Thanh Niên Mù Họ Diệp


Người đăng: macphi

Đêm khuya hiu hắt, gió lùa nhè nhẹ chính tiết thu, Vương thành phía đông một
căn viện nhỏ vẫn sáng đèn. Tiếng trẻ con đọc sách trong veo vọng ra : “Nguyên
nhân khiến Đạo không thực hành được, ta đã biết rồi: người trí thì thái quá,
kẻ ngu thì bất cập. Nguyên nhân khiến đạo chẳng được người đời hiểu rõ, ta đã
biết rồi: người hiền thì thái quá, kẻ bất tiếu thì bất cập. Người ta chẳng có
ai không ăn không uống, nhưng rất ít người biết được mùi vị."

Lại đọc: "Người ta đều cho mình là trí, nhưng bị xua đuổi dồn vào trong lưới
rập và hố cạm bẫy mà chẳng biết tránh. Người ta đều cho mình là trí, nhưng khi
đã chọn được đạo Trung dung rồi, thì lại không thể giữ trọn được một tháng”

Tiểu Diệp Trần nay đã mười tuổi, vẫn bộ dáng gầy gò, khuôn mặt lanh lợi, đôi
mắt trắng đen rõ ràng chính đang cầm một cuốn Trung Dung, lại lật xem một
quyển Luận Ngữ. Thiếu niên mồm đọc oa oa, lâu lâu lại ngẫm nghĩ tặc lưỡi. Lâu
lâu lại cười tủm tỉm, sáng nay có một lão sư ở thư viện đến mời hắn theo học,
hắn muốn đi nhưng cha bảo, chỉ cần hắn đọc thuộc thêm hai quyển này nữa mới
được đi. Đọc từ sáng đến giờ cũng đã thuộc, ngày mai hắn sẽ đi học.

Từ năm năm trước, một hôm cha hắn Diệp Thanh Sơn mang về mấy cuốn kinh thư,
rồi dạy hắn chữ, Diệp Trần đã thích đọc sách. Cha hắn bảo đã làm trai sinh ở
trong trời đất có việc nên làm có việc không nên làm, nếu đã đi đường thì
không thể bỏ dở. Vậy nên, hắn quyết định phải đọc thuộc hết Tứ Thư Ngũ Kinh
rồi vụng trộm đi thi Hương mới được. Mặc dù, cha mẹ hắn lại không thích chốn
quan trường nhưng chỉ cần hắn lấy được cái chức Cử nhân, gạo đã nấu thành cơm
thì cha mẹ cũng chẳng thể phản đối. Nghĩ thế lại cười haha.

Thêm canh giờ nữa, chợt ngoài viện nổi lên mấy trận ồn ào. ''hiu'' ''hiu'' đột
nhiên có mười mấy bóng người vù vù bay vào, đám người này mặc áo dạ hành, bịt
mặt, thân thủ nhanh nhẹn mà dứt khoát đích thị sát thủ được huấn luyện bài bản
qua, khí tức mỗi tên mạnh mẽ dị thường thấp nhất cũng phải là trúc cơ cao thủ.
Bọn người đạp không bay qua tường chỗ tiền viện, vừa đến giữa sân đã thấy hai
người một nam một nữ, tuấn mỹ xinh đẹp lăng không mà đứng như chờ đã lâu. Hai
người đích thị là cha mẹ Diệp Trần: Diệp Thanh Sơn và Mạc Huyên. Người nam sắc
mặt lạnh nhạt, đảo mắt lướt qua đám người áo đen, dừng ở một người thân hình
cao to đứng đầu đám người, mở miệng đạo: " Cũng hơn mười năm, phu thê chúng ta
đã từ lâu xa rời thế đạo, không ngờ vẫn bị các ngươi tìm được."

" Cũng không phải khó, các ngươi trên người có Truy Hồn ấn của Hỏa Điện, chạy
không thoát được. Mười năm nay, đại nhân không cần nên chẳng lý các ngươi, giờ
có việc cần nên tìm đến'' Người mặc áo đen khàn khàn đạo, tay phải kết ấn quỷ
dị.

Diệp Thanh Sơn ồ lên, nhàn nhạt nội thị, thấy thức hải tự dưng xuất hiện một
cái kim ấn nho nhỏ hỏa diễm như có như không. Chỉ thở dài : '' Khó trách, đúng
là chạy được hòa thượng không thoát được miếu" Lại nghiêm mặt nhìn người kia.
'' lần này phải chăng là đến bắt chúng ta về quy tội?''

'' Cũng không phải, cũng không phải''

'' Vậy là ý gì ?" Diệp Thanh Sơn bình tĩnh đạo

“ Theo bổn ý của đại nhân, chỉ là mời các ngươi về hỏa điện một chuyến” Gã thủ
lĩnh nhàn nhạt nói, tay trái giấu sau lưng đánh vài thủ quyết.
Trần Thanh Sơn đôi mắt co rụt, quét qua toàn bộ bọn người, có hai tên Kết Đan
trung kỳ, ba tên sơ kỳ còn lại mười trúc cơ, cười giễu một tiếng. Hai vợ chồng
mình dù gì cũng là Kết Đan hậu kỳ, muốn đi hay ở không phải tùy bọn hắn. Lại
thấy động tác của gã kia, cười mà không phải cười nói: “ Còn ý ngươi đây!”
“ Ha ha ha” Tên thủ lĩnh thu tay phá lên cười to, chỉ vào hai vợ chồng đạo: “
Tất nhiên là giết sạch cả nhà gà chó không tha rồi!”
“ Bằng các ngươi?” Người nữ nãy giờ im lặng khinh thường đạo, nàng cũng nhìn
ra tu vi của đám người này tuy cao, nhưng để bắt hai người bọn họ thì không
đủ.

Song, người kia chỉ khẽ hừ, rồi cười ha ha, nói: '' Thiết Huyết, Ma Cô dĩ
nhiên cao ngạo, đã hơn mười năm không gặp vẫn cao ngạo như thế''
Gã nhành nhạt đạo, giọng nói cũng thay đổi không khàn khàn nữa mà chuyển sang
trầm thấp, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau cảm thấy quen thuộc. Diệp Thanh Sơn
nghi vấn đạo: “ Ngươi không phải Hoàng chấp sự, ngươi là ai?”
Tặc lưỡi, gã kia giật mình không ngờ hai người này thông minh như vậy, cũng
không giấu diếm nữa, gỡ ra khăn che mặt, lại bóc ra một tấm mặt nạ bằng da.
Hiện ra khuôn mặt một kẻ trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, giữa sống mũi
lại lộ ra vết sẹo chạy dài màu tím do kiếm khí gây ra.
Bên này hai vợ chồng giật mình lùi lại, cùng hô lên : " Tư Đồ Lang''

Người nam nãy giờ vẫn lạnh nhạt, sắc mặt cũng theo đó ngưng trọng. Mười năm
trước, hai vợ chồng hắn từng là hai vị Hỏa sứ ở liên minh mười nước hạ cấp tu
chân quốc. Uy danh có thể nói là hiển hách, một thân Kết Đan hậu kỳ tu sĩ,
khắp nơi người người kính trọng. Nhưng một lần, bọn theo đuổi một vụ án liên
quan đến cao thủ trận đạo ở Triệu quốc, mà người đó chính là Tư Đồ Lang. Cũng
vì lúc ấy hai người trẻ tuổi, tâm khí cao ngạo, chưa xét đến nơi đã kết luận
gia tộc Tư Đồ có tội. Ra tay tàn sát, chỉ còn lại Tư Đồ Lang vì am hiểu trận
đạo mà thoát chết. Hai người về sau biết rõ nguyên nhân, hối hận xin rời Hỏa
điện về đây ẩn cư, mới có Diệp Trần. Thật không ngờ ngày này cuối cùng cũng
tới.

Diệp Thanh Sơn ngưng trọng hồi lâu lại ngước nhìn gã kia: " Ngươi lần này đến
báo thù, lại chỉ mang chừng này người, nghĩ rằng sẽ làm được trò trống gì?

Họ Tư đồ tựa cười mà như không cười hỏi: '' Ồ, thật sao''?
Nói rồi bấm tay nhất quyết, bỗng không gian xung quanh khói bụi nổi lên, gió
giật cây lùa. Mặt đất bốn phía bốc lên khói tím, mỗi lúc càng đậm. Trên bầu
trời nổi lên bảy điểm tinh thần màu tím tà mị xếp theo hình thất tinh bắc đẩu
đại trận.

'' Trận Pháp!"

'' Đúng đây là Bắc Đẩu Tử Tinh trận, chính là lão phu nghiên cứu hơn mười năm,
để giết các ngươi, thế nào. ha ha ha..Lão già đạo, khuôn mặt tràn đầy hận ý.
Khói tím vừa bốc lên, hai vợ chồng vội lui, đã thấy tu vi liên tục giảm
xuống, đến mức Kết Đan trung kỳ thì khựng lại. Kỳ dị đánh giá xung quanh, thật
cao cường một trận. Diệp Thanh Sơn đứng ra, hầm hầm nhìn gã kia lại nói: “
Không hổ là trận đạo cao thủ, bố trận lúc nào lại để hai ta không biết. Chuyện
mười năm trước là chúng ta sai lầm. Chúng ta cam nguyện chịu tôi, chỉ muốn một
điều kiện”
“ ồ điều kiện gì?”
Diệp Thanh Sơn thở dài: “ Chúng ta có thể trả giá, nhưng mà chỉ mong ngươi có
thể tha cho con trai ta, nếu không hai ta đồng quy vu tận, ngươi cũng chẳng
được lợi lộc gì”
Họ Tư Đồ cười phá lên, đay nghiến đạo: “đừng mơ tưởng, ta đã chờ ngày này mười
năm rồi, hôm nay ai cũng đừng thoát được!” Nói rồi phân chia đám người áo đen
nhanh chóng tấn công.
Một nhóm ba tên hai Kết Đan sơ kỳ, một Kết Đan trung kỳ nhanh chóng phi thân
về phía sau tiểu viện. Nhưng vừa đến cách cửa viện hai mươi trượng đã bị một
bóng người yểu điệu xinh đẹp chặn lại. Đúng là Mạc Huyên. Cũng không nói một
lời, nàng liền vung kiếm lao nhanh về phía địch thủ.

Lại nói về Tiểu Diệp Trần đang đọc sách. Chợt bốn phía gió nổi lên rì rào, hắn
dụi mắt hiếu kỳ đi ra cửa. Đập vào mắt hắn là một mà chưa bao giờ biết. Chỉ
thấy trời đầy khói tím loáng thoáng ngoài kia có bốn người đang bay trên không
trung đánh nhau. Diệp Trần lại dụi mắt, ngỡ đang mơ, nhưng bỗng hắn giật mình
thấy trong bốn người có một người nữ áo trắng quen thuộc. Chính là mẹ hắn.
Diệp Trần kinh hãi vội hô : '' Mẫu thân"
Đúng lúc này một đạo ám kình loang loáng từ đâu bay đến phía hắn. Lại một
tiếng kêu thất thanh vang lên: "Trần nhi" rồi một bóng người bay vụt tới che
trước mặt hắn.
"A" máu tươi bắn lên, Diệp Trần thét lớn, hai tay ôm lấy mắt đang máu me đầm
đìa. Mạc Huyên như phát điên lên vội đỡ lấy hắn. Thuận tay một chưởng đánh
sang. Đã thấy oành một tiếng rồi máu thịt rơi tan tác. Thì ra nhân lúc bên kia
đang đánh nhau, một gã áo đen lợi dụng đến ám sát nhưng không thành.

Mạc Huyên ôn nhu nhất chỉ truyền vào cho hắn một chút chân khí, vội an ủi : "
Trần nhi không sao, đã có ta ở đây" nói rồi vuốt mái tóc con trai, mặt lạnh
nhìn đám người kia. Còn Diệp Trần vì đau quá đã bất tỉnh.

Không lâu sau, trong viện lại nổi lên một trận đánh nhau, phong lôi gào rít,
hồi hồi lại có tiếng kêu vang vọng. Rồi chợt có hai tiếng nổ vang như có người
tự bạo. Cả căn nhà đổ sụp, cây cối ngã nghiêng, máu tươi giăng đầy khắp nơi.
Cư dân xung quanh cũng đã lâu thức dậy người người run sợ không có ai dám ra
khỏi nhà. Một trận mưa lớn nổi lên ào ào, nước mưa cùng máu tươi chảy lênh
láng khắp thành đông.

Sáng sớm, quan phủ run run dẫn theo binh lính đến thu dọn hiện trường. Khắp
nơi người dân chỉ trỏ, có người còn run sợ.

" Tiên nhân đánh nhau thật khủng khiếp à"

" Hài...chỉ tội cho nhà họ Diệp vậy mà gặp phải tai bay vạ gió...."
............
Chỉ thấy góc khuất đằng sau tiểu viện, có nằm một đứa bé tầm mười tuổi, gầy
gò, quần áo thấm đẫm máu, đôi mắt bị kiếm khí cắt mù.

....................

Sáu năm sau, ở góc Đông Vương thành, lững thững một thanh niên gầy gò. Hắn mặc
một bộ áo trắng sờn, bên vai vài vết vá đơn giản, tay phải cầm căn quải
trượng, trong áo giấu mấy cuốn kinh thư đã rách ố đang mò mẫm đi. Hắn là Diệp
Trần.
Mấy năm nay, từ khi gia đình gặp nạn hắn vẫn như thế, mỗi sáng vẫn chuyên cần
đến Quốc Tử Giám làm việc. Hắn làm sai vặt nhặt rác cho viện, lương tháng ba
lượng bạc cũng đủ sống quá ngày.
Mò mẫm một hồi, hắn cũng đi đến giữa chợ. Chợt khắp nơi cư dân ồn ào bàn tán,
các nam thanh niên vội vội vàng vàng chạy về hướng bắc. Mấy người bán hàng thì
thì thào bàn tán:
'' nghe nói hôm nay Vũ gia tứ tiểu thư ném tú cầu chọn chồng"
" cái gì" Mọi người sốt sắng, có người bảo:
" nghe nói Vũ gia có Tiên nhân, sao lại có thể ném cầu như thế được"
Lại có người nói: " Các ngươi không biết đó thôi, Vũ tiểu thư cũng là tiên
nhân, hôm trước có mấy nhà đều đưa lời, nhưng không biết chọn ai, nên mới ném
tú cầu để chọn"
" ồ, hóa ra là thế!" mọi người mới hiểu ra

Diệp Trần đi qua, cũng nghe thấy, chỉ lắc đầu cười cười: " ném cầu kén rể
sao?"
Lẩm bẩm vài câu rồi lại chống gậy đi tiếp. Một hồi, hắn dừng lại lẩm bẩm " hay
ta đi qua" Lại khẽ lắc đầu mình là ai cơ chứ.
Nửa ngày đã thấy lững thững một thanh niên mù chống gậy đi đến bên này. Hắn
vừa đến cách chỗ ồn ào mấy trượng thì chợt có vật gì đó đập vào đầu hắn cái
bộp. Diệp Trần rớt gậy ngã sóng xoài, trong ngực còn ôm một quả cầu bằng vải
màu đỏ chót.


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #2