Sơn Hải Kinh, Cửu Dương Hỗn Độn Quyết


Người đăng: macphi

Hai luồng ý niệm nhanh vọt vào đầu hắn in ấn trên não hải. Diệp Trần ngưng
thần tập trung đến luồng ý niệm đầu tiên, đây là những đạo thông tin hỗn loạn
đại khái miêu tả về bản thân Hỗn Độn đỉnh.

Đỉnh này xuất xứ từ Đông Hồng Hoang giới xa xôi, thật lâu thật lâu trước đây,
khi hỗn độn trầm mặc, có kẻ tên là Bàn Cổ dùng thần thông một búa khai thiên
sinh ra vạn vật. Lúc ấy trong hỗn độn còn đọng mười đạo chi khí bị dư kình rèn
dũa tạo nên thập đại thần khí, mà Hỗn Độn đỉnh là một trong số đó. Đỉnh này
trung tự thành càn khôn chính là cái trung thiên thế giới ngang bằng bằng với
diện tích của cả Thông Thiên đại lục. Tuy nhiên trước đây có kẻ nào đó lợi hại
dùng đỉnh để chữa trị thiên đạo làm hỏng càn khôn, thế giới trung phép tắc phá
toái gần hết, nay đẳng cấp giảm xuống chỉ còn ngang với một kiện tiên thiên sơ
giai mà thôi.

Diệp Trần vừa vui mừng khiếp sợ vì đoạt được kiện thần khí ghê gớm, lại nghĩ
nếu Hồng Hoang chi dân mà biết đỉnh này đã rơi vào tay hắn, hẳn là có kẻ hộc
máu đâm đầu đậu hũ tự sát cũng nên . Đọc đến đoạn có kẻ phá hỏng đỉnh thì tiếc
rẻ không thôi, thầm rủa tên vô lại nào dám phá đồ đạc của lão tử, đợi khi ta
đạo thành nhất định phải quất cho ngươi mấy bạt tai. Hắn dừng nghĩ linh tinh
đọc tiếp, đỉnh này tuy đã hỏng nhưng không gian vẫn còn chờ hắn tu đến luyện
khí hậu kỳ rồi có thể vào thế giới trung, nếu như muốn chữa trị đỉnh cần phải
tìm đủ ngũ hành bản nguyên chi vật, lập lại pháp tắc định lại càn khôn mới có
hi vọng tái lập huy hoàng năm xưa.

Đọc đến đây thông tin cũng dần tan biến, hắn mới hiểu được đồ vật mà vị tiền
bối kia đưa cho mình lai lịch ghê gớm như thế nào. Xem ra trước khi thực lực
đủ mạnh quyết không thể bạo lộ ra bên ngoài, nếu người khác biết được hẳn tai
họa ngập trời.

Diệp Trần quét tinh thần tập trung về luồng thông tin thứ hai, thông tin ở đây
rất nhiều bao quát địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, tử vi bói toán,
luyện đan luyện khí….cái gì cũng có cả, những này kiến thức tập hợp lại tên là
Sơn Hải Kinh. Diệp Trần lắc đầu cười khổ, để mình đọc hết kinh này ắt hẳn cả
đời chẳng hết, nên thôi để đó ngày sau từ từ tìm hiểu. Trong kinh hắn đọc được
đoạn ngắn sơ lươc về tu chân giới bước thứ nhất cảnh giới bao gồm bảy cảnh
giới theo thứ tự Luyện khí, Trúc cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa thần, Phản hư,
Độ kiếp. Độ cửu kiếp xong có thể phi thăng thành tiên tuổi thọ bất tận. Xem ra
ngày trước tên hộ vệ kia cũng thuộc dạng gà mờ thiếu kiến thức, lại bảo tu
chân có bốn cảnh thật quá nhảm nhí đi à nha.

Đến đây hắn nhắm mắt định dừng lại thì chợt nhảy dựng lên, tự tát vào má mình
mấy cái, bởi đang trôi nổi đằng kia não hải có một thứ hắn xưa nay ao ước,
công pháp tu luyện. Cái gì gọi đạp phá thiết hài vô mịch xử….buồn cười, đi mòn
gót giày tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công a. Hiện tại hắn đang
thiếu nhất chính là công pháp nha, ngày trước hăm hăm hở hở tốn mỗi tháng tiền
công chỉ để hỏi hỏi mấy câu pháp quyết thông thường, cũng chả phải cái gì công
pháp chính thức. Nay tự dưng tìm được hắn sao chẳng vui mừng. Diệp Trần áp chế
phấn khích đạo tập trung học tập.

Cửu Dương Hỗn Độn quyết

Công pháp chia làm chín tầng, luyện được tầng thứ nhất đan điền sẽ sinh ra một
tia phàm hỏa,sau đột phá các tầng còn lại phẩm chất hỏa diễm sẽ nâng lên dần,
đến khi tu được tầng thứ chín có thể tạo nên một đạo tiên thiên chi hỏa. Nhưng
công pháp mạnh mẽ quá đáng, ngược lại cũng có nhược điểm lớn, trừ tầng thứ
nhất ra mỗi khi đột phá, người tu luyện cần dùng một tia nguyên âm chi khí,
lấy tia này âm hàn đem trung hòa hỏa diễm, nếu không bạo hỏa công tâm, đốt thể
mà chết. Diệp Trần lạnh run, xem ra cái này cũng chẳng tốt luyện a, nguyên âm
xử nữ kiếm ở đâu ra, mà nguyên âm cũng chả phải xử nữ thông thường, theo công
pháp có ghi tầng thứ hai cần nguyên âm trúc cơ nữ tu, tương ứng tầng thứ ba
cần hóa thần, tầng bốn cần độ kiếp rồi dần dần tăng lên nữa. Đừng nói đến hóa
thần độ kiếp, riêng trúc cơ nữ tu đối với hắn đã quá ghê gớm đạo rồi.

Này công mười phần bá đạo, mỗi tu thành một tầng tu vi sẽ theo diện rộng tăng
trưởng, lại phải sáng sớm hửng đông hướng đến mặt trời lấy ra một tia cực
dương nhập thể, dần tạo nội hỏa. Lấy tư chất của hắn hiện tại được Tam sinh
quả, lại có hồng mông khí quán thể rất nhanh sẽ luyện khí cửu tầng, nếu tu
thành Cửu Dương Hỗn Độn quyết đến tầng thứ nhất thì bắt trúc cơ nữ tu cũng
không hẳn quá khó khăn.

Thôi tìm phú quý trong nguy hiểm, cùng lắm thì đến khi ấy bắt cóc vài đệ tử
mấy môn phái cưỡng bức lấy nguyên âm đi. Giờ không tu phải chăng phí hoài tâm
tư của vị tiền bối kia, tu đi tu thôi. Hắn dừng đắn đo, nhắm mắt nhẩm pháp
quyết bắt đầu nhập tọa. Chỉ thấy thiên địa nguyên khí xung quanh hội kéo về
thông qua lỗ chân lông, chạy dọc theo kinh mạch, sau tập trung ở đan điền. Mấy
canh giờ trôi qua hắn mở mắt mừng rỡ không thôi, quả nhiên tốt công pháp, chỉ
vài canh giờ thôi hắn đảo được mười mấy cái chu thiên.

Nguyên khí hội tụ dần dần xoay tròn tạo nên một dòng hải lưu nhàn nhạt, chính
thức tạo nên khí hải. Tạo thức hải xem như xông qua luyện khí tầng một, hắn
coi như đã thành một tên tu sĩ. Diệp Trần tiếp tục vận công chính là qua thêm
hai ngày, đến khi dòng hải lưu trong đan điền dần đậm hơn gấp mấy lần mới dừng
lại. Hắn mỉm cười thõa mãn, đạt luyện khí tầng ba. Xem ra cái gì cũng cần cơ
duyên, nếu lấy tư chất trước đây, cùng chút pháp quyết lồi lõm học từ gã hộ
vệ, để tu đến tầng này được hay không cũng chưa hẳn à.

Diệp Trần thấy cơ thể khỏe khoắn, mệt mỏi do mất máu tan biến từ khí nào. Cũng
mấy ngày không ăn gì, hắn vội vàng đứng dậy, sửa soạn đi ra Càn Dương động tìm
kiếm thức ăn. Bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ, mặt đất bốc lên từng đợt
sương mù, hắn thoải mái nhìn đông nhìn tây, thõa mãn cái thiếu thốn mấy năm
qua. Chợt ngửa mặt lên trời vui vẻ thét vang: “ A…a..a…”

Nhìn lại bên kia động phủ biến mất tự bao giờ, hiện ra một cái tiểu hồ sương
khói, cạnh hồ có cây tam sinh mộc đã khô héo. Hắn nhếch miệng khẽ thì thầm: “
Tự thành tiểu không gian sao, nơi này còn có tiểu địa hỏa linh mạch, cũng tốt
một nơi thanh tu!”

Diệp Trần lượn quanh kiếm mấy chỉ thỏ lót dạ, phi mình tìm đường ra khỏi sơn
cốc. Đi được lưỡng ngày, tầm năm mươi dặm thấy hòn núi cao, ở trên không có cỏ
cây, đất đai màu vàng, bên cạnh có dòng suối nhỏ. Hắn dừng lại định rửa mặt
thì chợt nghe thấy tiếng đánh nhau, hiếu kỳ hắn vội vàng lách qua. Được tầm ba
dặm, xuyên qua rừng cây nhỏ, chỉ thấy ở giữa khoảng trống có bốn người đang
đấu với một con hung thú.

Cổ Điêu

Hắn nhanh kết luận, loại hung thú này có ghi trong Sơn Hải kinh, tự như sau :
“Có loài hung thú tên là Cổ điêu, dạng nó như chim diều hâu mà có sừng, tiếng
nó kêu như trẻ sơ sinh, thích ăn thịt người.” Loài này to lớn bằng con trâu
rừng, mình thú mỏ chim, trưởng thành có sức bằng một gã luyện khí tầng bảy
hung mãnh là thường. Diệp Trần tấm tắc khen, Sơn Hải kinh đúng là Sơn Hải
kinh, miêu tả không sai chút nào.

Lại nhìn mấy tên thiếu niên kia, ban nam một nữ tu vi toàn luyện khí tầng năm
tầng sáu, yếu nhất là thiếu nữ mặc thanh sam kia tu vi chỉ luyện khí tầng ba.
Hắn cười nhạt, với đội hình này cũng đòi vây công Cổ điêu, không tự lượng sức.
Hay mình cứ ở đây, ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi một phen, hắn nghĩ thoáng
qua. Thôi cứ xem đi đã.

Đúng như Diệp Trần dự đoán, được mấy hiệp mạnh yếu phân rõ, đám thiếu niên
quay cuồng liên tiếp bị Cổ điêu đánh lui. Chợt có tiếng thét thê thảm vang
lên, một thiếu niên bị con thú quất bay ra ngoài mấy trượng, miệng phún máu
tươi, người một nơi kiếm một nẻo. Chưa kịp đứng dậy con thú đã xông tới há mỏ
mổ đến, thiếu niên này mặt trắng bệch chờ chết, bỗng một đạo phi kiếm từ đâu
bay đến đánh trúng mỏ Cổ điểu. Hung thú giật mình lùi lại kêu mấy tiếng thê
lương, người ra tay đích thị là thanh niên cao gầy, cũng mặc lam bào, tu vi
luyện khí tầng sáu.

“ Tạ ơn Hồ Hải sư huynh!''

Thoát chết, gã kia vội cảm tạ, nhặt phi kiếm chạy về đội ngũ, tên sư huynh kia
chỉ gật đầu nhàn nhạt rồi ngưng trọng nhìn con thú trước mặt. Đám người thở
hồng hộc, con thú ngước đầu, chớp mắt lộ ra tia giảo hoạt, kêu một tiếng nhảy
xổ về phía tên sư huynh kia. Đám thiếu niên khẩn trương tế phi kiếm, bỗng
nhiên nó ngoặt mình bỏ qua, lại vung chân tấn công thiếu nữ đằng sau.

Bên này Diệp Trần thấy vậy vội hét to:” Cô nương cẩn thận!”

Thiếu nữ kia cũng giật mình, quay người chém ra một kiếm trúng ngay xương sườn
đánh cổ điểu văng đi. Đám thiếu niên lúc này mới hoàn hồn nhìn sang bên này,
xem ai hảo ý giúp mình, nhưng vừa thấy Diệp Trần ăn mặc rách rưới, khí tức
cũng chỉ là luyện khí tầng ba thì mặt mày xám xịt thất vọng. Chỉ có thiếu nữ
đó gật đầu với hắn một cái xem như cảm tạ.

Con Cổ điểu đánh hụt hung hăng trừng Diệp Trần, chẳng quản đám người khó nhai
kia lao nhanh về phía hắn. Diệp Trần hoảng hốt thầm than, tự chửi mình ngu
ngốc mấy trăm lần. Hắn đây là tên phàm nhân tự dưng một ngày tu đến luyện khí
tầng ba, không có đánh nhau qua, thân pháp đấu kỹ cũng không có nốt, quan cái
rắm chuyện người ta. Thấy con thú vọt đến hắn luống cuống tay chân mặt nhăn
như đít khỉ.

Thấy vậy, gã thiếu niên vừa bị thương quay sang tên Hồ Hải hỏi: “ Sư huynh,
chúng ta làm sao bây giờ?”

Hồ Hải ngước nhìn con Cổ điêu, do dự nói: “ Chúng ta không phải đối thủ của
con thú kia, nếu ra tay chỉ như cá vào miệng mèo thôi, nhân lúc nó không để ý
chúng ta rút lui”

“ Nhưng…nhưng, hắn đã cứu muội!” Thiếu nữ nghe vậy vội hô

Hồ Hải lạnh lùng đạo: “ Đã tu đạo thì phải quyết đoán, nên nhớ ngươi là đệ tử
Hồ gia, quan cái gì một tên ăn mày, đi thôi!”

" Nhưng mà..."

"Hừ"

Mọi người chẳng dám nói thêm vội theo nhau nhanh chóng bỏ đi, chẳng ai quan
đến sự sống chết của Diệp Trần, chỉ thiếu nữ kia lâu lâu quay lại nhíu mày lo
lắng.

Lại nói Diêp Trần đang đau khổ chèo chống, nhìn đám đệ tử Hồ gia bỏ đi dứt
khoát thì hối hận không thôi, mình sao ngu ngốc đi cứu một đám lòng lang dạ
sói. Hắn vận hết sức bình sinh há mồm bỏ chạy, đằng sau con Cổ điểu cũng hăng
hăng hái hái đuổi theo, một người một thú bày trò đuổi bắt khắp khu rừng.


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #8