Chùi Bô


Người đăng: macphi

Trời hửng đông, một căn chòi nhỏ nằm xa tít lùm cây tách biệt với khu vực
chính gia tộc.

Diệp Trần chống gây đứng hít một hơi cảm nhận không khí buổi sáng, lại có chút
suy tư “người mù cũng có cái tốt của người mù, đỡ phải nhìn thấy mặt những kẻ
gian trá âm hiểm”. Về gian trá âm hiểm hắn lập tức liên tưởng đến cái tên họ
Chu dù chưa biết mặt gã song hắn xác định khuôn mặt gã kia không giấu đi đâu
được sự âm hiểm. Nhếch môi hắn quơ gậy đi ra phía sau nhà, bên cái lạch nước
bốc mùi.

Từ ngày vào Vũ phủ, hắn có thêm công việc mới : Chùi bô. Cùng là ở rể, mấy cái
đồng liêu của hắn được ăn sung mặc sướng, được tu luyện công pháp của tiên
nhân. Nếu tu vi tiến bộ sẽ được thăng lên chấp sự, trưởng lão của gia tộc, ấy
vậy mà hắn lại gia nhân cũng không phải, thôi thì trả 5 lượng một tháng lại có
nơi ở làm gì cũng được.

Ba tháng trước, sau vụ tú cầu hắn được tên hộ vệ đưa vào một chòi tách biệt
nằm giữa mấy hàng cây, trước chỗ này dựng lên để gia nô canh giữ vườn linh
thảo, giờ không trồng nữa mà chòi chưa phá nên sửa lại để hắn ở.

Cũng chẳng sao, hắn cười cười ngồi hạ xuống, với tay lấy nước đổ vào bô, một
tay cầm bàn chà chà. Mùi thối bốc lên thum thủm, hắn mặc kệ, ngửi lâu rồi cũng
quen. Bên phải hắn gần hai trăm cái bô cho ngày hôm nay.

Vũ gia là một trong bốn gia tộc lớn nhất vương thành, từ trên xuống dưới tổng
cộng gia nô đầy tớ cũng đến xấp xỉ hai ngàn người. Tu vi cao nhất là Vũ gia
lão tổ Vũ Tiếu Quân, Kết Đan đỉnh cao, còn lại bốn người nữa cũng tu vi Kết
Đan nhưng cao thấp thế nào hắn lại không biết. Ngoài ra, gia tộc mấy chục trúc
cơ tu vi chấp sự với gần vài trăm đệ tử luyện khí kỳ. Cái này lực lượng cũng
so không kém mấy môn phái lớn nhất ở Tấn quốc cũng như mấy hạ cấp tu chân quốc
khác đấy.

Mà so với gia tộc lớn như vậy, chàng rể tiện nghi như hắn thì lại chả có gì
cả. Không tu vi, không gia thế, đôi mắt lại mù muốn tu luyện cũng không thể.
Bởi có mấy lần hắn góp 3 lượng bạc đem hối lộ một tên hộ vệ luyện khí tầng một
xin tên này dạy cho chút vận hành tu luyện. Ấy vậy mà mấy tháng qua đi, đến
vận hành thế nào hắn cũng không làm được chứ đừng nói là tu ra chân khí. Cuối
cùng gã hộ vệ kia kết luận, hắn không thể tu luyện. Cơ mà nói là vậy, mỗi tối
khi xong công việc hắn vẫn tập vận khí không bỏ coi như thói quen.

Nói đi là phải nói lại, tuy ở Vũ phủ làm tiện nghi cô gia, lại cọ nhà bô,
nhưng cũng tốt hơn ngày trước ở một mình. Ngày trước nhiều khi cơm không đủ
no, ốm đau không người hỏi, mệt mỏi đau buồn cũng chỉ mình gặm nhấm. Hiện tại
có nhà để ở, có việc để làm, có cơm để ăn đặc biệt là có người dạy cho tu
luyện. Ở tận trong tim hắn vẫn luôn khát khao một ngày tu luyện thành công,
chữa mù đôi mắt, đã sinh là nam nhi ở trong trời đất có việc nên làm có việc
nên làm, nhưng quyết tâm thì luôn phải giữ dù cho khó khăn đến thế nào.

Nghĩ thì hào hùng như thế, nhưng nhìn về hiện tại, hắn vẫn đang làm bạn với
đống bô đây này. Diệp Trần nhếch mép lên cười tự giễu.

Trời cũng gần trưa, hắn cũng xong việc đi vào rửa tay chuẩn bị ăn trưa. Bữa ăn
độc món rau luộc ăn với cơm, thế cũng xong, mấy năm nay Diệp Trần đã quen thế.
Hôm nay là giữa tháng cũng đúng hẹn với tên hộ vệ dạy tu luyện.

Diệp trần thay quần áo, không quên nhét một thỏi bạc vào thắt lưng, vội vàng
đi ra cửa trang viên. Bên phải cổng ra vào một gã béo núc vận áo hộ vệ bên
phải ngực có thêu một chữ Vũ kim tuyến chính đang đợi hắn. Thấy Diệp Trần đi
ra, gã cười cười nói : “ Cô gia hôm nay đến sớm quá ah”

Diệp Trần cười khổ, mò mò thắt lưng lấy ra một thỏi bạc đưa cho gã, vung gậy
gõ gõ một bên thềm, không có vật cản bèn ngồi xuống. Từ lần trước nhờ tên này
dạy tu luyện, bọn hắn ước định cứ mười lăm hàng tháng sẽ gặp nhau, mỗi lần hắn
phải trả cho gã một lượng bạc. Tính đến giờ gã lừa được Diệp Trần sáu lượng,
bằng một tháng tiền công giữ cửa rồi, nên gã rất là hăng hái. Tên hộ vệ híp
mắt đánh giá Diệp Trần, lại cười đắc ý : “ Không biết cô gia đã tu ra chân khí
chưa?” Gã hỏi vậy thôi nhưng lại thừa biết rõ đáp án, tên này tu ra mới lạ.

Diệp Trần ngượng ngùng đạo : “ Vẫn chưa ra nhưng chắc sẽ nhanh thôi”
Gã kia cười chế giễu, tên ngốc này không ngờ vẫn chưa chịu từ bỏ, gã đã từng
xem hắn không có tư chất tu luyện nhưng hắn lại khăng khăng cố chấp, gã cũng
đành bùi ngùi mỗi tháng thu tiền thôi.

“ Hôm nay cô gia muốn hỏi gì?” Gã lại hỏi

Diệp Trần suy nghĩ một lát rồi nói : “ Ta muốn hỏi một chút các cảnh giới tu
luyện?”

Gã hộ vệ liền đạo : “ Như ta được biết ở mười quốc quanh đây có luyện khí,
trúc cơ, cao nhất là kết đan tu sĩ” Suy nghĩ hồi lâu gã lại nói: “ hình như ở
các nước lớn còn có trong truyền thuyết Nguyên Anh lão quái nữa, cái này ta
cũng không rõ.”

Diệp Trần hỏi tiếp : “ Vậy muốn chữa khỏi mắt ta thì cần bậc tu vi nào?”
Gã hộ vệ đảo qua đôi mắt mù lòa của hắn, lắc đầu chê cười nhưng vẫn trả lời :
“ Ta từng nghe một chấp sự nói, khi tu đến Nguyên Anh, tu sĩ sẽ sinh ra một
tiểu nguyên anh trong cơ thể, lúc ấy có thể dựa vào lực lượng nguyên lực để
thoát thai hoán cốt. Chắc là chữa được.”

“ Nguyên Anh sao?” Diệp Trần bỗng thấy trong lòng nổi lên một trận song lớn,
chỉ cần tu tới nguyên anh, hắn sẽ có thể chữa mắt, có thể lại nhìn thấy ánh
sáng. Hắn nắm tay thật chặt lẩm bẩm. Gã hộ vệ quan sát hắn vừa buồn cười lại
thương hại. Khăp mười quốc đây có bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt vậy mà mấy
trăm năm vẫn bồi hồi ở Kết Đan. Đến khi thọ nguyên cạn hết vẫn không một lần
chạm tới. Huống chi là hắn, một gã phàm nhân đui mù không có tố chất tu luyện.

Hai người trò chuyện hồi lâu về thế giới tu chân, Diệp Trần càng lúc càng hứng
khởi. Hôm nay, hắn biết thế nào tu luyện, thế nào là pháp bảo, thế nào là đan
dược, yêu thú….

Ở trong tận đáy lòng hắn dày đặc một khát khao, hắn muốn Nguyên Anh. Nếu nói
ra chắc mọi người sẽ cười chê, nhưng hắn thực sự muốn và quyết tâm mỗi ngày để
đạt được.

Thời gian trôi qua, hoàng hôn buông xuống, tên hộ vệ có chút đắng lưỡi, khổ sở
nhìn Diệp Trần. Nói suốt mấy canh giờ gã đã nói hết cả hơi. Cũng may hôm nay
chấp sự không nhìn thấy nếu không đời gã coi như đi. Nhận tiền người ta đành
phải khổ sở một phen. Mấy lần gã cố nhắc khéo nhưng nhìn tên họ Trần này cứ
hào hùng, khấp khởi lại không có cơ hội. Cuối cùng, gã hết chịu nổi bèn gọi :
“ Cô gia, cũng tối rồi về ăn cơm thôi” Gã cũng bực mình đường đường một gã tu
sĩ lại lãi nhải cùng một gã phàm nhân. May mà hắn thân phận đặc thù nếu không
gã đã một tát đi ra.

Diệp Trần dừng lại hiểu ý, gãi đầu ngượng ngùng, cảm ơn một tiếng rồi lại lững
thửng đi về.

Nhìn cảnh này, bên ngoài hai mươi trượng, đứng ở sau chậu hoa một người thướt
tha yểu điệu. Mi ngọc nhíu lên suy tư, nàng cũng không rõ cái tên hôn phu tiện
nghi này của mình đang nghĩ gì. Rõ ràng đui mù, nghèo túng mỗi tháng kiếm được
năm lượng bạc lại bỏ ra một lượng để hỏi những thứ mà hắn chẳng bao giờ với
tới được.

Hắn bị hâm sao? Có một lần nàng bắt gặp hắn giao ba lượng bạc cho tên hộ vệ
rồi hỏi lung tung về tu chân, nàng thấy buồn cười, nhưng sau vài lần thấy hắn
vẫn chăm chú, nàng sinh ra hiếu kỳ. Hay mình dạy công pháp cho hắn. Nàng xùy
cười lắc đầu mình đang nghĩ gì đây?

Đêm đen dần buông, một bóng người mò mẫm đi về, tiếng bước chân lạo xạo. Diệp
Trần không biết phía sau có một người đang nhìn hắn thở dài. Mà Vũ Như Yên
cũng không biết tự lúc này bóng lưng của một người đã in sâu trong lòng nàng.


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #4