Ngươi Hội Sẽ Luyện Đan


Người đăng: macphi

'' Lần này ta lại làm phiền cô nương nữa rồi'' Diệp Trần xấu hổ nói.
Thiếu nữ khoát tay chẳng để ý nói: ''Chẳng có gì, ngươi chớ để tâm'' Lại
nghiêm nghị bảo: ''Sau này cũng đừng gọi ta là cô nương này, cô nương nọ, ta
là Vũ Như Yên, ngươi cứ gọi ta Như Yên tốt rồi''

Nghe đến vậy Diệp Trần bừng tỉnh, nhìn kỹ thiếu nữ lần nữa, lòng sinh hoang
mang.

''Thì ra cô nương là.....'' Hắn gõ đầu cười khổ, mình đúng thật tên đầu đất.
Đến cả Vũ gia tứ tiểu thư, vị hôn thê tiện nghi này cũng cấp đem quên,
hài...cái nhân quả này có chút rối rắm ah.

Chính như Vũ Như Yên càng cảm thấy khó xử, nàng cùng hắn vốn dĩ chỉ là một cái
trò trẻ con nhằm trốn tránh hôn sự với Chu gia mà thôi. Ban đầu, nàng thậm chí
còn chả thèm đi để ý tới cái tên đui mù ít nói mà bướng bỉnh kia là ai. Mặc dù
chấp sự phân hắn đi chùi bô quét rác, nàng cũng mặc kệ. Ai ngờ mấy tháng sau,
nàng lại thường xuyên quan sát hắn, lúc hắn ốm nàng bí mật chăm sóc, lúc hắn
đi mà chưa từ biệt nàng vừa lo lắng vừa tức giận. Rồi đến khi gặp lại nhau ở
Càn Dương sơn mạch, nàng vừa mừng vừa ấm ức. Vì sao ta như vậy? Chẳng lẽ.....
Nghĩ đến đây, đã thấy hai má nóng ran, vội gật gật đầu ân một cái rồi mở cửa
chạy nhanh xuống lầu.

Bên này, Diệp Trần cũng ngượng ngùng, ai ngờ cô Tứ tiểu thư dở hơi kia bỗng
dưng trở thành người mà mình thầm thương trộm nhớ đây!

Nhưng hắn vội thu thập tâm tình, việc quan trọng nhất của hắn bây giờ là nâng
cao thực lực. Tu chân giới thực lực mới là đạo nghĩa, chỉ có thực lực mới có
tôn nghiêm, mới có thể báo thù, mới có thể bảo hộ người hắn quý mến.

Nghĩ vậy, hắn vội tĩnh tâm bắt đầu tu luyện tầng đầu tiên của Cửu Dương Hỗn
Độn quyết. Chỉ một lát sau, gian phòng trở nên ấm cúng, từng tia từng tia
dương chi nguyên khí kéo về xung quanh. Dương chi nguyên khí chạy dọc theo
từng kinh mạch vòng qua huyệt bách hội, cuối cùng tụ đến đan điền khiến hải
lưu càng đậm đặc thêm chút ít.
Nhất cử đã qua ba ngày, Diệp Trần mở mắt thu công mở miệng cười thỏa mãn.
Trong vòng ba ngày hắn đã đem luyện khí tầng ba đạt đến trung kỳ đỉnh phong,
không lâu nữa sẽ đạt hậu kỳ. Đặc biệt là hắn đem công pháp tầng thứ nhất luyện
đến nhập môn trình độ.

Không dừng lại, hắn bắt đầu đọc lướt qua Sơn Hải Kinh. Sơn Hải Kinh bao gồm
hai phần là Sơn Kinh và Hải Kinh, trong mỗi phần lại chia làm các mục nhỏ bao
quát rất nhiều nội dung tỉ như động thực vật, yêu thú, các thiên tài địa bảo,
tử vi bói toán, luyện khí luyện đan, cấm chế....hầu hết đều được ghi chép từ
thời thượng cổ bắt đầu.

Diệp Trần xem xét một lúc rồi quyết định xem phần luyện đan. Lý do khá đơn
giản, ở Thông Thiên đại lục, vị trí của luyện đan sư rất đặc thù cao hơn hẳn
bình thường tu sĩ. Chỉ cần đạt nhất chuyển, nhị chuyển đan sư thôi đã có rất
nhiều thế lực chào đón, tam chuyển đan sư thì ngay cả Kim Đan lão quái gặp còn
cần lễ độ, rồi như tứ chuyển đan sư thần long thấy đầu không thấy đuôi thì cả
mười hạ cấp tu chân xung quanh cũng chẳng có một ai. Hơn nữa, Diệp Trần tu
luyện Cửu Dương Hỗn Độn quyết, lại có Sơn Hải Kinh, Hỗn Độn đỉnh những này
nghịch thiên bảo vật, không đi luyện đan quả là phí hoài của trời.

Đan dược được chia làm cửu chuyển, nhất chuyển thấp nhất, cao nhất là cửu
chuyển, mỗi cấp lại chia ra thượng trung hạ tam phẩm, trên thượng phẩm còn có
đan văn tức cực phẩm.

Hắn đi nghiên cứu thảo dược đầu tiên, qua một ngày hắn nhớ được tám ngàn loại
ngày thứ hai hắn nhớ hai vạn rưỡi.....
Đến ngày thứ mười hắn nhớ qua hơn mười hai vạn chín ngàn sáu trăm loại thảo
dược. Cái này xem như một ít tam chuyển đan sư cũng không làm đến.

Lại bỏ thêm năm ngày để học thuộc công dụng của mỗi loại đan. Mất thêm nửa
tháng tiến hành lý giải, học tập đan quyết, lúc này tròn một tháng hắn mới mở
mắt hồi tỉnh lại. Miệng nhếch lên, bụng đói cồn cào tu sĩ đến luyện khí tầng
ba như hắn chưa thể ích cốc nên cứ một thời gian phải ăn uống bổ sung năng
lượng. Hắn đảo mắt chợt thấy bên mình có một cái hộp ngọc nho nhỏ, chộp tới mở
ra. Quả nhiên là Ngàn năm tuyết sâm! Hắn khẽ ồ lên, lại cười mỉm nhớ đến Vũ
Như Yên. Xem ra cô bé này cứ như vậy quan tâm mình. Lắc đầu thu rồi hộp ngọc,
Diệp Trần bước vội xuống lầu.

Vừa qua nửa đường đã nghe thấy giọng nói châm biếm của lão chưởng quầy vang
lên: '' Ngươi không mua thì có thể xéo, một viên Bồi Nguyên đan lấy ngươi 2
ngàn linh thạch còn chê đắt, thử tìm xem ở Tấn quốc này có chỗ nào rẻ hơn bản
điếm sao. ''

Lão vuốt vuốt chòm râu dê, khinh thường đảo mắt: '' Từ đâu ra tên ngu dốt phá
hỏng buổi sáng của lão tử hừ''

Mua hàng gã trúc cơ tu sĩ nghe vậy thì mặt nhăn như cha chết cũng không dám ho
he. Bởi sáng nay vừa vào tiệm đã bị lão phóng khí tràng chấn nhiếp một cái
xong mới ép mua ép bán, thật vô sỉ đến cực điểm. Còn mấy dược điếm xung quanh
đã bị lão dùng thủ đoạn hèn hạ đuổi đi hết rồi, thành ra ở cái khu vực ven Càn
Dương sơn mạch này mỗi Vũ gia Dược các độc chiếm thị trường. Không mua ở đây
thì cũng chẳng biết đi đâu mà mua, gã chỉ thở dài trả tiền rồi đi về.

'' Ra mắt tiền bối '' Diệp Trần nói

Lão già đảo mắt liếc qua hắn chợt cười bảo: '' Bế quan một tháng, ngươi tốt
sao? ''

Diệp Trần giật mình song nhanh chóng cười đạo: '' Tạ ơn tiền bối hỏi thăm, mọi
việc đều tốt ''
Nói đến đây mí mắt hắn nháy mấy cái, dự cảm có chuyện xấu xảy ra.

Lão già lại quét hắn thêm mấy cái, tiếu tự phi tiếu: '' Ồ tốt cả sao?''

'' Vâng ''

Lão vuốt râu, nheo đôi mắt vô sỉ, kết quả mở miệng ném ra một câu khiến Diệp
Trần hộc cả máu: '' Tiền phòng mỗi ngày 3 lượng bạc, vì ngươi là bằng hữu của
tiểu nha đầu, nên thôi ta chỉ lấy 100 lượng bạc, ngươi không có ý kiến nhỉ? ''

Diệp Trần mặt co rúm, ngươi làm hắc điếm sao, đừng nói một trăm lượng, đến một
lượng hắn cũng chả có. Cái lão đầu hàng này thật cái dạng già mà không kính
ah. Hắn một bộ mặt mo ỉu xìu ngượng ngùng đạo: '' Tiền bối cái này có vẻ hơi
cao.''

'' Nhưng ta thấy bình thường à'' Lão vẫn cười cười, híp mắt: '' Không lẽ tiểu
tử nhà ngươi định ăn quỵt''

Diệp Trần nhăn nhó thầm rủa tổ tiên mười tám đời nhà lão, nói: '' Cái này cũng
không phải nhưng hiện tại vãn bối trên người hết tiền đi''

'' Hừm. Thế còn được, ngày trước có tên tiểu tu sĩ mua đồ của bản điếm mà quên
trả tiền, ngươi biết hắn giờ sao rồi?''

'' Vãn bối không biết''

Lão già vuốt râu dê, cười ha ha liên tưởng cái gì đó, miệng chậc chậc như ăn
rồi còn dư vị bảo: '' Ngày đó lão phu tháo hết xương chân xương tay của hắn,
lại đánh cho hắn chết đi sống lại mấy mươi lần đến khi tiểu nương tử của hắn
mang tiền chuộc người mới thôi.... Nói đến đây lão liếm môi cười càng nhiệt
tình..'' khà khà cái tiểu nương tử này thật đúng là vưu vật trời sinh.....

Nhưng khi nhìn thấy vẻ khinh bỉ của hắn lão mặt mo nóng lên hừ hừ dừng kể
nghiêm trang đạo:'' Ngươi cái tên tiểu tử này lại dám dùng ánh mắt đó nhìn lão
phu, ngươi xem dám hạ thấp nhân cách của ta như thế sao.''

Diệp Trần đúng là xì mũi coi thường, ngươi thì có cái quái gì nhân cách, lấn
nam bá nữ không việc xấu không làm. Lão già thấy hắn vẫn vẻ mặt khinh bỉ thì
càng sinh khí tăng luôn cái tiền nợ 200 trăm lượng bạc ghi ra giấy nợ vứt cho
hắn. Diệp Trần mặt nhăn khẽ thở dài, đằng nào trong người cũng chẳng có tiền
lão muốn ghi bao nhiêu thì ghi, cùng lắm thì ôm nợ bỏ trốn. Hắn nhìn qua một
đám dược phẩm đan dược trên hệ miệng nhếch lên, đến khi đó mang theo chúng nữa
xem như phí tổn thương tinh thần cho ta đi.

'' Ngươi định thế nào trả tiền?''

Diệp Trần gãi đầu hắn còn không định trả tiền đây, chưa kịp nói gì lão đã bảo:
'' Tiểu tử ngươi xem như nhận thức nha đầu nhà ta, lão phu chỉ ngươi con đường
sáng...ừm hiện tại dược điếm nhà ta đang thiếu chân tiểu nhị, ngươi thấy làm
được sao?''

Tiểu nhị, xem ra khoản nợ này khó trốn, Diệp Trần đành bất đắc dĩ gật đầu lão
già này vừa đấm vừa xoa thật giảo hoạt. Lại nghĩ ở đây cũng tốt có chỗ ở, có
chỗ tu luyện làm tên tiểu nhị xem như bình thõa, hắn không có ý kiến rồi. Vậy
là Diệp Trần đem đi làm tiểu nhị cho dược điếm. Hắn cũng biết được cái lão già
vô phúc này tên Vũ Hữu Đức, tức Vũ gia chi nhân. Tu vi thì không biết nhưng
cái nhân phẩm thì quả là đặc sắc: tham tiền, tham tài, háo sắc, vô liêm
sỉ....không có được cái gì tốt đức hạnh. Diệp Trần lắc đầu, xem ra cái tên Hữu
Đức này nên sửa sang Vô Đức mới hợp lý đi.

Giới thiệu một hồi lão ném qua cho hắn một cái túi trữ vật rộng chừng thước
vuông, mặt nhăn nhó đau thịt bảo: '' Lão phu đây cũng không đi thiệt thòi
ngươi, cái này xem như tặng ngươi đi, hảo hảo trông nom cửa hàng sau này không
thiếu ngươi chỗ tốt''

Diệp Trần chẳng nói hai lời thu luôn túi trữ vật, lại xem xem đám thảo dược
bày la liệt khắp nơi, những kia các loại đan dược cũng nhiều lắm thật sự tài
đại khí thô. Lão già đắc ý vuốt râu chỉ qua đám dược liệu thông thường bảo: ''
Đám này là dược liệu bán cho dân thường mua bằng bạc, còn đám linh dược kia
thì phải dùng hạ phẩm linh dược để mua ngươi nhớ kỹ cho ta''

Diệp Trần nghe vậy đảo người đến bên khay đựng linh dược phía trong cùng, ngửi
ngửi mấy cái lắc đầu, linh dược ở đây chủ yếu là từ năm đến mười năm, cao nhất
cũng chỉ năm mươi năm tuổi, dùng luyện nhất chuyển đan dược còn được, nhị
chuyển xem như vừa sức mà tam chuyển thì không tìm ra một cây. Tam chuyển đan
dược độ tuổi ít nhất trăm năm linh dược trở lên, ở hắn xem ra không biết lão
ta trang cái gì mà đắc ý. Nhất chuyển hắn vòng qua dãy kệ phía cuối của hàng,
phía trên bày la liệt những lọ ngọc có đề tên bên ngoài. Những lọ này chủ yếu
là Tụ Khí đan, Hồi Khí đan....các loại nhất chuyển, kệ thứ hai đặt chừng hai
mươi lọ ghi rõ Ngưng Khí đan, Địa Nguyên đan..năm sáu loại nhị chuyển đan
dược.

'' Ồ'' Hắn khẽ đưa mắt đến kệ thứ ba, trên đó đặt ba cái lọ ngọc đựng Bồi
Nguyên đan. Bồi Nguyên đan thế nhưng tam chuyển trung cấp đan dược, vậy có
nghĩa Chu gia ít nhất có một tam chuyển đan sư, quả nhiên khó lường. Thấy hắn
giật mình, lão già càng thêm đắc ý nói: '' Bồi Nguyên đan ở khắp cái Càn Dương
sơn mạch này chỉ có ở bản điếm bán, tiểu tử ngươi kinh sợ đi ha ha''

Nhưng Diệp Trần không để ý, lấy lọ ngọc đổ ra một viên thuốc lớn chừng hạt
nhãn màu nâu, đan tròn tròn tỏa mùi thơm phức đích thượng phẩm phẩm chất. Hắn
gật đầu nhàn nhạt nói: '' Hai thành là thượng phẩm xem như không sai, tiếc là
không ra đan văn''

'' Hí'' Lão già trợn to mắt nhếch môi khinh thường mắng: '' Đan văn, ngươi cái
tiểu tử này biết cái gì mà đan văn, đừng nói ở đây, cho dù khắp mười cái hạ
cấp tu chân quốc cũng không ra một mống''

Đan văn là cực phẩm đan dược cũng phân ra cửu chuyển, nhất chuyển có thể tăng
năm thành dược lực, nhị chuyển sẽ tăng gấp đôi mà đến cửu chuyển tức tăng gấp
chín lần giá trị thật không thể hạn lượng. Luyện đan sư bình thường cả đời
luyện ra vài viên đan văn đan dược là may mắn lắm rồi. Diệp Trần vừa hở ra đã
đòi đan văn không trách Chu lão bản sẽ phản ứng như vậy.

Nhưng hắn xem như chẳng thấy nhếch miệng tự tin đạo: '' Nếu vãn bối luyện được
ra đây này ''

'' hí'' Lão há hốc mồm :'' Ngươi hội sẽ luyện đan?''

''ân'' Hắn gật gù. Một tháng nay hắn từ Sơn Hải kinh học tập luyện đan, đặc
biệt là trong đó ghi lại thượng cổ phương pháp luyện đan sẽ cùng với những
phương pháp bên ngoài kia tốt hơn nhiều đấy. Chỉ là hắn bây giờ mới luyện khí
tầng ba nên chưa thể luyện. Chỉ cần tu vi tăng đến luyện khí trung kỳ, hắn tin
nhất định sẽ cho ra đan văn.

Lão già đưa mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới, được hắn khẳng định thì mắt
sáng rực miệng chậc chậc như phía trước là một cái mỹ nữ cởi hết quần áo đứng
đó vậy. Diệp Trần rợn hết cả da gà ho khan nói: '' Khụ khụ chỉ có điều vãn bối
hiện tại tu vi còn thấp nên hơi chút khó khăn''

'' Không sao'' Lão cười nói '' tu vi thấp có thể tăng thêm, không phải ngươi
còn cái nghìn năm tuyết sâm đấy sao?''

Nhắc đến nghìn năm tuyết sâm lão miệng cười co quắp, người ta bảo gái lớn
hướng ngoại, thật chẳng nghĩ tiểu nha đầu này lại ngay cả tuyết sâm của lão
cũng đưa ra. Tuyết sâm à, ôn nhuận khí huyết, tăng tu vi, chính nhưng có thể
đem ra luyện tứ chuyển đan dược đấy, lão thịt đau vô cùng. Nhưng nghĩ đến tên
tiểu tử này biết luyện đan, lại còn tự tin xuất ra đan văn lão cũng hòa hoãn,
xem như đầu tư đi.


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #10