Chàng Rể Bất Đắc Dĩ


Người đăng: macphi

“ Thằng mù kia mau ném tú cầu qua đây”
“ Mau ném cho ta nhanh”
........
“ Hừ tên mù nhanh đưa tú cầu cho công tử nhà ta”

Một đám thanh niên công tử thế gia nhao nhao quay lại, thấy tú cầu đang nằm
trong ngực Diệp Trần thì hừ lạnh kêu to gọi nhỏ. Đám gia nhân, đày tớ cũng
không kém cạnh, vung tay vung chân thị uy đòi tú cầu. Cả bọn nhìn hắn như nhìn
thấy một đống cứt trâu vừa đen vừa thối phía trên đang cắm mấy bông hoa nhài
xinh tươi vậy. Từ đâu mọc ra thằng mù đi cướp tú cầu cơ chứ, xấu hết cả mỹ
cảnh.

Diệp Trần quơ quơ cái gậy đứng dậy, không hiểu chuyện gì. Xoa xoa trong ngực
một quả cầu bằng vải có hai cái đuôi nghĩ nghĩ “ Nguyên lai cái đánh ta là cái
này tú cầu” lại thì thầm : “ Thôi thôi, ném thì ném đi,ta đây cũng không muốn
cái gì tiểu thư, tiên nhân” . Nói vậy, hắn chậm rãi xách lấy đuôi tú cầu định
ném ra ngoài, ai trúng người đó được. Cũng bực mình, cái tú cầu dở hơi này từ
đâu bay tới, đưa hắn vào mấy chuyện thị phi không đâu. Tay chưa kịp vung, đã
nghe một tiếng bộp, chưa biết gì đã bị tát bay ra mấy trượng, má sưng phù,
miệng rỉ máu. Một âm thanh lạnh nhạt khinh khỉnh vang lên: “ Ở đâu ra a miêu a
cẩu lại cả gan cầm đồ của Vũ tiểu thư, đúng là không biết sống chết”

Mọi người giật mình nhìn sang xem ai vừa ra tay. Đã thấy tên thanh niên mặt
lạnh, thân mặc áo bào, khuôn mặt có chút tiêu sái nhưng không giấu được vẻ âm
hiểm xấu xa. Phía sau hắn mấy tên thị vệ hung thần ác sát, khí tràng không
kiêng nể phóng ra, đều là luyện khí hai tầng, ba tầng. Đám công tử thế gia mặt
đầy kiêng kỵ.

Có tên công tử nhận ra người này vội tiến đến chắp tay chào hỏi: “ Nguyên lai
là Chu công tử, đánh thật hay” Gã phủi liếc qua đang đứng dậy Diệp Trần hừ
lạnh: “ Đúng là chó không có mắt lại dám đụng vào đồ của Chu công tử đây” .Nói
xong mặt cười xán lạn lấy lòng với vị kia. Hừ công tử ta đây còn không dám
tranh cầu với người ta, huống chi là ngươi một tên mù, đánh vào mặt đã là nhẹ.

Đám thanh niên lúc này mới giật mình nhận ra càng kiêng kỵ sâu hơn. Thì ra là
Chu gia tam công tử, một trong tứ đại thế gia ở Kiến Khang vương thành. Vội
vội vàng vàng chắp tay nịnh nọt, cũng phủi Diệp Trần xì mũi “ Đáng đời”

Phía trên đài, Vũ gia người thấy náo động cũng ngoái đầu xem bên dưới, có mấy
người cười cười, mấy người lại nhìn Diệp Trần thương hại. Khổ à, lại có tên
dân đen đui mù dám chọc Chu tam công tử.

Bên này Diệp Trần chống gậy, gạt máu ở khóe miệng, khuôn mặt âm thầm bất định,
thật sâu giận dữ. Hắn thật không nghĩ lại bị đánh, từ trước đến nay hắn chưa
bao giờ chọc ai, nhưng cũng không muốn ai chọc hắn. Chỉ cần biết một tên mù
sống một mình đến nay mà chưa bao giờ xin ai cái gì thì biết. Diệp Trần không
phải kẻ cam chịu. Cầm chặt tú cầu, đưa đôi mắt mù lòa về phía đám đông ồn áo,
miệng khẽ nhếch lên. Bỗng đôi tay căng ra xé toạc tú cầu ném xuống đất, quay
người rời đi. Đã vậy thì cũng đừng ai lấy được.

Đám người giật mình, tên Chu công tử lạnh rên “ Ngươi muốn chết !” Đám thị vệ
phía sau gã cũng tức giân ngay lập tức vọt qua ra tay . Phía trên đài bỗng đâu
hiện ra một tên lão giả mặt mày hồng hào, mỉm cười nhìn tràng cảnh xem thật
thú vị. Mấy tên thị vệ sát khí đầy thân, không nói một lời vung kiếm chém
xuống.
Chợt phía sau vang lên tiếng gọi trong trẻo, dịu ngọt : “ Các ngươi mau dừng
tay!”

Đám công tử vội quay đầu, mà đám thị vệ đang ra chiêu cũng khựng lại. Chỉ thấy
một thiếu nữ tuổi tầm mười lăm, mặc bộ tử y, khuôn mặt xinh đẹp, da dẻ tinh
xảo như gốm sứ. Đôi mắt đầy nước lung linh có chút ngây thơ mà đoan trang.
Nàng đứng ở đó giống như phượng giữa bầy hạc cao quý thánh khiết.

Đám công tử thế gia người người ngơ ngác, không gian yên ắng. Gã họ Chu cũng
không khỏi thất thần, cười cười đi đến bên nàng: “ Biểu muội”

Thiếu nữ hừ hừ liếc qua công tử họ Chu đầy chán ghét . Lại nhìn cũng không
nhìn Diệp Trần một cái nhặt lên bả tú cầu rơi ngổn ngang trên đất. Chỉ có bên
này Diệp Trần vẫn lặng lẽ chống gậy đi như không để ý.

“ Đứng lại!” Một tên thị vệ hô lớn, Diệp Trần làm vẻ như không nghe thấy vẫn
đi, gã này tức giận lại xông lên chực chém.
Thiếu nữ vội vàng hô nhảy ra che trước người hắn quát lớn: “ Ta đã bảo các
ngươi dừng tay!” Rồi ngước lên trên đài nũng nịu một tiếng “Gia gia”.

Trên đài lão giả nãy giờ đang xem cuộc vui nghe tiểu cô nương gọi thì bỗng mặt
đen, cười khổ lăng không bay xuống bên người thiếu nữ. Trừng mắt nhìn tên kia,
gã vội co rụt chạy trở về mặt run run.

Đám người công tử thế gia cũng lui lại chắp tay thi lễ.

Lão giả cưng chiều nhìn thiếu nữ, cười tủm tỉm nói: “ Tiểu nha đầu nha ngươi
chơi đủ chưa”

“ Hừ hừ người ta đã bảo không cưới chồng rồi còn gì” Thiếu nữ thẹn thùng vuốt
thanh ti trách móc.

Lão giả mặt lại đen, cười cười an ủi : “ Được rồi, được rồi nghe tiểu Yên nhi
được chưa, không kết hôn nữa được chưa” Nói rồi nhìn nhìn thiếu nữ lấy lòng.
Thiếu nữ mặt tươi như hoa, giang tay ôm lấy tay phải lão giả, liếc phủi gã họ
Chu, rồi lại hừ hừ liếc người đàn ông trung niên trên đài ra vẻ đắc ý.

Xong thiếu nữ chỉ về chỗ Diệp Trần lại nũng nịu : “Còn hắn đây ”

Lão giả mỉm cười, vuốt râu đánh giá Diệp Trần nghĩ “ Cũng tốt, kiếm lấy tên
tiểu tử này làm cái bình phong cho tiểu tổ tông, để nha đầu ít làm phiền ta
thanh tu” Nghĩ thế liền hô: “Tiểu tử ngươi nguyện ý làm rể nhà ta sao?”

Mọi người ồ lên bất ngờ, thiếu nữ thì cười hì hì xem như đạt mục đích. Nàng
tên Vũ Như Yên, là tứ tiểu thư của nhà họ Vũ đã tu luyện đến luyện khí tầng
tám, tư chất không sai. Một lần trốn nhà ra ngoài chơi, bị Chu Thuần bắt gặp,
gã vừa thấy đã mê liền gọi cha mình sang nhà cầu hôn. Họ Chu dù sao cũng là
gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở Vương thành, lại có lão tổ Kết Đan
đỉnh cao trấn giữ nên gia chủ Vũ gia lập tức đồng ý. Ai ngờ tin này đến tai
Như Yên nàng, nàng liền kéo gia gia làm ầm lên. Gia chủ đành phải tổ chức nắm
tú cầu chọn rễ. Vừa nãy đứng trên đài, đang buồn bực vì bên dưới toàn đám thế
gia đệ tử thì Diệp Trần đi qua. Thấy hắn ăn mặc lam lũ, mắt lại đui mù làm cái
bình phong là tốt nhất, nàng ngay lâp vận lực ném qua trúng ngay hắn. Bắt được
cái bình phong tốt rồi thì đâu thể buông tha.

Diệp Trần đang lo hôm nay chạy không khỏi trời nắng thì nghe tiếng hô vội quay
lại, xác định lão giả ở phía kia thì chắp tay một cúi xem như đồng ý. Cũng
không có cảm ơn, lấy tâm tư của hắn thì sao không hiểu lý do lão giả để hắn
làm rể, nhưng bởi vì nếu không ở lại thì cũng bị đánh nhừ xương. Thôi thì làm
rể hữu danh vô thực cũng tốt, hắn nghĩ vậy.

Chợt tên họ Chu nhảy ra chắp tay với lão giả nói: “ Tiền bối cái này không
được”

“ Vì cái gì không đươc?” Lão giả mất hứng nhìn gã

Họ Chu vội nhìn qua Vũ gia gia chủ rồi lại nói : “ Trước đây gia chủ đã đồng ý
hôn sự giữ ta và biểu muội, hơn nữa chỉ là một tên đui mù tứ cố vô thân, không
thể tu luyện sao xứng với Yên nhi! Nói đến đây hắn lạnh lùng đảo mắt trừng
Diệp Trần, mắt lóe lên sát ý. Đám công tử thế gia bên kia cũng ghen ghét, coi
thường nhìn hắn, lại ra vẻ đồng tình với họ Chu.

Song lão giả hừ một tiếng làm bộ mặt lạnh đạo : “ Hắn có xứng hay không cũng
không phải chuyện của ngươi” Dừng lại mắt lập lòe : “ Mà chuyện nhà Vũ gia ta
đâu đến lượt một đứa nhóc miệng còn hôi sữa đến quản, về đi nói với lão bất tử
Chu Thần, chàng rể này ta quyết rồi”

Đến đây lão chăm chú xem thiếu nữ, thấy nàng đã hài lòng thì liền dặn dò mấy
câu với tên hộ vệ rồi túm thiếu nữ lăng không mà đi.

Tên họ Chu tức giận phất tay bỏ đi, ánh mắt lập lòe âm trầm, còn đám thị vệ
cũng dữ tợn liếc Diệp Trần một cái đi theo. Đám công tử thế gia cũng theo nhau
giải tán. Cái đám tung cầu tìm rể này kết thúc đầu voi đuôi chuột đến thật
buồn cười, Vũ gia gia chủ thở dài vào nhà, lão tổ tông đã quyết định hắn cũng
chẳng có gì để nói. Ngoài phố chỉ còn lại Diệp Trần với một tên hộ vệ báo núc.
Hắn quơ quơ cái gậy, môi nhếch lên, “Nhân sinh à cũng thật thú vị”


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #3