhiên về đã là bảy giờ tối, cô bất ngờ hơn bao giờ, mới vào nhà
Lam Quân và Tiểu Bách đã kéo cô vào phòng bếp, trên bàn ăn toàn những món cô
thích ăn, cạnh đấy còn có rượu Sake, Dư Khả Nhiên không hiểu sao rất thích
rượu Sake.

"Hai người rảnh quá nhỉ?"

"Không rảnh không rảnh!" Lam Quân cười xuề xòa, cái ghế ra cho Dư Khả Nhiên
ngồi.

Vừa mới liếc mắt ra chỗ Tiểu Bách, ngay lập tức Lam Quân bị lườm, Tiểu Bách
đang giơ quyển sổ nhỏ ra, chỉ vào. À, thì ra là thế!


  • Dư Khả Nhiên nói đúng, không được phép cãi sai!

Dư Khả Nhiên nhìn Lam Quân và Tiểu Bách thắc mắc, có chuyện gì xảy ra ư?

"Hồi trưa, Tiểu Bách đi đâu à?"

Chết thật, đúng là Tiểu Bách thừa hưởng trí nhớ từ Dư Khả Nhiên rồi, Lam Quân
chửi thề. Anh cũng chẳng biết giải thích chuyện này thế nào, nói kiểu gì cũng
chết a!

"Con chỉ là không may đi lạc..." Tiểu Bách lên tiếng nói thay Lam Quân.

"Ừ!"

Lam Quân kinh ngạc nhìn Dư Khả Nhiên và Tiểu Bách, như vậy là như nào? Dư Khả
Nhiên luôn luôn cảnh giác, cũng không hẳn là như vậy nhưng... lý do đơn giản
của Tiểu Bách, khó tin như vậy cô cũng cho qua ư? Đứa nhóc năm tuổi bình
thường đi lạc là không sao, nhưng Tiểu Bách thì không thể!

Tiểu Bách cười cười nhìn Lam Quân, tỏ ý: Đó là sự tin tưởng giữa con người với
con người, vì cháu rất quan trọng với mẹ cháu nên dù cháu có thế nào, điều đó
cũng đều không quan trọng!

Lam Quân đương nhiên là hiểu ý Tiểu Bách, tức giận hơn bao giờ hết, vì thế nên
sự chiếm hữu của anh càng trở nên cao hơn a! Quyết tâm chinh phục được Dư Khả
Nhiên là mục tiêu tiên quyết, còn về vụ ADN với Tiểu Bách, cho nó qua đi, dù
gì nó cũng đã xảy ra.

Thế là bữa tối trải qua thật êm đềm, thoải mái, Lam Quân cũng cảm thấy cái gì
là sự ấm áp của một gia đình, vốn dĩ, thậm chí trong tâm trí anh, đến ba mẹ
anh như nào, anh còn không nhớ!

Mới sinh ra anh, mẹ anh đã mất, ba anh vì một số việc và cũng là bảo vệ anh
nên đã ra đi, từ nhỏ anh luôn nghĩ anh đã không nên được sinh ra. Nhưng khi
sinh ra, anh đã được ba mẹ của Dư Khả Nhiên nhận nuôi, vậy cũng không được gọi
là quá bất công. Ai ngờ được, lúc anh và Dư Khả Nhiên lên mười, ba mẹ cô cũng
mất, sau đó cả hai lại được nhận nuôi vào nhà họ Dư, từ đó cô cũng đổi thành
họ Dư.

Tối đến, hình như trên ti vi có chương trình chứng khoán lớn nên Tiểu Bách và
Lam Quân đã lôi nhau ra phòng khách chờ. Đang ngồi, Lam Quân nhớ ra Dư Khả
Nhiên, liền chạy vào phòng bếp kéo Dư Khả Nhiên ra.

Anh nhanh chóng để Dư Khả Nhiên ngồi xem phim ngoài phòng khách rồi đeo tạp dề
vào dọn dẹp, trước khi đi còn không quên nháy mắt với Tiểu Bách một cái.

"Này, hôm nay hai người có gì đó rất lạ à nha!" Dư Khả Nhiên cầm miếng bánh
quy lên ăn, quay sang hỏi Tiểu Bách.

"À, một chuyện rất quan trọng!"

"Chuyện gì?"

Tiểu Bách lắc đầu với Dư Khả Nhiên, tỏ ý không thể nói, Dư Khả Nhiên cũng ngao
ngán, một khi bé đã không muốn nói thì có ép cũng không khai a!


Đó Là Yêu - Chương #10