Gặp Nạn Ở Càn Dương Sơn


Người đăng: macphi

Diệp Trần men theo đường nhỏ trong đêm về phòng, thả gậy leo lên giường. Chăn
bằng vỏ cây, gối bằng khúc gỗ, thoải mái nằm mắt lim dim. Căn phòng tối om
không ngọn đèn, vì hắn mù nên chả cần thắp đèn, cũng đỡ chi phí. Hôm nay trời
khá oi bức, hắn vùng vằng ngồi dậy, lục lọi đầu giường mấy cuốn kinh thư vàng
ố hỏng gáy, vân vê hồi lâu chợt mở miệng ngâm: “Đạo chi bất hành dã, ngã tri
chi hỹ; trí giả quá chi, ngu giả bất cập dã. Đạo chi bất minh dã, ngã tri chi
hỹ; hiền giả quá chi, bất tiếu giả, bất cập dã; nhân mạc bấ ẩm thực dã, tiển
năng tri vị dã.....”

Một hồi cười tự giễu, ngẫm lại nhân sinh của mình mấy năm nay. Nghĩ đến phụ
mẫu lòng đau da diết, ngày ấy lúc tỉnh dậy hắn nghe hàng xóm bảo rằng phụ mẫu
bị tiên nhân đánh nhau tai bay vạ gió mà chết. Hắn cười thảm, bọn họ đâu biết
trong đám tu sĩ đánh nhau đó có phụ mẫu hắn. Vì sao lại đánh, kẻ thù là ai,
hắn cũng không biết.

Lúc còn bé, chỉ biết rằng phụ thân là người đôn hậu, thích đọc sách vẽ tranh,
mẫu thân thì xinh đẹp dịu dàng, hay thêu thùa may vá. Gia đình hắn ba người,
không giầu mà cũng chẳng nghèo, yên bình sống qua ngày tháng. Phụ thân ủng hộ
hắn đọc sách nhưng lại không muốn hắn đi thi làm quan. Mẫu thân pháp thuật cao
cường lại không dạy hắn tu luyện.

Hắn nghĩ mãi không ra, sau này mới hiểu. Mỗi người tu đạo là phải trải qua bao
nhiêu thiết huyết, đạp trên núi xương biển máu mà đi, còn những người khi đã
chán giết chóc như phụ mẫu hắn thì chỉ muốn sống yên bình. Nhưng hắn bây giờ
lại khác, nếu không có sức mạnh, hắn chỉ lầm lũi qua ngày, lại là một thằng mù
bị người thương hai. Là một con cờ mặc người lợi dụng, hắn không muốn thế, hắn
có tự tôn nam nhân. Hắn muốn sức mạnh.

Đang nhiệt huyết sôi trào đứng lên, bỗng ho ra búng máu, nằm vật xuống giường
thở khò khè. Bệnh phong hàn cũ, ngày trước cứ mỗi đợt chuyển mùa hắn lại bệnh,
cũng không có thuốc nên để tự thôi lâu sinh ra di chứng. Hắn nằm miên man, lâu
lâu lại ho vài tiếng.

Trong miên man hắn mơ thấy nơi nào xa lại, mây trắng giăng đầy, muôn hoa đua
nở, có con bướm trắng đang bay, bay mãi, bay qua thời không, qua các thiên hà,
tinh vực. Bay mãi rồi chết, chết xong thành kén, phá kén lại bay, cứ như thế
cứ như thế chẳng biết bao nhiêu lần. Cho đến một ngày con bướm bay đến một
tinh cầu màu xanh ở xa khuất cuối cùng chân trời.

Lại thấy tiếng nước róc rách đâu đó chăng bên ngoài trời mưa, hắn cảm thấy có
ai phủ cái gì vừa ấm vừa mềm mại lên trán mình. Thoang thoảng mùi thơm xông
vào mũi, có người nhét gì đó vào miệng hắn khiến cơ thể hắn thật khỏe khoắn.
Lay mình Diệp Trần tỉnh lại đã hai ngày sau. Miệng đắng lưỡi khô, bụng đói, cơ
thể gầy đi một vòng.

Đưa tay sờ soạng lên trán, đúng thật có tấm khăn mềm mại được gấp cẩn thận để
đấy từ bao giờ. Hắn nhếch môi: “Ai hảo tâm như thế lại đi chăm sóc ta nhỉ?”
Xem ra ở Vũ phủ này không phải tất cả mọi người đều là kẻ lạnh lùng chỉ biết
lợi dụng kẻ khác. Nghĩ tới bị lợi dụng, hắn cười nhạt, ta đây chả phải đang bị
lợi dụng hay sao? Đi làm tấm mộc cho một tiểu cô nương. Mà hắn cũng thắc mắc,
có vẻ tiểu cô nương nay phải chăng rất xinh đẹp đây. Không nghĩ thêm, hắn vội
vàng đi ra con lạch làm việc, lâu không làm chắc chấp sự trừ lương ta sao.
Nhân sinh nhàn nhạt như khói, nghèo bệnh cũng chẳng khiến ta nản chí, cứ sống
thôi.

..............

Thấp thoáng qua một tháng, hôm nay Vũ phủ ồn ào gà bay chó chạy vì sự kiện
kinh thiên. Chu gia lão tổ, nửa bước Nguyên Anh, đệ nhất cao thủ ở Tấn quốc
đến phủ, bao nhiêu thanh niên tài tuấn sốt sắng vì sắp được gặp nhân vật thần
long thấy đầu không thấy đuôi này. Bao người suy đoán lý do mà Chu lão tổ đến
đây nhưng chung quy nhất vẫn là sự kiện ném tú cầu mấy tháng trước. Lần đó, Vũ
gia lão tổ chọn một tên mù phế vật làm cháu rể, thật như đánh vào mặt các gia
tộc lớn ở Vương thành đặc biệt là họ Chu. Nên rất có thể, Chu Thần lão tổ sẽ
đòi một cái công đạo. Nghĩ tới điều này một số người vô cùng lo lắng lại thầm
rủa cái tên vô dụng chùi bô đang sống ở cái chòi ngoài tít vườn linh dược.

Nhưng tất cả những điều này cũng chả ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày
của Diệp Trần. Hắn vẫn ngày làm việc, tối đả tọa tập tọe tu luyện. Vũ gia
không để hắn ở trong mắt, hắn cũng chỉ coi Vũ phủ là nơi để ở, làm việc và mưu
cầu cho tương lai mà thôi, sao rảnh hơi quan tâm việc không đâu. Hôm nay lại
đến giữa tháng, cũng đúng ngày mà hắn và tên hộ vệ hẹn nhau để phụ đạo tu
luyện. Nhét một thỏi bạc ở thắt lưng, đi vội ra chỗ hẹn.

Ngoài cổng chỗ bậc thềm, đã thấy tên hộ vệ béo ủn ỉn đứng đợi, mặt cười như
đang sung sướng. Không sướng làm sao được, sáng nay khi đang canh cổng, có một
người hộ vệ khác đến đưa cho gã một khối hạ phẩm linh thạch, một trăm lượng
bạc, còn bảo nếu làm xong việc sẽ tặng hắn một môn công pháp tu luyện hoàn
chỉnh.

Một trăm lượng bạc, một khối linh thạch ạ, không biết gã làm việc bao lâu mới
có đây. Đặc biệt là môn công pháp tu luyện. Gã làm hộ vệ ở Vũ phủ đã mười mấy
năm, tuy rằng đạt luyện khí tầng một nhưng cũng chỉ biết một vài cách vận khí
đơn giản mà gia tộc phát ra, chứ đâu biết đến công pháp tu luyện. Hôm nay từ
trên trời rơi xuống đống vàng thật sự ra tu mấy đời. Gã cũng nghĩ không ra,
mạng cái tên mù ngu ngốc kia sao mà đáng giá thế chứ. Thật sự là hoa nhài cắm
phân trâu làm phân trâu cũng lên giá ah.

Thấy Diệp Trần đến, gã vội lạch bạch lại săn đón, cười nói: “ Cô gia hôm nay
có việc vui sao?”

Diệp Trần gật gật, lấy ra thỏi bạc lại bảo: “ Cũng không phải, ta hình như đã
tu ra chân khí thì phải!” Cái này là thật. Từ ngày khỏi phong hàn hắn cảm thấy
cơ thể mình khoan khoái, thử đả tọa thì thấy có một luồng nước ấm dọc theo
kinh mạch tuần hoàn, một ngày hắn có thể đảo được một cái chu thiên. Phải
chăng do cái dược vật mà hôm trước có người chữa bệnh cho hắn ăn gây ra. Cái
này thì không rõ.

Gã hộ vệ cũng giật mình, híp mắt địa đánh giá Diệp Trần, đúng là tên ngốc này
tu ra một ít chân khi nhưng khá hỗn tạp. Gã vội chắp tay nói : “Đúng vậy, chúc
mừng cô gia chỉ cần tu luyện nữa là sớm ngày sẽ luyện khí nha!”

Diệp Trần khoát tay nói: “ Cái này thì chưa nói, ta chỉ mới tu ra chân khí
thôi, còn luyện khí thì xa lắm, hôm nay ta đến đây muốn hỏi một chút về dược
vật, đan dược đi.” Lần trước trao đổi về dược vật, tên hộ vệ chỉ nói sơ sơ .
Mà lại từ hôm ốm dậy, hắn thấy trong cơ thể vẫn dư lại cái gì đó mới khiến
mình tu ra chân khí. Hắn cho rằng đó là dược vật hay đan dược dư thừa chưa
tiêu hóa hết, điều này còn đáng băn khoăn.

Gã hộ vệ nhếch môi coi thường, một tên mù thì dù biết tên dược vật, đan dược
cũng có nhìn thấy đâu mà phân biệt. Nhưng gã vẫn cười địa đạo: “ Đạn dược được
phân làm chín cấp, cấp một thấp nhất đến cấp chín, mỗi cấp phân làm thượng
trung hạ ba loại, còn dược vật thì nhiều vô số kể, cái này phải đọc trong sách
dược vật đã được phát hành của đan sư hiệp hội, để nói hết cho cô gia thì cũng
khó....” Bỗng gã nảy ra một ý tưởng vội bảo : “ Nếu cô gia muốn biết thêm về
dược vật, có thể theo ta lên Càn Dương sơn hái dược. Gặp loại nào ta chỉ loại
đó cho cô gia ngửi.” Nói vậy gã chăm chú xem phản ứng của Diệp Trần.

Nghe nói lên Càn Dương sơn hái thuốc, Diệp Trần thấy hứng thú. Dù sao thì mấy
năm nay hắn luôn ở Vương thành ồn ào, đi lên núi hít tí không khí mát lành
cũng tốt, nên gật gù ý bảo đồng ý. Gã hộ vệ thấy hắn trúng kế thì cười mỉa.
Vậy là hai người, một béo núc ních đi trước, một mù lòa chống gậy đi theo sau,
đi tầm ba canh giờ sau thì đã ra ngoài thành. Đến một vùng không khí mát lành,
chim hót ríu rít.

“ Đến Càn Dương sơn rồi sao?” Diệp Trần hỏi

Tên hộ vệ gật đầu: “ Đến rồi, cô gia đi thêm chút nữa, đằng trước có một gốc
linh dược đấy”

Diệp Trần không chút nghi ngờ, chống gậy mò mẫm đi về phía trước, mũi ngửi
ngửi. Song cũng chẳng nghe được mùi gì, chỉ thấy đằng trước gió lùa vù vù, nội
tâm vang lên một tia nguy hiểm. Hắn vội giật mình lùi lại, nghi hoặc nói với
gã kia. “ Nơi này không có linh dược, ngươi đưa ta đến đâu”

Tên kia đảo mắt chợt cười phá lên trở mặt: “ Tên mù ơi là tên mù, giờ ngươi
mới biết sao, nơi này đúng là Càn Dương sơn, nhưng mà chẳng có linh dược, đằng
trước kia là vực sâu vạn trượng.”

Diệp Trần nhíu mày: “ Vì sao chứ, ta với ngươi không thù oán?”

Tên hộ vệ cười to hơn, gằn giọng: “ Không thù oán thì đã sao! Ngươi à, nhìn
lại bản thân xem, một tên mù tứ cố vô thân, lại đòi làm con rể Vũ gia sao.
Trước nay ta gọi ngươi là cô gia cũng bởi vì nhận bạc của ngươi thôi haha. Ở
Thông thiên đại lục này, chỉ có mạnh được yếu thua, không ai nói đạo lý với kẻ
yếu cả. Cũng tại ngươi chọc người không nên chọc và thôi.”

“ Mạnh được yếu thua, không ai nói lý với kẻ yếu, chọc người không nên chọc
sao” Hắn thì thầm, vẫn bình tĩnh đạo “ Ta và ngươi xem như quen biết, trước
khi chết ta muốn biết là ai sai ngươi giết ta?”

Gã hộ vệ suy tư bảo: “ Cái này ta cũng không biết, nhưng có người cho ta một
viên linh thạch, một trăm lượng bạc, một cuốn công pháp để lấy mạng ngươi,
thôi ngươi đi chết đi, kiếp sau đừng nên làm kẻ mù lòa!” nói vậy gã chạy lại
muốn một đá tới.

Diệp Trần cười thảm, một viên linh thạch, một trăm lượng bạc, một cuốn công
pháp để đổi một mạng người. Ở cái thế giới này mạng người thật rẻ. Cũng không
cần bị đá hắn xoay người nhảy xuống vực sâu. Nhân sinh mấy năm nay, hắn chưa
bao giờ sung sướng qua, thôi đã đến nước này cũng phải giữ lấy cái tự tôn tự
mình kết liễu đời mình còn hơn phải chết trong tay kẻ tiểu nhân. Nhưng tận sâu
trong tâm hắn vẫn còn thắc mắc, là ai muốn hắn chết Vũ gia, Chu gia hay gia
tộc nào đó. Điều này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là hắn vẫn chưa
biết ai đã chữa bệnh cho mình, còn tặng một chiếc khăn. Hắn đưa tay sờ sờ
chiếc khăn trong ngực áo, cười thảm một tiếng rơi xuống vực sâu.

Vũ gia một căn chòi xa tít hiu quạnh, xung quanh có mấy lùm cây. Một thiếu nữ
đứng trên nhành cây xa xa nhìn lại, miệng đẹp vểnh lên hừ hừ “ Đã mấy ngày cái
tên ngu ngốc đó không trở về, chẳng lẽ hắn bỏ đi rồi, mà ta cũng chưa biết tên
hắn là gì, hừ đừng để bản tiểu thư gặp lại ngươi”


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #5