Thần Bảo


Người đăng: khungvocuc001@

Ngoại thành Thăng Long.

Mặt trời chưa mọc hẳn, phía xa xa mới ửng hồng những quầng mây xanh đỏ tím
vàng, trên sờn núi đã vang vọng thanh âm trong trẻo của thiếu nữ:

- Lẹ lẹ đi, ngươi chậm chạp quá.

Bạch Diện đang tập trung bước đi trên mấy tảng đá ghồ ghề trơn trượt, sơ ý một
chút lên là té ngay. Ánh mắt nó chăm chú thay ánh mặt trời chưa lên, rọi tìm
đường trong bóng tối đầy sương lạnh, bước đi vô cùng thận trọng, có mấy lần
bước chân sụp hố xém nữa té nhào ra đất, nên chẳng dám vội vàng đưa chân bước
loạn nữa. Dù vậy, phía trước Ngọc Phượng hí hửng nhảy nhót, xem chừng gót sen
đạp trên lá sen chẳng vỡ, vẫn không ngừng thúc dục, đoạn cong môi bảo:

- Được không đó, hay tỉ tỉ cõng ngươi.

- Oạch

Bạch Diện té cắm mông xuống nền đá, tức khí nghẹn cả lời, mặc nhiên bị giễu
nhưng nó không cách nào phản bác trong khi cô ta thì vô tư nhảy nhót không lay
một cành lá còn mình thì chật vật bước từng bước, mồ hôi trên trán đã đầm đìa.
Biết là bị xem thường, bị mất mặt nhưng nó không cách nào bước thêm được nữa,
trên người mồ hôi cũng đã ướt đẫm quần áo, đành ngồi bệt ra đất thở hổn hển,
mặc cho phía trước réo gì thì réo.

Ngọc Phượng thấy nó nổi cáu, cười khúc khích bảo:

- Tỉ tỉ trêu ngươi thôi, tỉ tỉ có thực lực Vàng ba. Ngươi làm sao so với tỉ
tỉ được, đừng giận ha.

Bạch Diện ngồi trên đất, ngẩng đầu lên hỏi:

- Vàng ba lợi hại lắm sao.?

Ngọc Phượng đáp:

- Đương nhiên, sư phụ từng nói tỉ tỉ ta đây là một kỳ tài, mặc dù sư phụ ít
khi khen ngợi ta trước mặt nhưng ta biết người rất hãnh diện vì ta.

Bạch Diện nhớ tới Ngâm nga thi nhân trong thành Thăng Long từng nhắc đến một
vị chưởng giáo đại nhân mới ngoài hai mươi tuổi đã có thực lực Kinh Thiên Đông
Địa, liền thắc mắc:

- Thế ngươi đến hai mươi tuổi có được thực lực Kinh Thiên Động Địa hay
không.?

Ngọc Phượng ngơ ngẩn, cười xòa đáp:

- Trên đời này làm gì có ai dưới ba mươi tuổi đạt thực lực Kinh..đừng nói là.

Nói được một đoạn, thanh âm của nàng nhỏ dần rồi ngừng hẳn, mày nhíu nhíu như
nhớ lại điều gì, chốc lát mới hô:

- Ngươi đang nói cái vị Chưởng giáo đại nhân kia sao.? Thiên hạ có hai điều
cấm kỵ không so sánh với người đó, một là thực lực, hai là xui xẻo.

Bạch Diện cười giễu:

- Là thế nào, hay ngươi không bằng người ta nên kiếm cớ.?

Ngọc Phượng thoắt cái bước đến bên cạnh Bạch Diện, ngồi chòm hỏm ve vẫy cọng
cỏ nói:

- Để ta kể ngươi nghe, Văn Lang đại lục chúng ta chia thực lực làm Đồng - Bạc
– Vàng - Ngạo Thị - Kinh Thế - Kinh Thiên- Kinh Thần, mỗi bậc lại chia làm
chính cấp. Trong đó, ngoài trăm tuổi một thiên tài có thể đạt thực lực Ngạo
Thị cửu cấp, kỳ tài thì tầm Kinh Thế cửu cấp, còn nghịch thiên biến thái nhân
có thể đạt Kinh Thiên lục cấp. Riêng vị Chưởng giáo đại nhân kia, chưa tới ba
mươi tuổi đã là Kinh Thiên nhị cấp, một mình một kiếm diệt hai đại thế lực,
nếu thiên hạ đem so sánh thực lực với ngài ấy, chắc chắn sẽ mang tự ti mà
chết, cho dù không tự ti mà chết thì lòng cũng vướng ma chướng không thoát ra
được, đừng hòng tu luyện được nữa. Đích thị, nếu có người dám so sánh thì cảm
giác sẽ giống như một nông dân chăm chỉ làm ăn, qua trăm năm mới mua được con
ngựa để cưỡi, vừa ra phố chưa kịp khoe khoang thì gặp một gã thư sinh suốt
ngày thơ rượu lêu lõng đang cưỡi kỳ lân, hỏi sao không uất chết cho được. Bởi
vậy, trên đời này chỉ có kẻ ngốc mới đi so đo tốc độ tăng tiến thực lực với
ngài ấy.

Bạch Diện dần dần hiểu ra, gương mặt tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, nó không ngờ
người đó cường hãn đến vậy, thiên hạ rộng lớn bao la như thế mà trước sau ngàn
năm không ai dám so đo tốc độ tăng thực lực với ngài, thật đáng sợ. Suy nghĩ
một lát, nó quay sang hỏi:

- Ngài ấy mạnh đến vậy, sao còn xui xẻo, lẽ nào mạnh đến vậy vẫn có những
chuyện không thể làm được.?

Ngọc Phượng thở dài đáp:

- Mạnh thì mạnh nhưng có mắt không tròng, yêu nhầm người, kết nhầm bạn, trọng
nhầm trưởng bối, mãi đến khi chết còn chẳng được nhắm mắt. Đây cũng là điều an
ủi cho bọn tà ma ngoại đạo, khiến chúng thất bại trong trận đại chiến thảm
khốc năm đó nhưng tâm tình vẫn cười hả hê được, tha hồ mà chế giễu ngài ấy.

Bạch Diện bỗng dưng cảm giác buồn phiền, mạnh đến vậy, cuối cùng lại có kết
thúc thật bi thảm, nó hỏi:

- Mà ngài ấy tên gì.?

Ngọc Phượng đáp:

- Ngày xưa, lúc sư phụ mới kể cho ta nghe chuyện về ngài ấy, ta cũng từng hỏi
sư phụ y như vậy. Sư phụ liền bảo:”đó là cấm kỵ, nếu không muốn lây xui xẻo
thì đừng hỏi tên ngài ấy.” Mới đầu ta nghe sư phụ nói còn cho rằng cực đoan vô
lí, nhưng không biết lí do gì không một ai nhắc tên ngài ấy cả, lâu dần cũng
chỉ nghe người ta gọi ngài ấy là Chưởng giáo đại nhân, chưởng giáo Ngạo Thiên
Môn, hay là chưởng giáo cuối cùng của Ngạo Thiên Môn, chưởng giao xui xẻo nhất
thiên hạ.

Bạch Diện thoáng ngẩn người, trong lòng suy nghĩ đến một ngày kia, tỷ như một
ngày kia Tiếu Tiếu phản bội nó thì nó sẽ làm thế nào. Ý nghĩ vừa lóe lên, nó
đã vội vàng quẩy đi, xóa nhanh nhất có thể. Hướng suy nghĩ lại chuyển đến cách
tăng tiến thực lực, lòng thấy ngưỡng mộ những cường giả dương danh thiên hạ
kia vô cùng, có thể tự do bay lượn, nhấc kiếm chém vỡ cả tòa thành..

Mặt trời đã lên, những tia nắng rọi xuyên qua cành lá, soi sáng con đường gồ
ghề phía trước. Ngọc Phượng cắt ngang dòng mơ tưởng của nó, đưa tay ra bảo:

- Chúng ta đi tiếp nào, vừa đi tỉ tỉ lại kể ngươi nghe ít chuyện thú vị.

Hở một chút, Ngọc Phượng lại tự xưng là tỉ tỉ, nó nghe dần cũng quen tai rồi
nên chẳng bận tâm nữa. Cứ như vậy, mày nó nhíu chặt, mắt mở to hết cỡ, dồn sức
vào chân, bước đi trên con đường đá gồ ghề. Cỏ xanh um tùm bên đường rung lên
mỗi lúc có ngon gió ban mai ùa qua, đôi giọt sương sa lủng lẳng rớt lên người
nó lạnh ngắt, áo quần dần ướt mất mấy góc. Hai bên đường vắng vẻ, lũ côn trùng
cũng chưa dứt tiếng sầu thương, trong các lùm cây gốc cỏ vẫn thưa thớt vọng ra
mấy tiếng ee ee.

Dần xuống chân núi, ánh mắt trời rọi lên người, cảm giác ấm áp dần lên, một
vài cơn gió lướt qua, thoáng lạnh nhưng khi hít vào một ngụm liền cảm giác sản
khoái, tinh thần cũng tỉnh táo minh mẩn hơn vài phần.

Ngọc Phượng đi phía trước, sau khi ra khỏi con đường đá trong rừng, đến một
cánh đồng cỏ hoa phơ phất, nàng liền lấy trong tay áo ra một ống trúc nhỏ, đưa
lên miệng thổi.

- Hí.. hạc.

Lát sau, hai con ngựa vù vù rẽ cỏ chạy đến, một con bờm bạc, một con bờm vàng
đứng nghiêm nghị trước mặt Bạch Diện cùng Ngọc Phượng. Ngọc Phượng đưa tay xoa
xoa trán chúng, còn ra vẽ chiều chuộng cọ cọ mũi vào mặt chúng, hai con ngựa
khoái chí hít dài mấy tiếng, tỏ ra hài lòng.

Nhận thấy ai chú ngựa đã thoải mái, nàng mới bước đến một gốc cây gần đó, vén
cỏ lên, từ từ lôi ra hai cái yên ngựa, xoay người lại phía sau, thuận miệng
gọi:

- Giúp ta một chút.

Bạch Diện trù trừ chốc lát, rồi cũng nhanh chóng chạy đến ôm một cái yên ngựa
đặt lên người con ngựa bờm bạc. Bờm bạc hí dài một tiếng, mắt đảo thân thể gầy
yếu của Bạch Diện một cái, bụng liền thở mạnh một hơi, Bạch Diện tức thì té ra
đất, rõ ràng con ngựa chết tiệt này cũng xem thường nó.

Ngọc Phượng cột xong yên ngựa của mình, vội chạy qua, cười khúc khích bảo:

- Bạch Mao, Bạch Mao ngoan nào, người đừng làm tiểu đệ của ta sợ à.

Nàng định trêu Bạch Diện thêm tí nữa, thấy sắc mặt nó đã đen thui nên không
nói nữa.

Xoay qua xoay lại một chốc, Ngọc Phượng đã cột xong yên ngựa cho con bờm bạc,
sau đó nhảy vèo lên lên lưng ngựa của mình, đưa mắt nhìn Bạch Diện bảo:

- Lên ngựa đi.

Bạch Diện lên bốn đã cưỡi trâu, còn ngựa thì chưa cưỡi bao giờ, thoáng thấy
khó khăn, phía kia Ngọc Phượng lại cong đôi môi cười bảo:

- Hay ngươi cùng tỉ tỉ cùng cưỡi một con, ngươi thích ngồi trước hay ngồi sau
đều được. Bám chặt tỉ tỉ đảm bảo không té đâu.

Gương mặt nàng ngây thơ, treo nụ cười vô cùng ngây thơ, khiến Bạch Diện tức
muốn phun máu. May là từ nhỏ nó đã trải qua thời gian chịu đựng tưởng chừng
như vô hạn trong động phủ Độc Vương nên tính cách quật cường chịu đựng đã được
tôi luyên đến độ lô lỏa thuần thanh rồi. Nếu không, cứ bị xỉa rồi kích kiểu
này không sớm thì muộn cũng chửi bới một tăng với nàng, nó không chừng còn bay
vào đánh lộn một trận.

Thế nhưng, thực tại là thực tại, so mặt nào cũng kém nàng một trời một vực,
trong khí đó thì ngựa vẫn phải trèo lên, bởi trên kia còn có một đôi mắt ngây
thơ vô tội đang chăm chăm nhìn tới. Nếu không muốn làm như nàng nói thì chỉ có
thể cắn răng mà leo lên con ngựa bờm bạc này cho bằng được. Không mấy tự tin
nhưng nó tin rằng không khác cưỡi trâu bao nhiêu.

- Hí.

Bạch Diện khổ sở mãi mới trèo lên được lựng ngựa, chưa kịp ngồi vững, đằng sau
Ngọc Phượng đã quất roi vào mông ngựa, một tiếng hí dài vang lên, ngựa phi
nước đại qua từng đám rừng rậm rạp. Gió tạt vào mặt nó, hai mắt hoa ong bay
lượn tung bay.

- Ngươi…aa.

Lúc con ngựa nhảy vọt qua một thân cây ngã trên đường, Bạch Diện bị hất bay
ra, dường như đã đợi sẵng từ lâu, Ngọc Phượng tức thì phi thân đỡ lấy nó.
Miệng nàng lại cong lên một cách đáng yêu, rất thõa mãn cười khúc khích. Bạch
Diện đối với nàng chẳng còn chút mặt mũi, cứ thi thoảng một quảng đường là lọt
ngựa một lần, đa phần do nàng quất ngựa chạy như bay rồi nàng lại vọt qua đỡ
lấy nó, nghỉ ngơi hết say sẩm mặt mày lại tiếp tục lên đường. Trong bụng Bạch
Diện có bao nhiêu nước xanh nước vàng đều bị nôn ra cả, sắc mặt trắng xanh
vàng tía đủ loại.

Cả buổi sáng phi ngựa khiến Bạch Diện sụi lơ sụi lắc, đầu cúi cổ thấp chạm đầu
ngựa, Ngọc Phượng thấy thương thương mới không trêu nữa, lúc này bắt đầu thả
ngựa dạo bước đều đều, đôi mắt nàng tròn to hướng nó nói mấy câu, sau đó vu vơ
kể cho nó nghe vài chuyện linh tinh trên đại lục.

Bạch Diện không rõ nhiều sự tình, nghe qua nhiều thứ thú vị làm đầu óc dần mỏ
rộng ra, gương mặt uể oải cũng ngẩn lên chăm chú nghe, chợt thấy thế giới này
thật rộng lớn hùng vĩ trong câu chuyện của Ngọc Phượng, có rất nhiều thứ bản
thân nó có thể làm được, cũng có rất nhiều thứ muốn thử qua một lần cho biết.

Ví như đến phía Bắc Văn Lang đại lục ngắm tuyết rơi, xuống phía nam là những
ngày mưa không bao giờ dứt, sáng phía đông ngắm biển xanh biếc cùng nhấp nhô
trên các hòn đảo, lại về phía tây săn bắt linh thú.

Mắt Bạch Diện sáng lên khi nghĩ đến chuyện được sở hữu một linh thú biết bay,
có thể cưỡi lên mình nó bay khắp nơi trên đại lục, không biết cảm giác được
bay lượn tự do trên nền trời sẽ tuyệt vời đến mức nào.

Ánh mắt Bạch Diện hướng lên nền trời trong xanh, cao vời vợi, lại nghe nói có
một vài loại công pháp không cần thực lực quá cao, sau khi học thành cũng có
thể bay lượt như chim, quả thật thú vị vô cùng.

Biết được nhiều thứ hay, tim Bạch Diện nảy lên rộn ràng, trong lòng nhom nhén
nhiều ước mơ, dòng suy nghĩ lại tập trung nhiều hơn vào câu chuyện Ngọc Phượng
đang kể. Đoạn quan trong nhất mà Bạch Diện cố nghe, cố nhớ chính là cách tu
luyện để trở thành cường giả.

Tóm tắt lại câu chuyện được nghe, Bạch Diện chăm chú nghĩ về cách tăng tu
luyện để thực lực của một người, khiến một người bình thường thành một cường
giả. Qua lời nàng kể, muốn tăng nhanh thực lực cần có một món thần bảo, một
quyển thần quyết. Trong đó, thần bảo cùng thần quyết đều chia phẩm cấp thành
hạ phẩm, trung phẩm, cực phẩm, vô song, chí tôn.

Thần bảo ngoài khả năng làm vũ khí công kích ra còn được nàng ví như cái nồi
cơm, mà gạo chính là thiên địa linh khí, tinh hoa nhật nguyệt trong trời đất,
đương nhiên lửa để nấu cơm chính là thần quyết. Nếu nói một người khỏe mạnh có
thể ăn được nhiều cơm để thêm khỏe mạnh thì trong tu luyện người cần có tư
chất thông tuệ cao để có hấp thu được nhiều thiên địa linh khí trong thần bảo
cấp cho mình, càng hấp thu nhiều thực lực càng mạnh.

Ngoài ra, nếu không có thần bảo cũng có thể trực tiếp hấp thu thiên địa linh
khí vào cơ thể để tu luyện. Tuy nhiên, cánh này giống với bọn yêu thú tu
luyện, phải trải qua biết mấy ngàn năm mới có chút thực lực, hiệu quả thực sự
quá thấp, mà con người hiển nhiên không sống được mấy ngàn năm để mà tu luyện.

Vẫn là thực hiện cách trên tốt hơn rất nhiều.

Bất quá, nói rất đơn giản nhưng không phải ai cũng làm được, có những người
suốt kiếp tu luyện không lên được Bạc Đoàn, bị thiên hạ khinh khi, dùng mấy
lời thô lỗ chế giễu đủ các kiểu. Còn một số người ngay lúc sinh ra đã được
tiền hô hậu ủng, thoáng cái lên thẳng Bạc Đoàn, cơ mà tu luyện đến một mức nào
đó, đôi khi không tăng tiến còn rớt cấp, cũng không phải hay ho gì khi dùng
ngoại lực.

Bạch Diện trong lòng cũng nôn nóng, cũng muốn tu luyện, muốn thử qua một lần
cho biết, có điều nó không biết phải làm sao. Nó không giống như Ngọc Phượng,
từ nhỏ đã được sư phụ thu nhận, được thần quyết Vạn Độc Quyết, có Hồng Hoang
Đỉnh để tu luyện. Nó hiện tại không có cái gì thì làm sao mà tu luyện, tỷ như
nó lén học được Vạn Độc Quyết nhưng thần bảo thì biết kiếm đâu ra, đương nhiên
nó cũng không thể sống mấy ngàn năm để trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí
vào cơ thể. Còn chưa kể thần bảo sau chia phẩm cấp còn chia ra ba loại: Truyền
Thừa, Nguyền Rủa, Huyết Luyện. Thần bảo truyền thừa chỉ có con cháu cùng huyết
mạch mới sử dụng được, đa phần các gia tộc thường sử dụng loại này. Thần bảo
nguyền rủa thời giống như Ngạo Thiên Kiếm đã mất tích của Ngạo Thiên Môn, ai
may mắn kỳ ngộ mà có bản lĩnh sẽ nhận được. Thần bảo huyết luyện là thông dụng
nhất, người còn vật còn người mất vật chôn theo, chỉ duy nhất một chủ nhân có
thể sử dụng. Như vậy rõ ràng là không cách nào trộm cắp hay xin xỏ vay mượn
pháp bảo của người khác để dùng. Chỉ có duy nhất một cách là đến Luyện Khí sư
nhờ chế tạo, giá cả cùng nguyên liệu phải tùy theo phẩm chất thần bảo mà đôi
bên thương lượng, Luyện Khí sư chỉ mỗi việc rèn ra hình dạng cùng niêm ấn cho
thần bảo mà thôi. Cách này đương nhiên cần tiền, rất nhiều tiền, thậm chí có
tiền chưa chắc mua được nguyên liệu tốt để đúc ra thần bảo.

Vậy mới nói, muốn có được một món thần bảo để tu luyện vô cùng khó khăn, đối
với thường nhân như Bạch Diện quả thực không cách nào kiếm được một món thần
bảo.

Ngọc Phượng ngồi trên ngựa chậm rãi níu cương, quay đầu lại hỏi:

- Có muốn tu luyện không.?

Hai mắt Bạch Diện tức thì sáng lên, hỏi:

- Ta cũng có thể sao.?

Nàng đáp:

- Đương nhiên.

Bạch Diện vui mừng hỏi:

- Thế ta phải làm sao.?

Ngọc Phượng cười tươi:

- Đương nhiên là gọi ta là tỉ tỉ, ta giúp ngươi kiếm một cái thần bảo, dạy
ngươi một ít Vạn Độc Quyết để ngươi tu luyện.

Bạch Diện thấy khó hiểu, như nàng mới vừa nói, thần bảo không phải rất khó có
được hay sao. Chẳng lẽ, còn có cách khác dễ dàng có được mà nàng chưa nói cho
nó nghe. Bất đắc dĩ Bạch Diện hô:

- Ngọc Phượng tỉ tỉ.

Ở đằng trước, Ngọc Phượng cong môi lên một cách đáng yêu, vui vẻ nói:

- Bạch Diện tiểu đệ ngoan ngoan, ha ha.

Bạch Diện đỏ lừ cả mặt, chẳng thấy có chút gì đáng buồn cười cả, nó buồn bực
hỏi:

- Ta đã gọi rồi, ngươi mau nói cách để có được thần bảo.

Ngọc Phượng thúc ngựa phi nhanh, trên con đường lớn dẫn vào tây thành Thăng
Long, bụi khó mịt mờ theo dấu chân ngựa, xa xa vọng lại:

- Muốn biết thì theo tỉ tỉ.


Diệt Thần - Chương #5