Mỹ Nhân Cứu Anh Hùng


Người đăng: macphi

“ Bạch..bạch..bạch..”

Khu rừng yên tĩnh bỗng dưng dồn dập tiếng bước chân, chỉ thấy bên kia một
người một thú đang rong ruổi đuổi nhau. Người phía trước thì cắm đầu cắm cổ
chạy, thú phía sau cũng hăng hăng hái hái đuổi theo như đang phấn khích, chỗ
hai kẻ này chạy qua bụi bốc mù trời. Diệp Trần mệt đứt hơi bao nhiêu chân khí
trong cơ thể chẳng còn một mống, hắn dừng lại chỉ tay về con thú chửi đổng: “
Ngươi..ngươi con súc sinh này sao cứ bám theo ta mãi vậy, ta đẹp trai lắm hay
sao?”

Cổ điêu thú thấy hắn dừng lại cũng chẳng đuổi theo nữa, ngoác mỏ nghiêng đầu
gật gật. Diệp Trần giật mình đưa tay vuốt má, sáu năm nay mù lòa chưa từng soi
gương, ta đẹp trai đến mức nào giờ ta cũng chả biết, chẳng lẽ con súc sinh này
cũng bị mê hoặc rồi, thế thì thật biến thái quá đi. Lại ngước mắt đảo qua Cổ
điêu thấy nó không có động tác gì thêm, hắn đưa ra kết luận: Mình đẹp trai
xuất sắc luôn rồi!

Nhưng đang lúc hắn suy nghĩ vẩn vơ con thú liền chồm đến, hắn hét lên một
tiếng thảm thiết rồi lật người nhảy chồm sang một bên tránh đi cú vồ. Thì ra
con nghiệt súc này nãy giờ đuổi mệt, nghĩ ngơi hồi sức nên giờ mới tấn công.
Thảm rồi giờ trong cơ thể chẳng còn chút chân khí nào, phải làm sao đây?

Đúng lúc này, phía sau hắn chợt bay đến một đường phi kiếm trúng ngay giữa
ngực Cổ điêu đánh nó bay ra mấy trượng, giữa ngực rõ ràng máu phún ra. Con thú
sợ hãi vội quắp đuôi bỏ chạy, Diệp Trần thầm kêu may mắn phủi bụi đứng dậy
nhìn qua xem là ai ra tay cứu hắn. Chỉ thấy một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm,
khuôn mặt thanh tú, da trắng nõn nà như gốm sứ, nàng vận một bộ tử y váy dài
thướt tha, dung mạo quả như thiên tiên. Hắn ngơ ngác suýt nữa hộc cả máu mũi,
mà thiếu nữ kia cũng trợn mắt nhìn hắn rồi ồ lên như nhận ra hắn.

“ Ngươi..ngươi..ngươi thì ra là ngươi!”

Diệp Trần cũng giật mình tỉnh lại, nhíu mày không lẽ cô gái này biết mình,
nhưng vội lắc đầu cười khẽ, chắp tay đạo: “ Tại hạ Diệp Trần bái kiến cô
nương, tạ ơn cô nương cứu mạng”

Thiếu nữ thấy vậy càng trợn mắt ngoác mồm hỏi lớn: “ Ngươi, ngươi thấy được
sao?” Nói rồi vẫy vẫy tay trước mặt hắn.

Diệp Trần cười khổ, xem ra cô gái này thật biết ta, mà nàng là ai vậy, mà cái
mùi hương này quen quen, hắn vội nói: “ Tại hạ thấy được, không biết cô nương
là ai biết Diệp mỗ chăng?”

Thiếu nữ nghe thế gật đầu xem như xác nhận, trên dưới quan sát hắn, mở miệng
ngữ khí như tức giận: “ Ngươi xem quên ta rồi sao?”

Diệp Trần suýt hộc cả máu mồm, cái này cũng quá vu oan giá họa đi, ta xưa nay
mù lòa làm sao biết nỗi cô cơ chứ. Hắn cố nặn ra nụ cười đạo: “ ha ha…cô nương
xem ta dạo này tâm lý bất ổn nên hẳn là quên, giờ xin hãy giới thiệu lần nữa,
cái này ta cam đoan sẽ không bao giờ quên..”

Nói rồi đánh giá qua thiếu nữ lần nữa, mặt đẹp như hoa, dáng vẻ thon dài chậc
chậc, cái kia mấy tiên nữ hạ phàm gặp phải nàng chắc phải quỳ sát đất. Mỗi bộ
ngực hơi bé những không sao, ai cũng có cái này có cái nọ.

Thiếu nữ nhàn nhạt liếc hắn, chỉ hừ một tiếng xem như trả lời.

Diệp Trần mình đầy mồ hôi, có chút chột dạ. Nhắc tới đây cũng là lần đầu tiên
hắn thấy run run trước một người, trước đó dù biết Chu gia quyền cao chức
trọng vẫn ngang nhiên xé tú cầu, rồi đến khi bị ép tự sát hắn cũng không mảy
may sợ hãi, nay chẳng hiểu vì sao thấp thỏm bồi hồi. Nghĩ đạo hắn thò tay lấy
chiếc khăn trong ngực ra lén lau mồ hôi, một cổ mùi thơm nhẹ nhàng rất tự
nhiên ập vào mũi. Hắn giật mình đưa mũi về trước hít một hơi, miệng ấp úng: “
Cô ..cô nương là..” thì ra đây đúng một loại mùi, thơm ngát nhẹ nhàng, rõ ràng
là mùi thơm cơ thể của cùng một nữ tử.

Thiếu nữ liếc chiếc khăn trên tay hắn, má nổi lên hai triền hồng, hừ lạnh: “
Xem như ngươi còn có tâm”

Đã xác nhận, Diệp Trần kích động vội cười nói: “ Cảm tạ cô nương lần trước
giúp đỡ, không biết cô nương tên họ là chi, sau này Diệp mỗ nhất định sẽ báo
đáp!”
Nhắc đến chủ nhân của chiếc khăn hắn vẫn luôn băn khoăn trong lòng, kể cả khi
sắp chết hắn chỉ có duy nhất ước muốn, đó là biết được người giúp hắn rồi cảm
tạ người đó một câu. Nhân sinh khổ quá nhiều, suốt sáu năm mù lòa không ai
thương tiếc, lần đầu tiên có người cứu vớt sao không vui mừng. Người cho ta
một ta trả lại mười, kẻ đoạt ta một ta lấy hắn một trăm, đây là tôn chỉ của
hắn. Hơn nữa cái vị ân nhân này cũng quá trẻ đẹp ah.

Nhưng để cho hắn đắng lòng là vị cô nương này không có trả lời chỉ hừ một
tiếng. Diệp Trần gãi đầu, ta làm gì phật ý nàng chăng?

Hồi lâu thiếu nữ mới mở miệng nói một câu như dội gáo nước lạnh vào mặt hắn: “
Ngươi dạo này đổi nghề sang làm ăn mày sao?”

Diệp Trần khóe miệng co giật chưa kịp phản bác thiếu nữ đã ném qua cho hắn một
tấm gương. Hắn nghi hoặc soi mình, chỉ thấy trong gương một kể thanh niên tóc
tai rối xù, mặt mày nhem nhuốc, quần áo tả tơi thuộc chuẩn ăn mày. Hắn cười
khổ xem ra mình quá tự tin à.

Len lén nhìn thiếu nữ hắn ấp úng nói: “ Tại hạ lâu nay ở thâm sơn tu luyện,
lại hay gặp dã thú nên có chút rách rưới”

Thiếu nữ xem qua tu vi của hắn, đúng thật luyện khí tầng ba, hơi gật gật xem
như tin lời, thuận thế hắn lại ngượng ngùng nói tiếp: “ Hiện tại trên người
tại hạ cũng không còn bạc, cô nương ngươi xem….” Hắn định xin mượn ít tiền
nhưng chưa kịp nói ra thiếu nữ đã cướp lời: “ Đi theo ta ta dẫn ngươi qua thị
trấn dưới núi đổi một bộ áo mới, hừ”

Nói rồi không thèm liếc Diệp Trần một cái xoay người rời đi.

……..

Hai người cùng nhau xuyên qua rừng rậm đi tầm năm mươi dặm thì đến một trấn
nhỏ, trấn này tên Lộc An, cách vương thành mười dặm về hướng đông, cư dân gần
hai vạn. Cũng không hiểu thiếu nữ này vì sao tự dưng đang yên đang lành lại
chạy đến nơi đây.

Diệp Trần vào trấn tìm chỗ tắm rửa, cột lại tóc, vận một bộ y phục màu trắng
thư sinh. Hắn dáng người cao gầy, khuôn mặt xem như tuấn lãng, hai mắt trắng
đen rõ ràng. Được tầm nửa canh giờ hắn từ tiệm bước ra, nở nụ cười tươi rói.
Thiếu nữ ngỡ ngàng rồi chợt má đỏ lên, mở miệng thì thầm: “ Thì ra hắn cũng
không đến nổi”

“ Cô nương ba lần ra tay cứu giúp Diệp Mỗ xin nhớ kỹ hội sẽ báo đáp, lần này
tại hạ có việc xin cáo từ trước”

Thiếu nữ giật mình vội nói: “ Ngươi muốn đi đâu?”

Diệp Trần gõ đầu, hắn thật chưa biết muốn đi đâu. Mấy ngày trước hắn nguyên
bản định tu luyện xong sẽ đi tìm tên hộ vệ béo kia điều tra người ra tay với
hắn. Nhưng sau lần suýt đi đời bởi một con hung thú, hắn mới tỉnh ra, người
mình muốn đối phó có lẽ còn ghê gớm hơn Cổ điểu gấp trăm lần, với thực lực bay
giờ đi chỉ bằng chịu chết. Vậy nên hắn cần làm bây giờ là nâng cao tu vi, tìm
kiếm đấu kỹ, kiếm quyết, tốt nhất là gia nhập một tông môn nào đó. Hơn nữa bây
giờ trong người không có tiền, một thân luyện khí ba tầng thì đi đâu cũng như
nhau.

Hắn ngượng nghịu đạo: “ Tại hạ hiện giờ cũng không rõ!”

Thiếu nữ bật cười xong lại lạnh lùng bảo: “ Gia tộc chúng ta ở trấn này có một
của hàng, ngươi nếu chưa biết đi đâu thì có thể đến đó ở một thời gian rồi đi,
nhưng không phải ở không!”

“ Nghe cô nương cát ngôn!”

Hai người rong ruổi đến giữa trấn thấy một tiệm thuốc khá lớn có treo biển: “
Vũ gia Dược các”

Bên trong dược các bày la liệt nhiều loại dược thảo, hầu hết đều có ghi rõ
trong Sơn Hải kinh, hắn nhìn qua một cái là biết, nào là Thục địa, Hoài sơn,
Hương phụ, Tục đoạn, Sa nhân….ngay cả Trần bì loại này cũng có. Trên kệ đặt ở
phía xa trong quầy cũng rất nhiều linh dược tỏa ra thiên địa nguyên khí ngào
ngạt, dưới mỗi kệ đều có ghi bảng giá đầy đủ.

Bên quầy chỉ thấy một lão béo tuổi tầm ngũ tuần, khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi đang
ngậm mấy cọng cỏ đong đưa. Thiếu nữ thấy lão liền chạy đến bên gọi nhỏ: “ Lục
gia gia”

“Ực…” Lão già kia co rúm một cái nuốt luôn ngọn cỏ, cố nặn ra một nụ cười đạo:
“ Tiểu..tiểu Yên đó hả, ngươi sao hôm nay đến thăm ta sao?”

Lại nghiêng khóe mắt, vơ vội mấy hộp ngọc nhét vào trong ngực giống như sợ ai
cướp mất.

Thiếu nữ cười cười gật đầu bảo: “ Vâng Yên nhi ở vương thành chán quá nên muốn
tới thăm người đây!”

Nghe đến vậy lão già mới thở ra một hơi, móc mấy cái hộp ngọc ra để xuống
quầy, cười bảo: “ Đúng là cháu gái ngoan, ngươi nếu không thích vương thành cứ
đến đây, nếu lão bất tử kia dám cản cứ bảo ta, ta sẽ cho hắn biết tay” Nói rồi
vung tay đắc ý ngời ngợi.

Thiếu nữ cũng cười tiện tay chộp ngay một cái hộp ngọc cất vào túi trữ vật
khiến lão già nhăn nhó đau lòng. Lúc này chợt nhìn qua Diệp Trần, lóe lên một
tia thần thức khiến hắn giật mình lùi lại, cao thủ!

“ Nha đầu hắn là ai vậy?”

Thiếu nữ trừng hắn một cái, chu miệng bảo: “ Hắn à, một tên ngốc con gặp ngoài
đường!”

“Ồ” Lão già đánh giá hắn thêm một lần nữa mới mỉm cười thần bí.

Thấy vậy, hắn vội bước lên chắp tay nói: “ Vãn bối Diệp Trần bái kiến tiền
bối!”

“ Ngươi họ Diệp?”

“ Vâng thưa tiền bối” Hắn mỉm cười đạo

Lão già gật gù cũng không nói gì thêm.

Thiếu nữ lúc này mới sực nhớ vội ôm cánh tay lão béo đong đưa nũng nịu: “ Lục
gia gia, ngươi xem tên hắn hiện tại không có chổ ở, ngươi để hắn ở đây được
không?”

Lão già béo híp mắt đắc y, cũng tiện sắp xếp cho hắn một gian phòng ở lầu hai.
Cũng từ đó hắn trở thành nhân viên của dược các này.

Sau khi Diệp Trần cùng thiếu nữ đi rồi, vẻ mặt hèn mọn của lão già cũng tan
biến, lão nhìn bóng lưng của hắn thở dài: “ Họ Diệp sao, tam đệ, tứ muội xem
ra các ngươi vẫn còn hậu nhân ah”


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #9