Mệnh Ta Không Ở Lục Đạo Luân Hồi


Người đăng: macphi

Đem làm Diệp Trần tỉnh dậy, hắn đã đứng giữa nơi xa lạ, phía trước mây mù âm u
sấm chớp liên hồi quỷ dị. Từng làn khói nhẹ lạnh lẽo từ đám mây kia tràn ra
khiến hắn lạnh cả người.

" Đây là địa ngục sao?" Hắn cười cay đắng, dù không nhìn thấy gì nhưng cái
không khí trầm thấp, âm khí tràn khắp nơi này, hắn cũng đoán ra đây là địa
ngục. Như vậy, hắn chính xác đã chết, chết không thể chết hơn. Khẽ thở dài,
nhiều khi biết rõ kết quả rồi mà vẫn thấy có chút không cam lòng. Chợt "ngang"
một tiếng như lôi đình điếc tai khiến hắn giật mình chú ý.

" Cái gì?" Hắn khẽ quát, tự nhiên là hỏi cái gì vừa ngâm, hẳn là quỷ vật đi,
nghiêng đầu liếc mắt về hướng tiếng ngâm, nghĩ chết rồi được gặp quỷ vật xem
như một hồi đặc sắc. À không, ta giờ cũng hẳn là quỷ vật đi.

"Vù" Một làn gió phả vào mặt hắn mang theo mùi hương dìu dịu, mùi thơm này sao
mà dễ chịu cùng quen thuộc, rất quen rất xa, để tự đáy lòng hắn muốn trầm luân
trong đó. Thì ra phía trước mặt hắn, lơ lững một con bạch long xinh đẹp đang
đưa đôi mắt to lăng lăng nhìn hắn. Con bạch lòng dài cả nghìn trượng, cái đầu
to lớn như một ngọn núi, cơ thể uyển chuyển chập chờn, khí tức mãnh liệt như
sao sa.

" Quân đã tới rồi sao? !" Bạch long trầm thấp mang theo tia cuồng hỉ nói.

" Cái gì? ngươi là ai?" Diệp Trần càng ngơ ngác.

" Ta, tiểu Bạch!"

"Ồ" Hắn gật đầu theo bản năng, chợt tiểu Bạch là cái gì, hắn có biết đâu này.

" Haiz" Bạch long thở dài, thương tiếc ngắm qua đôi mắt mù của hắn, phì một
hơi nhiệt nhẹ nói: " Rồi Quân sẽ nhớ, ta đưa người đi vào!"

" Vào đâu?" Hắn quát hỏi

" Hoàng Tuyền...hì hì!" Bạch long nhẹ cười

" Ừ!" Diệp Trần đáp, cũng không nói gì thêm, chẳng hiểu vì sao, cái này quỷ
vật lại khiến hắn rất an tâm, tựa hồ vô cùng tin tưởng. Mà ngược lại, đã đến
Hoàng Tuyền quỷ vật muốn bảo ta vào, ta phải vào, hết cách ta chỉ là tên mù
yếu đuối.

Thấy hắn có vẻ nhu thuận, bạch long nhếch miệng đắc ý, thổi một ngụm cuốn hắn
lên lưng mình. Diệp Trần cũng tuân theo, phối hợp hai tay giữ chặt vảy rồng,
đôi mắt âm u không ánh sáng vậy mà lóe lên vài tia ngọan ý.

Bạch long " ngang" một tiếng vang vọng, chợt mạnh mẽ tung mình bay lên lao
thẳng qua cái kia đám mây sấm sét. Nó quẫy mình, thân hình uốn éo, mây bụi
xung quanh dồn dập tránh né, quả nhiên một chỉ thích sạch sẽ long.

" Quân giữ vững, nếu rơi xuống nước thiếp không cứu đâu nha hì hì" Bạch long
bỡn cợt nói, nhưng này dặn dò không phải đùa dỡn. Nước ở Hoàng Tuyền sao mà
đáng sợ, nặng tựa vạn cân, lại mạnh hòa tan như a xít, Tu sĩ rơi xuống chưa
chắc toàn mạng, lấy cái kia không tu vi ốm yếu Diệp Trần, vừa rơi xuống hẳn
xương cốt chẳng còn. Hắn gật đầu, hai tay càng ra sức.

Bạch long chui qua sấm chớp đám mây, nhanh rồi đã tới một cái khác thiên địa.
Nơi này trời trên âm u không ánh sáng, lâu lâu chớp giật liên hồi. Phía dưới
cuồn cuộn một con sông to lớn chảy xuôi ầm ầm, nước màu đen tuyền, bốc lên
khói đen âm lãnh. Sông này chảy dài vô tận, nước sôi ùng ục ở phía xa xa mịt
mù sáu cái đài cao trôi nổi. Mỗi đài kim quang chói mắt, cao vài vạn trượng,
phía trên thõa thõa trôi nổi một dạng chữ cổ theo thứ tự miêu tả Thiên đạo,
Atula đạo, Súc sinh đạo, Nhân gian đạo, Ngạ quỷ đạo, Địa ngục đạo. Lục Đạo
Luân Hồi hẳn ở nơi đây, truyền thuyết những kẻ chết đi đến địa ngục, sẽ bị xóa
đi trí nhớ, bị đẩy vào một đạo luân hồi mà chuyển thế.

Bỗng phía dưới xa một tiếng hét lớn đầy phẫn nộ, khiến hắn cơ thể gần như tan
vỡ vọng lên:
" Tử Vi, sao ngươi lại tới nữa! Năm đó phá ta Lục Đạo Luân Hồi mấy bận, nay
còn lại muốn đến phá sao, ngươi cho là Thông Thiên Phong mạnh đến nỗi có thể
tùy ý khi dễ ta Hoàng Tuyền tông hay sao?"
Phía dưới trôi nổi một cái tử đảo, tiếng hét lớn phát ra từ cái lão bà nương
tay cầm quải gậy, tuổi độ thất tuần. Lão bà, chống gậy, phồng mang, ánh mắt
như điện nhìn lên đang cưỡi bạch long Diệp Trần, trong mắt lão bà đầy hận ý
cũng có sợ hãi, khuất phục chi ý, nhưng lại không phát hiện, hắn nay tu vi
không có, chỉ là một gã phàm trần mắt mù.

Bên này, Diệp Trần ho ra một búng máu, người run rẩy mãnh liệt, áp lực lão bà
kia khiến hắn bất cứ nào tan vỡ, chợt bạch long miệng thổi, một đạo nhu hòa
ánh sáng bao lấy người hắn, ổn định cái kia ác liệt khí thế. Bạch Long thấy
Diệp Trần bị thương, hai mắt như phun điện, gầm vang:

" Mạnh bà ngươi to gan, nhà ta chủ nhân chỉ đến đây đi dạo một vòng, ở đâu ai
cho ngươi đi hô to hô nhỏ. Ngươi có tin nói nhảm thêm một câu, ta đem đạp nát
nơi này hoàng tuyền, diệt hết các ngươi Tông môn đệ tử!"

Trắng trợn uy hiếp, bạch long khí thế càng ngày càng lớn, làm khắp nơi hoàng
tuyền càng thêm sùng sục. Lão bà kia hít mồ hôi lạnh thầm nghĩ: " Cái này Chúc
Bạch vậy mà cũng đã Chuẩn Ngự đạo thánh nhân, không thể chọc giận, thôi nếu
hắn không có làm gì quá đáng, ta để hắn đi qua vậy" Khẽ thở dài, lão bà giọng
hòa hoãn: " nếu lại phá hoại ta Lục Đạo Luân hồi, lão thân dù liều cái mạng
già cũng cho các ngươi có đi không về"

" Hừ! biết rồi nói chi dài dòng" Bạch long bĩu môi, dùng sức vọt qua cái kia
sáu đạo đài cao. Đi sâu thêm nữa, chợt phía trước hiển hiện phiêu miểu một tòa
núi cổ, không đồng dạng như quanh đây âm u đầy tử khí. Ngọn núi này mù mịt
tiên quang, quanh núi tiên vụ lượn lờ, cái này cổ sơn thật là nhân gian tiên
cảnh.

Bạch long thổi nhẹ đưa Diệp Trần xuống đất nói: " Tiễn quân đến đây được rồi,
thiếp đi đây, sau này gặp lại, mong rằng quân đừng quên thiếp"

Nói rồi để hắn chưa kịp hiểu ra mô tê, bạch long đã tự động tan ra, biến mất
trong không khí. Diệp Trần lặng đứng ở nơi đó, hồi tưởng lại tất cả vừa xảy
ra, vào Hoàng Tuyền, gặp một đầu nữ rồng gọi mình là chồng, gặp qua Mạnh bà
ghê gớm gọi mình là Tử Vi. Xong rồi lại nhắc đến cái gì Thông thiên đỉnh,
Hoàng tuyền Tông....thật như ảo mộng, đến giờ hắn vẫn khó tiếp thu. Đây là
mộng, Diệp Trần tự cho là.

Lắc đầu, vứt đi tất cả nghi hoặc, hắn chầm chậm đi về phía trước, mọi chuyện
rồi sẽ có đáp án, mà có lẽ phía trước hắn sẽ tìm thấy đáp án đó.

Chợt bên kia nghe tiếng róc rách, hình như có nước,hắn lê mình qua. Đúng là có
hồ nước đọng nho nhỏ ở đây, bên trên mặt hồ từng đàn hồ điệp vui đùa bay lượn.
Hắn vội vốc tay uống nước, lại ngửi xem bên cạnh có mùi hoa thoang thoảng,
thêm đậm mùi quả chín. May mắn quá, ở đây có nước lại có hoa quả, chắc sẽ
không chết.

Diệp Trần nhếch miệng dựa theo mùi mà dò qua, với tay, quả nhiên túm được một
trái cây bằng nắm tay tỏa mùi thơm ngát. Chẳng nề có độc hay không, hắn cắn
một miếng lớn. Thật ngọt, thớ quả vừa vào miệng đã tan ra vị rất ngọt mà thơm,
hắn vội vàng ăn luôn mấy trái. Ăn đến trái thứ ba, bỗng hắn nằm bịch xuống ôm
lấy bụng, có luồng khí nóng từ bụng chạy lên lan ra toàn cơ thể, thiêu đốt
khắp từng thớ thịt. Hắn đau đớn gào lên lăn qua lăn lại. Sao mà đen đủi vậy,
ta chết một lần rồi lại phải chết thêm lần nữa sao.

Không đúng! Diệp Trần nhíu mày, cái này giống như lần bị phong hàn được ăn
thuốc, nhưng cái này quả nóng hơn ngàn vạn lần mà thôi. “Linh quả!” hắn ngay
lập tức kết luận. Nhưng chưa kịp vui mừng, cơ thể hắn bỗng chốc teo tóp, cơ
thể càng lúc càng suy tàn, tóc tai dần bạc trắng cho đến khi khí tức dần mất,
hắn chết, chỉ còn lại tia ý thức.

" Bồng" từ đống xương tàn bỗng bốc lên một ngọn lửa xanh, xương cốt lại mọc ra
thịt, từ từ từ gây dựng cơ thể. Cứ như thế ba lần, không biết chịu trải qua
bao nhiêu đau đớn xé xác, Diệp Trần rốt cuộc mở mắt. Trán đầy mồ hôi, thật ghê
gớm, hắn đúng là không bao giờ dám ăn bậy ăn bạ thêm một lần.

Chợt xung quanh bốc lên mùi thum thủm, còn kinh khủng hơn mấy cái bô mà hắn
từng chùi, quanh hắn lại có cảm giác nhớt nhớt, Diệp Trần đưa tay gạt một ít
chất nhớt đưa lên mũi, quả nhiên mùi thối phát ra từ đây.

Hắn há hốc mồm, không lẽ đây là thoát thai hoán cốt trong truyền thuyết. Ngày
trước từng nghe tên béo hộ vệ nói là có một số thiên tài địa bảo có thể thoát
thai hoán cốt, không nghĩ hôm nay lại rơi trên đầu hắn. Đúng như thế, sau ba
lần chết đi sống lại, linh quả đã ép đi ra rất nhiều cặn bả bên trong cơ thể
hắn.

Trước hết cũng cần tắm cái đã, thối thế này sao dám gặp người! Diệp Trần vội
vàng nhảy ùm xuống hồ nhỏ, đàn bướm đang bay lượn bị dọa cho tản ra tứ tán.
Nước hồ ấm áp, lâu lâu bốc lên từng vụ sương khói, có vẻ bên dưới này hẳn là
có Địa hỏa mạch. Hắn đứng yên trong nước mặt giãn ra hưởng thụ.

Bỗng nhiên, nghe tiếng ầm lớn, trời đất như điên đảo, Diệp Trần bị lật úp cái
ngã sóng xoài xuống. Chẳng hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm giác mình nằm ở một
nơi khô ráo, hoàn toàn không phải mặt nước. Không gian nơi đây ấm áp, khói tím
lượn lờ như sương, thiên địa nguyên khí dày đặc làm người ta khoan khoái. Hắn
nhíu mày chống tay đứng dậy, ta đến nơi nào mà dễ chịu như vậy? Chợt thấy đằng
sau có tiếng nói vọng tới.

" Ngươi đã đến, ồ không nghĩ ngươi ăn bậy ăn bạ mấy trái Tam sinh quả, haha đỡ
mất chút công phu" !” Người này giọng nói uy nghiêm, trầm ấm mà tang thương
vang vọng, khiến cho hắn rùng mình, có cảm giác muốn quỳ xuống thành kính bái
lạy vậy. Thật là một giọng nói tràn đầy mị lực.

Nhìn lại xem, đó là một người đàn ông tuổi độ ba mươi, một thân bạch y phong
thái tuyệt luân, đặc biệt đôi mắt, sâu lắng mà tang thương. Hắn ngồi trên một
bồ đàn, phía sau dựng hư ảnh màu đen cự kiếm, thân kiếm khắc chín chỉ hồ điệp
màu đen nổi bật. Hắn mặt cười hiền hòa, chăm chú quan sát Diệp Trần từ đầu đến
chân.

Diệp Trần nghi hoặc, đưa mình hướng về phía giọng nói, có vẻ người này đang
chờ mình. Hắn chắp tay hỏi: " Xin hỏi tiền bối là ai? đây là đâu?Các ngươi đưa
ta đến đây làm gì?

Người kia nhíu mày, khoát tay bảo: " Ngươi hỏi từ từ thôi, ta sẽ trả lời từng
vấn đề nhỏ một"

"Vâng" Hắn khẽ cười gượng, có lẽ mình hơi sốt sắng. Ổn định tâm tình hắn vội
hỏi: " Xin hỏi tiền bối đây là đâu?"

" Càn Dương động" Người kia đáp

Càn Dương động? Mình ngã xuống từ Càn Dương sơn thì động này gọi là Càn Dương
cũng là. Không đúng, đây chẳng phải là Lục Đạo Hoàng Tuyền sao, sao lại có Càn
Dương sơn. Thấy hắn có vẻ nghi hoặc, người kia lại nói: " Đây là Lục Đạo Hoàng
Tuyền cũng không phải Lục Đạo Hoàng Tuyền, đây đúng là cái kia ngươi rơi xuống
nơi Càn Dương động."

"Ồ" Hắn gật đầu song chẳng hiểu gì cả.

Người kia mỉm cười giải thích thêm: " Ngươi đã chết nên rơi xuống Lục Đạo
Hoàng Tuyền, tiểu Bạch không thể không hiện thân đưa ngươi đến đây. Động này ở
trong Hoàng Tuyền, nhưng lại cũng không thuộc về Lục Đạo Hoàng Tuyền, ngươi
hiểu không?

" Vãn bối hiểu" Diệp Trần gật đầu: " Vậy tiền bối là ai?"

" Ta là Tử Vi"

" Tử Vi" Hắn giật mình, cái tên này chẳng phải lúc nãy lão Mạnh bà gọi mình
hay sao?

Người kia cười cười nói: "ta là Tiên Hoàng một phần chấp niệm"

“Tiên Hoàng?”

“Ừm Tiên Hoàng!”

Diệp Trần nghi hoặc, từ trước đến giờ hắn chỉ biết tu sĩ đến Nguyên Anh là cao
nhất, còn Tiên Hoàng thì hình như chưa bao giờ nghe qua. Cái tên này nghe rất
oai, có vẻ rất lợi hại. Bởi Nguyên Anh đạo nhân cũng không dám tự xưng là Tiên
Hoàng đây, lại nghĩ tới cái kia bạch long, Mạnh bà . Hẳn đều là tu sĩ trên
Nguyên Anh đi, hắn kết luận.

Thấy hắn không hiểu, người kia cười khổ vội giải thích: “ Tu đạo bốn bước,
Tiên Hoàng là bước thứ tư cường giả, đứng đầu một tiên vực, như ngươi biết
những kia Nguyên Anh, Hóa Thần chính đang ở bước thứ nhất. Còn ta chỉ là một
phần ý niệm mà Tiên Hoàng lưu lại, người rõ chứ”

Diệp Trần gật đầu, xem như hiểu rõ, hôm nay trải qua biết bao nhiêu chuyện
kinh khủng, biết thêm một chút cũng chẳng để hắn giật mình. Thấy hắn không bị
khiếp sợ, người kia gật đầu thõa mãn.

“ Vậy Tiên Hoàng để chấp niệm ở đây để làm gì?” Hắn lại nghi hoặc.

“ Chờ người!”

“ Ồ, chờ đến chưa?”

“ Rồi!”

“ Ai vậy?”

“ Ngươi!” Người kia nói, miệng tủm tỉm cười mà như không phải cười.

Diệp Trần xùy cười lắc đầu tự giễu: “Vãn bối chỉ là một kẻ đui mù lang thang
giữa phàm trần khói bụi!”

Người kia cũng cười đạo: “ Ta cũng chỉ là một cái chấp niệm lưu chuyển thời
không"

Diệp Trần im lặng, dường như tìm được người đồng cảnh ngộ. Người kia cũng lặng
yên không nói, nhìn hắn cười ôn hòa. Một kẻ đui mù lang thang giữa phàm trần
khói bụi, một cái chấp niệm lưu chuyển thời không, gặp được nhau phải chăng là
duyên phận?

Hồi lâu sau, người kia chợt lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc: “ Ta
thấy ngươi mù lòa, tư chất lại không tốt vì sao vẫn muốn đi tu luyện?"

Diệp Trần trầm ngâm, nhiều khi hắn cũng từng nghĩ tới điều này. Hắn biết mình
tư chất không tốt, thậm chí là yếu kém cực điểm, bởi nếu như lần trước không
có người cho hắn ăn dược vật, tự tu luyện thì có lẽ phải mười, hai mươi năm
mới tu ra chân khí không biết chừng, đừng nói cái gì Kết Đan, Nguyên Anh xa
vời. Tại sao đâm đầu đi tu luyện? Mỗi tháng lương 5 lượng bạc, phải bỏ ra một
lượng chỉ để nghe mấy câu linh tinh, vậy mà vẫn thấy thật hào hứng. Biết mình
bị lợi dụng, bị xem như tên gia nô chùi bô lại cam chịu chỉ vì học được một
chút điều khí cơ bản. Đây là tại sao?

Chợt hắn lắc đầu, Diệp Trần hiện tại chỉ là tên chùi bô đui mù. Nhưng không có
đánh qua suy nghĩ dừng lại, nhân sinh ở đời có mấy mươi năm, mình đã chọn
đường này thì cần đi đến cuối, bỏ dở giữ chừng chẳng phải phong cách của hắn.
Hắn đứng thẳng lưng, dõng dạc đạo: " Không có lý do gì cả, đây là lựa chọn của
vãn bối, chỉ vậy thôi!"

" Chỉ vậy thôi?"

" Phải chỉ vậy thôi!"

Người kia gật gù, lại ngước mắt: " Ngươi còn muốn hỏi gì không?"

" Vãn bối nghe tiền bối nói, tu đạo có bốn bước, không biết gồm những bước
gì?" Hắn vội hỏi.

" Thiên đạo có bốn vòng, tu đạo có bốn bước, biết nhiều sẽ ảnh hưởng tới ngươi
đạo tâm, nay ta chỉ giảng cho ngươi một chút cảnh giới của bước thứ nhất. Bước
này thượng cổ chia làm chín cảnh giới, nay chỉ còn bảy cảnh giới, vượt qua là
có thể đăng lâm thành tiên.
Được gọi là luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hóa hư, phản hư
thành tiên.
Các cảnh giới gọi Luyện khí, Trúc cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản hư,
Độ kiếp"

" Mỗi cảnh giới làm sao tu luyện, chính ngươi tự mình ngộ ra, ta sẽ không nói"

Đảo mắt đánh giá Diệp Trần thêm một lượt mới nói " Gặp nhau nơi này chỉ để đưa
ngươi ba cái tạo hóa"

Ba tạo hóa? Diệp trần thấy tim mình đập thình thịch, có chút chờ mong, lại
nghi hoặc, mình và người kia không quen biết, sao bỗng dưng đưa mình ba tạo
hóa. Nghĩ vậy cũng không có gì sai, nhân sinh của hắn từ trước đến nay, chưa
gặp qua ai cho không ai cái gì cả. Lại suy đoán, liệu vị tiền bối này muốn
mình làm điều gì?

Đoán ra tâm tư của hắn, người kia lên tiếng: " Không cần suy nghĩ nhiều, Tiên
Hoàng để lại phần tạo hóa này cho người hữu duyên, chẳng cần bất kỳ cái gì hồi
báo, chỉ mong có được nó xong, ngươi phải nhớ lấy một điều!"

" Điều gì vậy?" Hắn chắp tay chăm chú.


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #6