Hỏa Linh Đăng


Người đăng: khungvocuc001@

Hồng lão phóng tầm mắt ra, phía ngoài cổng nhà lão có một đứa bé đang ngó vào
trong này, nhìn chốc lát, lão thu hồi mục quang, trong mắt thoáng ẩn hiện tia
phức tạp, liền dò hỏi:

- Tiểu quỷ, chuyện này là thế nào.?

Ngọc Phượng đưa tay vẫy, ý bảo Bạch Diện vào đây chào hỏi Hồng sư thúc của
nàng. Nhưng thấy lão chẳng có tâm trạng, đành thưa lại những chuyện đã xẩy ra
trong nửa tháng nay. Nàng đến gần Hồng lão kể sơ sơ một lượt:

- Hơn nửa tháng trước, ta cùng sư tỷ nhận lệnh bà bà vào thành tìm kiếm, mang
về cho bà bà một người vừa chết. Sư thúc biết đó, ta cùng sư tỷ không tìm được
ai cả, càng không dám đi đạo mộ, thế là trên đường gặp Bạch Diện nằm lăn lóc
trên đường, gần chết, ta cùng sư tỷ cứ ngỡ nó gần chết nên đem về….

Nàng kể lại đầu đuôi, nội dung không mấy hoàn chỉnh nhưng tóm tắt chính xác
từng sự kiện, riêng chuyện Bạch Diện đem bí lục Độc Vương đổi lấy tính mạng,
nàng không dám kể, do trước khi đi sư phụ đã căn dặn tuyệt đối không được nói
với bất kỳ ai. Mặc dù nàng biết sư thúc cùng sư phụ vô cùng thân thiết nhưng
không được phép thì nàng cũng không dám nói bừa, đành lựa lời giải thích vì
sao Bạch Diện ở đây là do nàng đưa nó vào thành dạo chơi, mua quần áo, tìm
kiếm một ít vật dụng.

Mặt Hồng lão trở nên khó coi hẳn, trong lòng buồn phiền dâng lên không ngớt,
trong trí nhớ lại mơ hồ hồi tưởng lại chuyện xưa, nhị sư huynh của lão, thiên
tài trăm năm của Vạn Độc Môn, Độc Vương, bị truy sát khắp nơi.

Tâm tình buồn phiền, ánh mắt Hồng lão quét lên người Bạch Diện, lão thoáng
nghĩ Lâm sư tỷ thu nhận nó là vì Độc Vương, dù sao thì Độc Vương cũng là người
Vạn Độc Môn đào tạo ra, hắn đi gây hại khắp nơi thì người Vạn Độc Môn cũng có
phần trách nhiệm trong đó.

- Nhóc kia, lại đây.

Hồng lão hời hợt gọi Bạch Diện đến bên cạnh, tay lão đưa lên, một luồng quang
khí mạnh mẽ ấn vào vai nó, trong phút chốc gương mặt nó đỏ bừng bừng. Theo
kinh mạch toàn thân xuyên suốt, luồng quang khí nóng bỏng chạy mấy vòng, xuyên
qua từng mạch máu li ti trên toàn cơ thể.

Hồng lão dung động mấy lần quang khí, tra xét từng ngỏ ngách trong cơ thể Bạch
Diện, lão nhận thấy bất khả thi ép độc tính ra ngoài, khẽ thở dài thườn thượt.

Đoạn xoay qua Ngọc Phượng nói:

- Nha đầu nhà ngươi lại khoe khoang Mị Tương Tư Thuật đấy à, bộ ngươi muốn
đoạn luôn mạng sống nó hay sao.

Ngọc Phượng oa ức kênh lên:

- Sư thúc.

Hồng lão nhăn mặt bảo:

- Sau này cẩn thận, tiểu tử này chết sống vô thường, bất cứ lúc nào cũng có
thể lăn ra được, tốt nhất không được dụng thêm độc linh lực lên người nó.

Lúc này, Bạch Diện đầm đìa mồ hôi, đã quỳ một gối dưới đất, không thể đứng lên
được nữa, gương mặt đỏ bừng dần trở lại bình thường. Nó nghe Hồng lão nói, hốt
nhiên hoảng sợ đối với sinh tử bản thân, nhưng tâm tình đó không diễn ra bất
cứ hành động nào, dòng suy nghĩ cũng chỉ thoát qua rồi mất hút. Sợ thì đương
nhiên sợ, bất quá, nó thấy nhận bản thân hình như chưa từng lúc nào được đi xa
xa ranh giới cái chết hết thì phải, đau đớn, khổ sở, căm giận riết rồi quen,
giờ nghe qua đã chai sần đến cảm giác cũng không có, hoạ chăng tim đập nhanh
hai nhịp mà thôi.

Hồng lão cố ý nói ra, ánh mắt thời lại chăm chú xem xét biểu tình của nó, điều
làm lão bất ngờ là nó không hề có một chút biểu tình sợ hãi nào, xem lời lão
nói như không có gì to tác, hoặc giả bị điếc không nghe được. Lão không ngờ
tâm lí nó quật cường đến vậy, trải qua sinh tử, đối diện sinh tử, điều có thể
xem như gió thoảng mây bay, đây đúng là tính cách rất tốt để tu luyện. Mới đầu
lão còn tưởng nó trải qua một trường bi kịch trong động phủ Độc Vương sẽ trở
nên hoảng loạn, sợ hãi, lòng mang ma chướng, hận ý sâu sắc nhận sinh, nếu như
thế sẽ không thể tu luyện được đến đỉnh cao, dù sao này có trị khỏi độc dược
trên cơ thể cũng chẳng có thành tựu gì, dù lão muốn bù đắp, tặng cho nó một
món thần bảo cao cấp cũng phí của trời.

Nhưng mà nó không làm lão thất vọng, với tính cách này xem như tặng cho nó một
món thần bảo đàng hoàng cũng chẳng sao. Nói không chừng trong họa có phúc,
biết đâu mai này được chút thành tựu, xem như quảng thời gian chịu khổ trước
đây cũng không phí phạm.

Hồng lão nhìn quanh một lượt thần bảo, lấy một trong mười món thần bảo trên
bàn đưa cho nó, đây cái đèn dầu nhỏ màu lục ngọc, là tâm huyết của lão, cho đi
đương nhiên tiếc nhưng chuyện đáng làm vẫn phải làm.

- Tiểu tử, xem như ngươi may mắn, đây là Hỏa Linh Đăng, ta tặng cho ngươi.

Bạch Diện mừng rỡ, đưa hai tay nhận lấy, miệng khẽ kêu lên:

- Cảm ơn tiền bối.

Ngọc Phượng đứng cạnh Hồng lão, vui mừng đấm vai cho lão, Hồng lão tiếc cái
Hỏa Linh Đăng đứt ruột, nhưng cho rồi đành ngậm ngùi tiếc trong lòng.

Đoạn lão quay sang Ngọc Phượng bảo nàng vào bếp nấu gì cho lão ăn, bù đắp mất
mát cho lão, nàng đương nhiên vâng vâng dạ dạ đồng ý ngay, dù gì cũng nhận
được một món đồ tốt nơi lão, đành làm phục vụ bếp cho lão một hôm, xem như trả
nợ.

Sau khi nàng vào bếp, Hồng lão bắt đầu chỉ dạy cho Bạch Diện cách sử dụng Hỏa
Linh Đăng từ đơn giản đến phức tạp nhất. Vì mỗi loại thần bảo đều có chung một
điểm là giúp con người luyện hóa thiên địa linh khí trong thiên địa rồi kết
hợp cùng pháp quyết đưa vào cơ thể, tẩm bổ kinh mạch toàn thân, tăng lên thực
lực.

Nhưng mỗi loạn thần bảo lại khác nhau rất lớn ở phần công kích như: quần công,
viễn công, cận chiến, đơn đấu, hỗ trợ công kích, hỗ trợ trị liệu… Nếu thần bảo
thuộc loại công kích thì cần công kỹ tương đương để phát huy, ví dụ như Ngạo
Thiên kiếm là thần bảo công kích thì cần có Ngạo Thiên Quyết bí pháp mạnh nhất
về kiếm quyết để phát huy sức mạnh cực hạn của nó.

Khác với thần bảo công kích một trời một vực, thần bảo hỗ trợ không dùng công
kích trực diện được, mà dùng cũng chẳng ra làm sao. Ví như Hồng Hoang Đỉnh của
Ngọc Phượng, không thể dùng trong giao tranh được, chẳng có công pháp, công kỹ
nào phát huy sức mạnh của đỉnh cả. Tuy vậy, pháp bảo hỗ trợ lại đa dạng về
chủng loại, phức tạp về hình dạng, tha hồ lựa chọn, có một ưu thế cực kỳ tốt
nữa là thích xài công kỹ gì cũng được, vũ khí gì cũng xong.

Sau một hồi giảng giải kiến thức về thần bảo, Hồng lão cũng truyền thụ thêm
một số kiến thức về việc tu luyện cho Bạch Diện biết, lão phát hiện nó như
người mù chẳng hiểu chi hết. Nhưng lão đã giúp thì phải giúp tới cùng, tiễn
phật phải tiễn đến tây thiên, nghĩ vậy nên lão cũng nhọc tâm một phen, hỏi han
xem nó còn chổ nào chưa rõ, chỉ được bao nhiêu liền chỉ hết. May là Bạch Diện
không quá ngốc, nghe qua cũng nhớ được bảy tám phần khiến lão tạm hài lòng.

Khi Bạch Diện đã nắm bắt được sơ bộ cách tu luyện, Hồng lão lại truyền cho nó
một bộ công kỹ tên là Ngũ Liên Hoa Hỏa Đạn, đây là công kỹ tương ứng cho Hỏa
Linh Đăng. Đáng tiếc là Bạch Diện chưa có chút linh lực nào trong cơ thể,
ngoài nghe rồi nhìn lão thôi động Hỏa Linh Đăng cho xem, chẳng làm được gì cả.

Đương lúc một người nói, một người nghe chăm chú, đằng chân trời bỗng xuất
hiện ba vệt xanh đỏ vàng, bay với tốc độ mũi tên, đích đến hiển nhiên là sân
nhà Hồng lão, luận tốc độ thì ba người này đều có thực lực cận Ngạo Thị cửu
cấp, phóng tầm mắt ra thiên hạ, đương nhiên cũng thuộc hạng có danh phận.

Trong nháy mắt, ba người đó đáp xuống trước cổng nhà Hồng lão, thanh niên áo
xanh tiến lên hai bước, cũng kính thưa:

- Hồng sư thúc…

Không đợi thanh niên kia nói xong, Hồng lão đã phất tay, lạnh nhạt bảo:

- Vào đi, không cần lễ tiết rườm rà.

- Vâng, Hồng sư thúc.

Thanh niên áo xanh dẫn theo một thiếu nữ áo vàng xinh đẹp cùng một thanh niêm
áo đỏ tuấn tú không kém hắn, nhưng so bối phận có vẻ thấp hơn một bậc nên
không dám sóng vai bước cùng.

Cả ba tiến đến trước mặt Hồng lão, rất lễ phép thưa, đồng thời đưa ra một
lệnh:

- Thưa Hồng sư thúc, chưởng giáo cho triệu tập gấp các trưởng lão trở về.

Cũng lâu năm rồi Hồng lão không mấy để tâm đến chuyện trong môn phái, lão chỉ
đam mê thần bảo quý hiếm trong thiên hạ nên vào nam ra bắc kiếm tìm khắp nơi,
ở đâu hay tin có thần bảo tốt, liền tìm đến. Chuyện trong môn phái thì lão cố
tình lần lừa, nhiều khi giả câm giả điếc như không hay biết rồi kiếm cớ chuồn
mất. Có mấy lần đại sư huynh của lão, tức chưởng giáo đương thời nộ khí xung
thiên mới khiến lão trở về lo chuyện này chuyện kia trong phái, thế nhưng,
được chốc chốc sư huynh bớt giận là lão lại trốn đi chu du tìm thần bảo. Nhiều
khi lão cũng thấy tội cho sư huynh phải một mình gánh vác trọng trách, lo liệu
cả một đống hỗn độn trong Vạn Độc Môn, bất quá, lão nghĩ sư huynh nhận trọng
trách làm chưởng giáo thì đó là trách nhiệm của y, rồi thì lão chẳng quan tâm
nữa.

Nay, ba tên sư điệt đến, chưa nói xong một câu đã dâng lên trước mặt lão Triệu
Hồi Lệnh, trên lệnh bài đen xì, một chữ Triệu Hồi màu đỏ tươi đập thẳng vào
mặt lão.

Hồng lão tức thì nheo mắt lại, hiển nhiên hiểu mức độ hệ trọng của Triệu Hồi
Lệnh, không về thì đừng về nữa, ý của lệnh bài này là như vậy, tương đương với
bị trục xuất khỏi môn phái vĩnh viễn. Tuy nhiên, Triệu Hồi Lệnh không phải
muốn xuất là xuất, một khi dùng đến ắt hẳn phải có chuyện trọng đại liên quan
đến tồn vong môn phái.

Nói gì thì nói, Vạn Độc Môn cũng là nguồn cội của lão, dù cho thường ngày
không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh nhưng giây phút môn phái lâm nguy, nếu phải
xả tấm thân già thì lão cũng chẳng oán trách lấy một câu. Cầm Triệu Hồi Lệnh
trong tay, gương mặt lão trở nên phức tạp, hướng ba sư điệc trước đang cung
kính phía trước hỏi:

- Đã xẩy ra chuyện lớn gì.?

Thanh niên áo xanh cung kính thưa:

- Thưa Hồng sư thúc, còn đây nữa…

Hồng lão nhận lấy một phong thư kèm một lệnh bài triệu hồi nữa, đang định hỏi
thì thanh niên áo xanh lại thưa:

- Thưa Hồng sư thúc, chưởng giáo….sư thúc đọc thư sẽ hiểu, đọc xong nhờ sư
thúc chuyển hộ phong thư cùng lệnh bài kia cho Lâm sư thúc.

Gương mặt Hồng lão thoáng co giật mấy cái, hiển nhiên hiểu vì sao tên sư điệc
này nói được nữa câu lại lấp lửng, còn không phải là chưởng giáo sư huynh của
lão nói dăm ba câu thô lỗ thì còn gì khác, mặt khác, nhìn cái phong thư trên
tay, lão cũng không thể tin được là sư huynh lại lười đến mức này, ngay cả thư
cũng viết một lá cho hai người.

Bạch Diện đứng bên cạnh Hồng Lão, nhưng không hề chú ý đến tâm tình lão, trong
mắt nó chỉ ánh lên hào quang, nhìn ba người phía trước. Nói đúng hơn là nó
đang ngưỡng mộ ba người bọn họ, từ lúc nhìn thấy ba người bay lượn tự do trên
nền trời xanh thì nội tâm nó đã bị kích động mãnh liệt, hai tay càng xiết chặt
Hỏa Linh Đăng hơn,

Hồng Lão xé niêm thư, liếc sơ nội dung, ý tứ không có gì khó hiểu câu kỳ, nói
tóm tắt là ném thẳng mấy câu như: “phải nhanh chóng hồi môn, các thế lực đối
địch năm xưa đã quật khởi, Ngạo Thiên Môn đã không còn tông tích. Theo tin
tình báo thì chậm nhất là năm năm, không thì ba năm nữa, trận chiến hai trăm
năm trước sẽ được tái hiện.”

Đọc đến đây, trong đầu Hồng lão đánh “ầm” một tiếng, lòng cũng rung lên. Trận
chiến hai trăm năm trước, mặt ngoài không có gì đáng nói, nhưng trận chiến
trong bóng tối mới đáng sợ, cũng vì trận chiến đó mà sư phụ của lão cùng rất
nhiều tinh anh đệ tử, các trưởng lão, hộ pháp đều vong mạng, khung cảnh hết
sức bi tráng. Hồi tưởng lại làm lão rùng mình, may khi ấy lão chưa có thực lực
tham chiến, bằng không, đã cùng các sư huynh sư tỉ tán thân từ lâu rồi.

Hồng lão lại đọc tiếp phần thư còn lại, tóm tắt là chưởng giáo yêu cầu về phái
nhận dạy bảo cho các tinh anh đệ tử, dốc lòng đào tạo ra một thế hệ tinh anh
mới nhất, hy vọng vượt qua tai kiếp lần này. Nếu ai không về cũng không sao,
trong vòng ba năm phải mang về ba kỳ tài cho môn phái, bằng không trục xuất
khỏi môn.

Hồng lão đọc xong thư liền thu lại, phía trước ba sư điệt cung kính thưa:

- Thưa Hồng sư thúc, mong sư thúc nhanh chóng hồi môn, bọn sư điệt còn phải
đi truyền lệnh, xin được lui trước.

Hồng lão không nhìn ba người, khó khăn nói:

- Được rồi, các ngươi đi đi.

Ba tên sư điệt bắn lên không, lại như ba mũi tên lao về hướng khác. Giữa tầng
không, thiếu nữ áo vàng khẽ thắc mắc:

- Sao Hồng sư thúc lại có một tên đệ tử vô lễ như thể nhỉ, thấy chúng ta cũng
không thèm chào một tiếng.

Thanh niên áo đỏ cười cười bảo:

- Yên muộn trách móc chi gã khờ đó, theo ta thấy thì gã bị khờ bẩm sinh.

Thiếu nữ áo vàng bĩu môi:

- Có huynh mới bị khờ ấy, nếu gã bị khờ, làm sao vị Hồng sư thúc đó lại nhận
gã làm đồ đệ.

Thanh niên áo đỏ nói:

- Muội nói cũng có lí, có điều muội làm sao biết gã là đồ đệ vị Hồng sư thúc
kia. Họa chăng chỉ là người quen, con cái bằng hữu đến chơi thì sao.!

Thiếu nữ chợt hiểu ra:

- À, ra là thế.

Đột nhiên Thanh niên áo xanh vẫn im lặng từ đầu đến giờ lên tiếng:

- Trên người gã khờ đó bị trúng độc rất nặng, trong cơ thể không có chút nào
linh lực, hiển nhiên chưa từng tu luyện, trên tay cầm pháp bảo Hỏa Linh Đăng
yêu thích của Hồng sư thúc, rất có thể sư thúc vừa tặng cho gã. Hai người nói
xem gã có phải con Hồng sư thúc không…

Thanh niên áo đỏ cùng nữ nhân áo vàng hốt nhiên la lên, bốn mắt nhìn nhau rồi
câm như hến. Quả nhiên là đại sư huynh lợi hại, thực lực mạnh nhất, hiểu biết
cũng nhiều nhất mỗi tội hoang tưởng hơi bị nặng.

Quay lại phần sân nhà Hồng lão, trong nhất thời cơ mặt lão vẫn chưa giản ra
được, nhìn mấy cánh hoa đào rơi rơi, cảnh vật vốn dĩ bình thường đã bao năm,
đột nhiên trở nên xinh đẹp lạ thường, như quyến luyến người sắp đi xa. Lão
biết, lần này hồi môn sẽ không còn được thảnh thơi nữa, nói không chừng hôm
nay là ngày cuốn được ở đây.

Bạch Diện còn rất nhiều, rất nhiều thắc mắc, cũng đành ngậm lại không dám hỏi,
thi thoáng liếc nhìn Hồng lão, gương mặt vốn dĩ hồng hào tự nhiên của lão đột
nhiên nổi lên mấy nếp nhăn, đôi mắt trong suốt như chim ưng giờ già đi trông
thấy.

Ngọc Phượng bê hai dĩa thức ăn từ bếp đi ra, lúc nãy nàng trong bếp xào nấu
cũng nghe loáng thoáng thưa gọi bên ngoài, chỉ là tay chân đang bận nên không
biết là ai, muốn ngó xem cũng chịu. Giờ thấy mặt Hồng sư thúc nhăn nhó khó
coi, bèn thổi mấy cánh hoa đào trên bàn đi, đặt hai dĩa thức ăn xuống hỏi:

- Sư thúc, có chuyện gì nghiêm trọng sao.?

Hồng lão đưa phong thư cùng Triệu Hồi Lệnh cho Ngọc Phượng, lão thừa biết
trước sau gì tiểu nha đầu này cũng tò mò xem lén, mà chuyện này cũng không có
gì bí mật nên đưa cho nàng xem luôn cũng chẳng sao. Hồng lão thở dài bảo:

- Dùng cơm xong, nha đầu ngươi tức thì trở về, đem phong thư cùng Triệu Hồi
Lệnh cho sư phụ ngươi. Sư phụ ngươi có hỏi thì bảo ta trở về trước rồi.

Ngọc Phượng xem qua một lượt, nàng kết hợp với những chuyện đã từng nghe kể
xem xét tình hình rất nghiêm trọng. Xong, nàng chưa từng trải qua thảm khốc
máu lệ nhuộm đỏ áo bào nên tâm tình không trầm trọng như Hồng lão.

- Vâng, sư thúc.

Nói là vậy, Ngọc Phượng vẫn biết phân biệt đâu là chuyện lớn, đâu là chuyện
nhỏ, đối với những sự việc ngoài tầm kiểm soát, nàng luôn cẩn thận vâng lời,
không bao giờ dùng thái độ đùa giỡn, tránh làm hỏng đại sự.

Nói đoạn, nàng bê ra tiếp mấy dĩa thức ăn, cả ba người cùng dùng bữa trưa
xong, nàng cùng Bạch Diện mới từ biệt Hồng lão, tức tốc quay về đưa thư cho sư
phụ.

Trên đường về, nàng không ngừng tiếc nuối vì chẳng kịp đưa Bạch Diện đi quanh
thành dạo chơi, ăn mấy món lạ, ngắm mấy chổ đẹp mà nàng tâm đắc. Bất quá, tiếc
thì tiếc nhưng mệnh lệnh chưởng giáo truyền đến rất nghiêm trọng, nàng không
dám chậm trễ quay về.

Thế nhưng, nhớ đến chuyện viết trong thư, trong đầu nàng lại xuất hiện một ý
nghĩ tinh quái.


Diệt Thần - Chương #7