Người đăng: khungvocuc001@
Mây chiều ồ ạt kéo về, giăng giăng từng mảng trắng bồng bềnh dưới nắng chiều.
Nếu một mình Ngọc Phượng phi ngựa từ nhà đến cổng tây thành Thăng Long thì
không đến nữa ngày, nhưng mang theo Bạch Diện nên phải vừa đi vừa nghỉ ngơi
từng chặng, đi chậm chạp hết cả ngày mới tới. Có thể nói là tốn kém gấp đôi
thời gian nàng đi một mình, chưa kể là hai người đã xuất phát từ sớm cũng
chẳng bù đắp được mặt trời sắp xuống núi Ô Viên.
Núi Ô Viên nằm sừng sững phía tây bắc Thăng Long Thành, được lương dân xem như
ngọn núi thiêng trấn áp yêu linh cho dân chúng trong thành. Nhìn mặt trời sắp
khuất sau núi Ô Viên, Ngọc Phượng khẽ thở dài, lại ngó Bạch Diện ở phía sau
đang cà lơ phất phơ gục đầu cúi cổ, xem chừng mệt quá mức rồi. Nàng xuống
ngựa, túm lấy dây cương, dẫn hai con ngựa đến một quán trọ gần đó.
Bạch Diện xuống ngựa, nhìn trái ngó phải một phen rồi khập khiễng bước vào
quán trọ nhỏ bên đường, trong lúc ánh mắt nó đảo quanh đám khách quan đang ăn
uống trong quán, Bạch Phượng đã thuê được phòng, nói chuyện đâu đó xong xuôi
với lão chủ quán rồi chạy đến kéo nó lên gác.
Hai người hai phòng kề vách, chẳng ai nói gì, cứ thế nằm lăn ra giường thở một
hơi dài xõa đi mệt mỏi. Bạch Diện nhìn trần nhà, đôi mắt chớp mấy cái nhớ về
chuyện xưa, trong lòng tang thương đám bạn cùng lứa. Nó cũng không ngờ bản
thân còn có ngày được nhìn thấy ánh mặt trời, được cưỡi ngựa ngắm cảnh, được
nằm thư giãn trên một chiếc giường mềm mại thế này.
Thoáng cái trong đầu hiện lên hình ảnh Tiếu Tiếu, người bạn nối khố cùng vào
ra sinh tử suốt mấy năm trời, không biết hiện tại đã ra sao rồi. Ngẫm đi ngẫm
lại, bọn nó thành ra nông nỗi này cũng tại tên ma quỷ Độc Vương kia, tức khí
xiết chặt nắm tay, hai mắt Bạch Diện đỏ khoe nhớ đến đám bạn củ trong động phủ
Độc Vương ngày ấy, từng đứa từng đứa phải chịu đựng dày vò cho đến chết. Tiếng
la hét van xin còn vọng tận tâm hồn nó, từng gương mặt mất dần sức sống, từng
nụ cười ngây thơ trở nên hoảng hốt, gào khóc.
Bạch Diện xiết chặt nắm tay hơn, rất muốn báo thù cho đám bạn thời thơ ấu,
nhưng bản thân nó lại sợ chết, sợ máu, sợ giết người, sợ thấy lại những cảnh
tượng từng trải qua. Nó hoàn toàn không mạnh mẽ, gan góc như Tiếu Tiếu, thi
thoảng nó còn chạy trốn, muốn quên tất thảy đi chuyện qua khứ, cũng chẳng muốn
báo thù.
Khiếp nhược vốn là bản năng sẵn có, bất quá bản thân nó đã trải qua quá nhiều
chuyện, dù muốn hay không đều phải quật cường. Bởi không ai ở đó có thể giúp
nó được, cũng từng có thời nó muốn phụ mẫu đến ứng cứu, từng gào khóc, cầu
mong nhưng riết rồi cũng quen với cuộc sống đó. Muốn sống phải bám víu, cuộc
sống đó lay lất như những tia nắng hiếm hoi trong động phủ Độc Vương, nó cũng
phải làm quen, im lặng, lơ đi mấy tiếng la hét đâu đó vọng lại.
Lâu ngày khôn hơn chút ít, nó cũng biết phụ mẫu nó chỉ là thường dân tầm
thường, đừng nói là đến ứng cứu, ngay cả mạng con họ so với rơm cỏ có khác gì
đâu. Lại nhớ đếm đám hiệp sĩ mấy tháng trước tấn công vào động phủ Độc Vương,
người nào cũng tuấn tú, cao to, kiếm sáng, đao cong, thủ hạ dưới trướng Độc
Vương nữa kích của bọn họ đều không đỡ được. Nhưng kết quả thế nào, mới tiến
vào trong động, phân nữa hiệp sĩ bạch y mất mạng bởi khói độc, phần còn lại
truy sát Độc Vương cũng không khác gì đi nạp mạng, cứ một quyền một mạng. May
là trong đám hiệp sĩ bạch y có một nữ nhân xinh đẹp, thanh y phất phớt, kiếm
múa lưng trời khiến cho Độc Vương chật vật bỏ chạy, bằng không đám trẻ tụi nó
sợ rằng đều chết cả.
Bạch Diện nhớ đến trung niên nhân vận trường bào lam ngọc, thân hình cao lớn,
tướng mạo uy phong lẫm lẫm, một mình một kiếm uy vũ phá không bay lên, hai tay
nắm chặt lấy nó cùng Tiếu Tiếu, thoát khỏi động phủ Độc Vương. Thế nhưng,
trung niên nhân đó uy phong thì đã làm sao, đi được mấy ngày đường rồi cũng
độc phát công tâm, chết rất khó coi.
Trước khi y chết, có đem một quyển bí lục lấy được trong động phủ Độc Vương,
bảo hai đứa nó tìm cơ hội mang về Thượng Thiên Môn, hai đứa nó mới thoáng ra,
đối với cảnh quan còn xa lạ nào biết cái gì là Thượng Thiên Môn, nếu không
phải trên đường được một đám dân phu cho đi nhờ xe mấy ngày đường đến cổng
đông thành Thăng Long, có lẽ hai đứa đã chết ven đường.
Bạch Diện hồi tưởng lại một quảng đường dài đã qua, thoáng thấy mệt mỏi, đâu
tê dại mấy phần, liền ngủ thiết đi không hay biết.
Khi nó lơ mơ tỉnh lại, trời đã sáng.
Ngoài cửa, không ngừng văng lên tiếng cốc cốc, là Ngọc Phượng gọi nó xuống ăn
sáng. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt nó đã đỡ xanh xao hơn, trong bụng
đói đã sẵn lại lâu ngày chưa được ăn cái gì ra trò nên nó chẳng nó chẳng rằng
gì mà cứ cặm cụi ăn ăn như chưa bao giờ được ăn.
Hai con mắt to tròn của Ngọc Phượng thoáng ngơ ngác, nàng không ăn mà chỉ cắm
đũa chăm chú nhìn nó, thật không tưởng tượng nỗi một cái thân thể gầy dơ
xương, còn mỗi thịt bọc da mà có thể ăn được nhiều như vậy.
Hai người ăn uống xong tiếp tục lên đường, hướng công đông thành đi tới. Hôm
nay Bạch Diện có vẽ thành thạo cưỡi ngựa hơn hôm qua, ít nhất là không ôm bo
bo con ngựa như ôm cây cột, thân thể ngồi trên ngựa đôi phần đã biết thả lỏng.
Trãi qua mấy giờ cuối cùng hai người cũng tới đông thành Thăng Long, ngựa bước
qua cổng thành mấy chục trượng, rẽ vào một lối đường bên mé rừng. Bắt đầu từ
đây, Bạch Diện dẫn đường, Ngọc Phượng chậm rãi theo sau.
- Ở đằng kia.
Bạch Diện hướng tay chỉ đến một cây to, là một gốc đa trăm ngàn nhánh rễ lòng
thòng xuống đất, dưới gốc lại nhấp nhô uốn lượn vô số rễ quấn vào nhau như ổ
rắn. Nó xuống ngựa, chạy vội đến bên trái gốc cây, tay luồng qua một nhanh rễ
lớn, từ từ kéo ra một chiếc áo màu nâu rách nát.
Bạch Diện bình tỉnh mở ra, vui mừng vì quyển bí lục mà vị hiệp sĩ bạch y kia
đưa cho nó vẫn còn nguyên vẹn.
- Đưa ta xem thử.
Ngọc Phượng cũng háo hức chạy đến, cầm lấy quyển bí lục cũ kỹ lên xem, phía
ngoài bìa nghi “Ký Sinh Linh Trùng Quyết”. Nàng lại tiện tay lật mấy trang ra
xem, bên trong chi chít chữ, quằng quèo biểu đồ, xem chẳng hiểu chi hết. Đoạn
lất tiếp mấy trang, thấy giữa quyển bí lục có khoan một lỗ thủng, trong lỗ có
sợ dây chuyền bạc, mặt dây chuyền là một chiếc đỉnh đen xì.
- A, có thần bảo này.
Ngọc Phượng đưa quyển bí lục cho Bạch Diện, tay phải nàng bắt Vạn Độc Quyết,
tay trái đưa cao chiếc đỉnh nhỏ đang nằm gọn trong lòng bàn tay lên trước mặt.
Ngón tay phải trắng nón dưới ánh nắng, điểm giữa không trung hai chữ:” Khắc
Xuất”, sau đó chưởng ấn đánh mặt hai chữ đó vào chiếc đỉnh nhỏ trên lòng bàn
tay trái.
Ngọc Phượng làm đi làm lại mấy lần, trán lấm tấm mồ hôi mà chiếc đỉnh nhỏ
không hề lưu chuyển chút khí tức nào, cứ trơ trơ chẳng nhúc nhích, tâm tình
trở nên bực bội.
Bạch Diện chẳng để ý gương mặt nàng ra sao, hai mắt chỉ sáng rực nhìn chiếc
đỉnh nhỏ trong lòng bàn tay trắng như bạch ngọc kia. Thấy nàng làu bàu mấy
tiếng, tức khí ném cho chiếc đỉnh cho nó, buồn bực nói:
- Trả cho ngươi.
Bạch Diện đỡ lấy chiếc đỉnh hỏi:
- Sao vậy.?
Ngọc Phượng bữu môi đáp:
- Đúng là thần bảo thật, cơ mà bị huyết luyện rồi thì phải, chẳng cách nào
xài được đâu.
Bạch Diện đưa quyển bí lục cho nàng giữ, trên tay ngắm nghỉ cái đỉnh đen thui,
gương mặt buồn ra một mảng thấy rõ, quay sáng hỏi:
- Thế thần bảo của tỉ tỉ ngươi trông thế nào.?
Ngọc Phượng liếc nó một cái, hưng phấn đáp:
- Xem đây.!
Nàng dương cao cổ tay trắng như tuyết lên, đắc ý gỡ từ vòng tay ra một chiếc
đỉnh nhỏ, thoạt trông hình dáng không khác gì chiếc đỉnh đen thui trong tay
nó, chỉ là chiếc đỉnh của nàng màu lam ngọc, dưới ánh mặt trời đẹp lung linh.
Tiếp theo, nàng lại thao tác y như trước đó, nhưng lần này chỉ đánh vào chiếc
đỉnh làm ngọc một lần liền xẩy ra rung động. Chiếc đỉnh lam ngọc không ngờ bay
lên, phình to ra gấp mười mấy lần, lam quang chói mắt bắn ra khuất cả ánh
nắng.
Một lúc sau, Ngọc Phượng lại bắt pháp quyết, chiếc đỉnh lam ngọc theo quỷ đạo
tròn, không ngừng phát tán lam quang, bay quanh người nàng. Bước ra xa đám rễ
sần sùi của cây đại thụ, nàng bắt đầu uyển chuyển nâng tay.
Nàng đang múa.
Bạch Diện ngẩn người ra, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn, là lần đầu tiên nó thấy
người ta múa, mà còn là một điệu múa đẹp mê hồn, từng cử chỉ uyển chuyển từng
ánh mắt câu hồn đoạt phách…
Giờ nó mới nhận ra, Ngọc Phượng, nàng ấy thật là đẹp.
Thế nhưng, điệu múa của Ngọc Phượng không phải chỉ cho đẹp mắt, cảnh vật xum
quanh nàng bắt đầu héo úa, lá theo gió bay, cành theo gió gãy..
Bờ môi nàng thoáng cong lên yêu dị, ánh mắt thoáng ẩn tiếu ý câu hồn, máu từ
khóe miệng Bạch Diện thoáng trào ra, chân chùng mấy bước ngã ra sau, may với
được mấy cái rễ thòng lòng nên chưa ngã.
Ngọc Phượng xoay một vòng, thu hồi thần bảo treo vào treo vào cổ tay, khúc
khích cười nhìn Bạch Diện chật vật.
- Thế nào, thấy tỉ tỉ có xinh đẹp không.?
Bạch Diện lau vệt máu trên miệng, loạng choạng đứng dậy, mặt nó tái xanh không
nói được câu gì. Ban đầu nhìn ngắm Ngọc Phượng múa còn thấy đẹp, lát sau nàng
xoay người mấy cái, tức thì mắt nó hoa lên, cảm giác máu trong người nóng hừng
hực muốn tràn ra ngoài, dường như lục phủ ngủ tạng cũng nhất tề múa loạn.
Bạch Diện sợ xanh mặt, mắt hướng khu vực Ngọc Phượng vừa múa xong, cảm giác
nơi đó thật là hoang vu, chỉnh xác là một vùng hoang vu giữa cánh rừng xanh,
không trả lời câu hỏi của nàng mà, tay nó chỉ vào nơi đó hỏi ngược lại:
- Đó là gì, sao lợi hại vậy.
Ngọc Phượng buồn buồn trả lời:
- Ài, đáng ra không như vậy, chỉ là tỉ tỉ luyện chưa thành thạo Hồng Hoang
Đỉnh nên mới thành ra như vậy.
Bạch Diện khẽ gật đầu, nhưng choáng váng sắp ngã, Ngọc Phượng đỡ lấy nó, liền
đưa vào miệng nó một viện thuốc màu vàng cam, thuốc này có tác dụng bình ổn
tâm mạch. Tuy rằng công pháp của nàng chưa luyện thành, nhưng đối với một
người yếu ớt nhứ Bạch Diện vẫn ảnh hưởng không phần nào.
Thuốc vào đến bụng, Bạch Diện lại cảm nhận bàn tay Ngọc Phượng ấn xuống lưng
mình, một luồng hơi ấm nhè nhẹ truyền vào cơ thể, tức thì cảm thấy thoãi mái
hơn nhiều, ruột gan đã bớt sôi lên, sắc mặt cũng dần ổn định lại, mấy vệt xanh
xanh trên mặt cũng chùng xuống dưới da.
Hơi thở Bạch Diện đã đều đặn trở lại, tâm tình kích động ban nãi đã tan hết,
chỉ là loáng thoáng trong đầu nó như ẩn như hiện ánh mắt Ngọc Phượng lúc múa,
có cái gì đó khiến nó khắc sâu trong não, không cách nào xóa đi được. Bạch
Diện lầm tưởng đây là một chút ảnh hưởng còn lưu lại do bị điệu múa kỳ lạ kia
tấn công nên không quan tâm nhiều. Nhưng nó rất hiếu kỳ về cách tu luyện Hồng
Hoang Đỉnh, liền quay người sang hỏi Ngọc Phượng:
- Tu luyện Hồng Hoang Đỉnh là phải múa như thế sao.?
Ngọc Phượng đang tọa thiên điều tức bên cạnh, bỗng mở mắt đáp:
- Không, đây không phải là tu luyện, mà là một loạn công kỹ do sư phụ đi đấu
giá hội mua tăng ta hai năm trước, tên Mị Tương Tư Thuật. Cũng chẳng hiểu sao
ta luyện mãi không thành, cứ múa được mấy đoạn là linh lực trong người hết
sạch, cũng có thể do linh lực ta còn yếu.
Bạch Diện khẽ gật đầu, suy nghĩ mung lung về cái gọi là công kỹ, trong lòng
thầm cảm thấy lợi hại, chỉ cần múa thôi, không cần đánh đấm gì cũng khiến nó
trào máu ra miệng, phải mà luyện thành chắc là giết người không cần đao kiếm.
Bạch Diện đảo mắt qua Hồng Hoang Đỉnh trên cổ tay trắng nõn của Ngọc Phượng
một cái, bỗng dưng nó nhận ra trên tay mình không biết từ bao giờ đã nắm chặt
lấy cái đỉnh đen thui, trên đỉnh lại con dính chút máu tươi ban nãi nó phun
ra.
Bạch Diện nhìn quanh chân mình, nhặt mấy cái lá rụng, định lau sạch vết máu
trên đỉnh, thoáng cái nó cầm chiếc lá lên thì máu vướng trên thân đỉnh đen xì
đã bay đâu mấu. Bạch Diện lấy làm lạ, xong không để ý nữa, tuy cái đỉnh đen xì
này không xài được nhưng là cái pháp bảo đầu tiên nó có nên cẩn thận cất đi.
Gió lùa qua đám lá khô xào xạc, lúc này mặt trời chiếu thẳng đỉnh đầu, vài tia
nắng xuyên qua tầng lá dày, theo gió nhảy nhót trên y phục hai người. Ngọc
Phượng đứng dậy, vẫy vẫy tay mấy cái, đoạn kéo Bạch Diện lên ngựa, hướng đông
thành đi tới, nàng hô:
- Về thôi, tỉ tỉ đi kiếm cho ngươi một món thần bảo.
Ngựa phi qua những cây đại thụ, dẫm lên những mảng bóng râm mát rượi, thoáng
chốc đã quay về Thành Thăng Long. Chân ngựa dẫm lên cầu đá bắc qua con kênh
trước cổng thành, dưới kênh nước chảy trong veo, cá lăn tăn lội, bất quá không
có cá lớn, chỉ mấy loài cá lồng tông, bảy màu xinh đẹp nhưng không ăn được,
bằng không người ta đã bắt hết.
Ngọc Phượng kiềm cương ngựa khi vào thành, rẽ qua một ngõ bên mé phải, hai bên
ngõ này trồng rất nhiều hoa đào, hoa nở quanh năm, từng cánh từng cánh dập dờn
theo gió bay. Đi theo ngõ hoa đào một đoạn, nàng dừng ngựa cột vào bên đường,
dẫn theo Bạch Diện vào sâu bên trong ngõ hoa đào. Hai người bước lên những bậc
thang phủ đầy hoa, khẽ phất tà áo cũng khiến những cánh hoa đào xôn xao bay
lượn, tứ tán bốn phương.
Đi chừng mười lăm phút, trước mặt hai người hiện lên một ngôi nhà mộc mạc, bên
ngoài một chiếc cổng râm bụt nở rộ hoa hồng, từng đó từng đóa to như bàn tay,
hoa sắc tươi tắn dưới nắng vàng.
Ngọc Phượng khẽ nhấc hai nhành râm bụt lên, nhìn vào khoảng sân nhỏ bên trong,
mắt nàng tức thì sáng lung linh, miệng hô chân chạy:
- A, Hồng sư thúc
Giữa khoản sân nhỏ, một lão nhân tóc bạc, đang lau chùi một đống đồ củ kỷ trên
bàn. Lão nhân này râu tóc bạc trắng tưởng chừng đã già trăm tuổi, mặt mày nhăn
nheo, nhưng không, lão không hề già như vậy, hai mắt lão như chim ưng xuyên
suốt, da dẽ hồng hào tự nhiên, tinh thần rất mẫn tiệp, không có chút gì cảm
nhận già yếu trên người lão.
Hồng lão trông thấy Ngọc Phượng liền nhảy dựng lên, tóc tai cũng xù lên thấy
rõ, lão hô lên:
- Tiểu nha đầu, tiểu quỷ nhà ngươi lại đến làm gì.?
Ngọc Phượng tròn xoe đôi mắt, không đợi lão dứt lời đã bay đến ôm lấy cổ lão,
miệng cười hì hì, tỏ vẽ nhớ nhung nói:
- Hồng sư thúc, ta nhớ sư thúc nên đến thăm mà.
Hồng lão chợt mềm lòng, bất quá chưa đầy một giây lão liền tỉnh ngộ, vừa đẩy
Ngọc Phượng ra, mắt hai người tức thì chuyển cùng một hướng, đó chính là trên
mặt bàn, nơi chứa một đống đồ lộn xộn, trông củ kỹ như đồ cổ.
Nhanh như tia chớp, Ngọc Phượng vung bàn tay trắng nõn ra, thu lấy hai vật gần
nhất, nàng cười tươi rồi đưa hai vật đó lên trước mặt, tỏ vẽ hứng hú, cười
ngây thơ hỏi:
- Hồng sư thúc, đây là gì, trông thích quá.
Hồng lão nhảy vọt qua, hô lớn:
- Tiểu quỷ trả cho ta.
Trong nháy mắt, thân hình Hồng lão kéo thành một vệt dài, lướt tới phía trước
Ngọc Phượng, nhẹ nhàng thu lại hai vật nhỏ trên tay nàng rồi quay về chổ vừa
đứng, trông như chưa từng di chuyển. Miệng lão cười hề hề, tỏ vẽ rất hài lòng
khi thu lại được bảo vật của mình.
Ngọc Phượng thoáng ngẩn ra, nhìn thấy hai tay trống trơn trong nháy mắt, nàng
tức thì quay lại giận dỗi:
- Hồng sư thúc, Hồng sư thúc a, cho ta mấy cái chơi đi.
Hồng lão cau mày, dứt quyết nói:
- Không.!
Nàng xin:
- Năm cái thôi.
Hồng lão xanh mặt quát:
- Đây là thần bảo à, tiểu quỷ nhà ngươi tưởng rau ngoài chợ sao.!
Nàng ngưng thị nhìn mấy món thần bảo xinh xinh, xòe tay nói:
- Thế sư thúc cho ta ba cái cũng được.
Hồng lão nhất quyết không mềm lòng, xua tay nói:
- Không.!
Ngọc Phượng hơi nôn nóng, tiến đến phía trước như thỏ con, mắt long lanh nhìn
lão, lại xin:
- Được rồi, thế sư thúc cho ta một cái là được.
Hồng lão không dễ dụ, mắt đã nhìn thấu tâm can nàng, tất nhiên cái biểu tình
này không phải chưa từng thấy qua, liền cứng rắn từ chối:
- Không, một cái cũng không được.!
Ngọc Phượng nghe thế, liền thu tay về, chân dậm lên đất, vừa xoay người đi vừa
lau mắt, tỏ vẽ ủy khuất nói:
- Sư thúc không thương ta, hừ, không cho ta thì ta về xin bà bà. Huhu.!
Bạch Diện đứng lấp ló ngoài cửa, nhìn một màn trò chuyện giữa hai người, trong
lòng dại cả đi, chẳng hiểu Ngọc Phượng đang nói thật hay diễn trò nữa. Bất
quá, chưa đầy mười bước thì Hồng sư thúc của nàng đã thấp giọng gọi:
- Nha đầu, nha đầu đứng lại cho ta.
Ngọc Phượng cong bờ môi yêu kiều lên cười, xong quay lại đối diện với Hồng lão
thời là nét mặt ủy khuất như vừa bị trưởng bối bắt nạt.
- Hồng sư thúc, có việc gì ạ.
Hồng lão xua tay, nhăn nhăn mặt bảo:
- Thôi, thôi, ta thua ngươi rồi tiểu nha đầu, đồ quỷ nhà ngươi.
Lão định ném cho nàng một món thần bảo, tức thời suy nghĩ gì đó, lại hỏi:
- Mà ngươi đã có thần bảo rồi, còn cần làm gì.?
Ngọc Phượng xoay người chỉ tay hướng ngoài cổng đáp:
- Là cho nó.