Tam Đại Tạo Hóa


Người đăng: macphi

Người kia chưa trả lời, nhàn nhạt nhìn hắn, thở dài đạo: “ Sau này tu đạo nhớ
kỹ một điều….. quý trọng người bên cạnh mình!” nói xong nhắm mắt lộ vẻ ưu tư
như đang nhớ về chuyện cũ. Không khí động phủ thêm ngưng trọng, khó thở, Diệp
Trần đứng yên chắp tay chờ đợi, người ta không nói hắn cũng chả dám đi hỏi.

Mãi lâu sau người kia nhẹ gõ đầu tự trách: “ Hài..chút nữa quên, ta bảo đưa
ngươi tạo hóa...ngươi xem đúng là già rồi mà”

Nói rồi chợt khoát tay một cái, mấy đạo hông mông tử khí đang lượn lờ xung
quanh chợt ngưng tụ, chúng tựa như có sinh mạng quấn quýt hòa vào nhau xoay
tròn dần dần hình thành một cái âm dương đồ màu tím. Người kia lại bấm quyết
bắn ra một luồng đạo lực, âm dương đồ màu tím khẽ chuyển thành hai màu đen
trắng đối xứng tiếp tục xoay tròn. Được một lúc, đen trắng hai cái âm dương
ngư tách nhau ra song song về phía hai mắt hắn. Bị bất ngờ Diệp Trần ngã ngửa,
hai tay ôm mặt nằm co quắp trên đất. Máu chảy lênh láng, đau như bị người dùng
kiếm đâm liên hồi vào mắt vậy. Nhưng hắn cắn răng chịu đựng, sáu năm nay bị
người xem thường, phải sống cơ cực cuối cùng bị người bức phải tự sát, những
đau khổ ấy hắn đã trải qua, nay có cơ hội đổi đời không được bỏ lỡ. Hắn cắn
răng lạch cạch, chống tay xuống đất từ từ đứng dậy, một chút đau đớn này đổi
tương lai tốt hơn, đáng giá.

“ Ta đưa ngươi tạo hóa thứ nhất gọi là Thông Thiên nhãn, ý nghĩa như tên, nhãn
này trên mình mang ba đại thần thông của Tiên Hoàng, chỉ cần sau này ngươi có
đủ khả năng sẽ mở ra được. Thần thông thứ nhất có thể nhìn vật biết vật, có
được tuệ nhãn, chỉ cần mở được thần thông này cũng tương đương với mở được
cánh cửa đầu tiên trở thành thiên nhân tu sĩ. Thần thông thứ hai có thể nhìn
rõ sinh tử, không gì không thấy, chính như những Tiên Tôn, Tiên Đế kia cũng
chưa chắc làm được điều này. Thần thông thứ ba có thể nhìn rõ luân hồi, thông
thiên triệt địa, từ trước đến nay chỉ có Chuẩn Thánh, Thánh nhân bước thứ ba
cường giả mới làm đến” Người kia chậm rãi giải thích, lại nhìn Diệp Trần gật
đầu thõa mãn, kẻ nay cũng thật kiên cường bất khuất, có chí cầu tiến tất ngày
sau nên đại sự.

Bên này Diệp Trần đôi mắt nhắm tịt, hai bên má máu tuôn như suối, đau nhức
khôn cùng nhưng chả thèm rên lấy một tiếng. Mãi đến khi đau nhức lắng xuống
hắn mới chầm chậm mở mắt ra. Thật chói mắt hắn vội nhắm lại dần quen với ánh
sáng, lòng mừng khấp khởi, hơn sáu năm nay hắn sống trong mù lòa thật không
ngờ có ngày có thể nhìn được. Hồi trước còn sống ở phía đông Vương thành hắn
chưa từng mơ đến điều này cho đến khi biết tu luyện, hắn mong ước trở thành
Nguyên Anh cường giả để chữa mắt. Nhưng hôm nay, hắn thật sự có thể nhìn thấy
ánh mặt trời, xem ra phải tạ ơn tên hộ vệ kia đã đưa hắn phần hậu lễ này mới
phải. Nói là vậy cơ mà tên kia nằm mơ cũng đừng chạy thoát.

Diệp Trần áp chế trong lòng kích động nhìn người trước mặt, chỉ thấy một người
thanh niên mặc áo tử y, thân hình gầy gò thư sinh, khuôn mặt hiền hậu mà tang
thương. Hắn vội chắp tay cúi đầu hướng về người kia một bái nói: “Tạ tiền bối
ban mắt, ơn này Diệp Trần xin ghi khảm trong lòng dù chết không quên” Nói rồi
vái thêm hai vái.

Người kia khoát tay mỉm cười đạo: “ Này chính của ngươi, sau này sẽ biết” Lại
nói: “ thử nhìn xem có gì khác biệt?”

Diêp Trần vâng lời, đưa mắt nhìn xung quanh động, quả nhiên mọi thứ vô cùng rõ
ràng. Đi ra mấy bước xem ngoài động có thể thấy cả con muỗi đang bay cách tầm
ba mươi trượng, nhìn sang bên kia cánh rừng có thể xem rõ mọi vật trong vòng
mười dặm. Thật thần kỳ một đôi mắt, hắn cảm thán không thôi.

Người kia chớp mắt không dời theo dõi hắn, thấy vậy nhắc nhở thêm: “ Đó chỉ là
một diệu dùng bình tường của Thông Thiên nhãn, còn những cái khác cần ngươi tự
tìm tòi"

Diệp Trần gật đầu đi vào động đến đối diện tử y thanh niên chờ nghe phân phó.
Cũng chẳng để hắn đợi lâu, người kia khoát tay lấy ra một cái đỉnh màu đen to
bằng bát con, quanh thân đỉnh sần sùi như da cóc, nhìn xem rất tầm thường.
Song hắn không cho là như vậy, cái đỉnh này nhất định bất phàm bởi vì một kẻ
chỉ cần khoát tay đã khiến người mù thành sáng đem ra đồ vật cũng sẽ mười phần
ghê gớm ah. Người kia giải thích: “ Đỉnh này gọi là Hỗn Độn đỉnh nghe nói xuất
xứ từ Tịnh giới, có được là từ năm xưa Tiên Hoàng một mình xông Thái thương
phong sơn cướp về, đỉnh trong tự thành càn khôn, còn về diệu dụng về sau tự
ngươi biết lấy”

Ném đỉnh qua cho hắn, người kia đạo: “ Ngươi hãy lấy máu nhỏ vào đỉnh”

Diệp Trần gật gật há miệng cắn lấy ngón tay trỏ, nhỏ máu vào đỉnh, chỉ thấy
tiểu đỉnh rung nhẹ, phát ra vài tia hồng mang chớp cái biến mất không thấy.
Hắn giât mình tìm tới lui.

“ Đỉnh ở trong đan điền của ngươi đấy, giờ nó đã nhận chủ, sau này tu vi cao
một chút thử đem luyện hóa xem sao, mà đỉnh này năm xưa Tiên Hoàng từng dùng
qua, bên trong càn khôn gãy vỡ, thiên địa phép tắc đứt đoạn, ngươi cần tự mình
sửa chữa lấy”

Diệp Trần gật đầu lia lịa, nhìn xem đan điền, thật thấy một chiếc đỉnh nhỏ nằm
lơ lững bên trong như lời người kia bảo. Hắn có chút hiếu kỳ chưa hiểu tự
thành càn khôn là nghĩa gì? Liền ngước lên tử y thanh niên mong được giải
thích nhưng người kia cười mỉm khoát tay, đạo: “ Về sau ngươi sẽ rõ!”

Nghe vậy hắn cũng không dám hỏi thêm.
“ Ừm còn tạo hóa thứ ba….” Người kia lên tiếng, nhẹ quét thần thức qua Diệp
Trần vài lần. Tiểu tử này quả nhiên may mắn, vừa ăn được tam sinh quả lại chưa
kịp luyện hóa, hiện tại dược lực dư thừa trong kinh mach có lẻ đủ để chống
chịu thêm một đạo hồng mông tử khí quán thể đi. Bình thường chuẩn thánh muốn
luyện hóa một đạo hồng mông tử khí đã thập tử nhất sinh.

“…ừm ta thấy ngươi dược lực Tam sinh quả trong người vẫn còn nên giúp ngươi
quán thông, thay đổi cốt cách, sau này tu luyện ắt hẳn nhanh hơn bình thường,
giờ ngồi xuống đi”

Diệp Trần nghe lời nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần lâu
sau đi vào nhập định. Người kia vung tay thi triển đạo thuật, rút mấy luồng tử
khí còn lại trong động về, điểm một cái luồng khí kia bay vọt vào Diệp Trần mi
tâm. Thêm mấy đạo thuật nữa được đánh ra tử khí dần tan men theo kinh mạch lan
khắp toàn thân. Bấy giờ tử y thanh niên mờ nhạt dần chỉ còn hư ảnh.
Bên này, Diệp Trần đã sớm khắp người bê bết máu, đau đớn tự như vạn kiếm xuyên
tim, ngàn đao xẻ thịt, tuy là Nguyên Anh tu sĩ, cũng chưa chắc chịu đựng được.
Hồng mông tử khí theo kinh mạch triền miên, đi đến đâu phá toang đến đó khiến
hắn nổi lên từng cơn co giật. Song hắn cố cắn răng chịu qua, được Tiên Hoàng ý
niệm tự mình quán thể, khắp Thông Thiên đại lục này hẳn chưa ai từng đến, hắn
đâu chịu bỏ lỡ.

Hai canh giờ trôi qua, cơn đau dừng lại, Diệp Trần thoi thop ngồi đó, xung
quanh hắn máu đen lênh láng, mùi hôi tanh tưởi bốc lên. Hắn bây giờ hết sức,
mất máu quá nhiều nên khó lòng vận động. Khẽ ngước lên đã thấy tử y thanh niên
giờ chỉ còn là hư ảo, thấp thoáng sẽ tan biến, hắn giật mình gọi đứt quãng:
“Tiền..tiền…”

Người kia khoát tay: “ Ngươi vừa hồng mông quán thể, cơ thể suy yếu không cần
nói gì cả, cũng đáng khen cho ý chí của ngươi” Dừng lại một chút nói tiếp : “
Ta đợi ở đây không biết bao lâu, nay tìm được ngươi xem như mãn nguyện…Lời
chưa nói dứt cơ thể đã dần nhạt rồi tan biến chỉ để lại một câu “ nhớ kỹ lời
ta nói, sau này nếu làm tu sĩ…phải biết quý trọng người bên cạnh…nhớ lấy…nhớ
lấy…”

Diệp Trần thất thần miệng lẩm bẩm: “Quý trọng người bên trọng sao?....tiền
bối, vãn bối xin ghi khắc trong tim”

Càn Dương động lặng lạ thường, lũ bướm đang bay lượn cũng theo nhau tan biến.
Diệp Trần ngồi im lặng, quỳ xuống trước chỗ vừa tan biến tử y thanh niên bái
ba lần. Người ta có ơn với mình, mình không thể suồng sã. Xong rồi hắn ngồi
lại nhắm mắt vận khí hồi sức, chợt Hỗn Độn đỉnh trong đan điền rung lên phát
ra một đạo tin tức, rồi mấy luồng ý niệm trôi vào đầu hắn. Để hắn bất ngờ là ở
mấy luồng ý niệm đó có một bộ công pháp.


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #7