Hóa Đạo Thành Điệp


Người đăng: macphi

Tựa:

Hư không vô tận, tinh thần giăng đầy, xa xa cao tít bầu trời, thời không luân
chuyển từng khi từng lúc, khắp nơi hồng mông khói tím lan tỏa như từng điệu
nhạc. Một người khổng lồ khoác áo trắng, thần hình uy nghiêm, lưng đeo màu đen
cự kiếm, một tay nâng Hỗn Độn đỉnh, một tay cầm nhánh Thế giới thụ, chân đạp
thiên không, miệng ngâm chú văn chính đang làm phép.

Xung quanh hắn khí thế ngưng trọng, lâu lâu lại có chút thiên hà vỡ nát, một
hồi lại nổi lên từng đợt không gian phong bạo, người khổng lồ nắm Thế giới thụ
lên dùng sức đánh một chưởng, pháp tắc tản ra. Trên kia bầu trời từ xa có thể
thấy vô số đường rãnh dài bất tận, từng tia phép tắc hỗn loạn từ đó tỏa ra
khiến các tinh vực xung quanh dồn dập tan vỡ. Người khổng lồ tiếc rẻ ném đỉnh
lên, miệng tiếp tục ngâm chú, từng đoạn đạo pháp nhu hòa tan ra thấm vào vết
nứt. Lâu sau, hắn mới hạ xuống thu đỉnh, thở ra một ngụm khí trọc. Đưa mắt
nhìn lên cái kia nứt vỡ bầu trời ấy vậy mà được bù đắp hơn nửa, hắn khẽ lắc
đầu như chưa thõa mãn, lại sinh trầm ngâm.

Bên phải hắn to lớn con Bạch long xinh đẹp đang bay lượn hạ mình vội hóa thành
một cô gái mày kiếm hiên ngang, kiêu ngạo lẫm lẫm, long nữ kia bước vội đến
gấp hỏi: " Tiên Quân sao rồi?"

Người khổng lồ thở dài, nhìn lên thương khung, hắn đây là đang chữa trị thiên
đạo cho giới của mình. Nơi này gọi là chân giới Trần giới. Từ hắn dung đạo
bước thứ tư đến nay lần đầu tiên nứt vỡ lớn như vậy, chân giới thiên đạo phép
tắc đầy đủ, nhưng nếu thiên đạo vỡ thì lại càng khó chữa trị. Suốt mấy chục
vạn cái Hỗn Độn kỷ hắn bôn ba khắp nơi, từ nguyên bản Trần giới xông qua Tịnh
giới, lại qua Nghịch Trần giới, tam đại Chân giới hắn đi dạo một vòng cũng chỉ
kiếm về một nhánh nhỏ thế giới thụ. Thậm chí còn đại chiến với Nguyên thủy
thánh chủ một trận đem cướp giật Hỗn Độn đỉnh về. Hôm nay đã tìm đủ hai món
Hỗn Độn chí bảo, hắn vui mừng khôn xiết tưởng rằng con dân của hắn được cứu
thì đâu ngờ thiên đạo đã rách đến khó mà chữa trị. Hắn sao không phiền muộn.

Người khổng lồ nhìn bản thân, lại bao quát muôn chúng sinh khắp Trần giới, đôi
mắt ấy không còn lạnh lẽo tựa thiên đạo vô tình coi sinh linh như cỏ rác, mà
có điểm thương tiếc ôn hinh, như ra quyết định, xonglâu mới chậm rãi nói: “
Thật là khó khăn, chỉ còn một cách, nhưng ta muốn làm cách đó”

Sau trầm ngâm, ta đi rồi chỉ hi nàng có thể bảo hộ ta Thái âm tiên vực được
bình an, nếu không được vậy tùy tiện thôi.

Bên này Bạch long mặt đẹp buồn bã, khẽ cúi thấp đầu, nàng hiểu rõ hắn nói cách
gì, nhưng vì sao phải làm như vậy, có đáng sao? Len lén nhìn qua, nàng nghi
vấn. Như hiểu được suy nghĩ của nàng. Người khổng lồ khoát tay mỉm cười nhẹ
nhàng:
" Ngày trước ở Thái Thương phong, vì cướp Hỗn Độn đỉnh, ta cùng vị kia Thánh
chủ đánh một trận lớn, lưu lại đạo thương vĩnh viễn, đến nay gần tuyệt, giỏi
lắm sống được trăm cái Hỗn Độn kỷ nữa là phải đạo diệt, sao không nhân đây
thành toàn một giới này sinh linh? ." Nói đến đây người khổng lồ không khỏi
hoài niệm. Từ lúc tu đạo đến nay, hắn có biết bao bạn bè, hồng nhan, địch thủ,
nhưng giờ cũng chẳng còn có mấy ai. giờ hắn đạo diệt cũng chỉ còn lại mỗi Bạch
long. Nhớ tới những người con gái vẫn luôn chấp nhất đi bên cạnh mình, lại bị
chém xuống lúc chứng đạo, nhớ tới cô gái kia vì hắn mà đi lên Thái thượng vô
tình đạo, nay chứng đạo rồi vẫn chẳng một ngày vui, hắn không khỏi bùi ngùi
''Ta hối hận sao? Nếu được chọn lần nữa ta thà không chứng đạo cũng chẳng chém
tình ''

Chợt lại ngâm: " Vô thượng đại đạo đi đổi hồng nhan tri kỷ, tìm nàng ta tát
cạn Hoàng Tuyền thì đã sao " Nói xong, một lần nữa nhìn Bạch long, quay đầu
bồi hồi, ngươi theo ta mấy ức Hỗn Độn kỷ, cùng chung hoạn nạn sống chết có
nhau, khi ta chỉ là con sâu cái kiến ngươi đi bên ta, khi ta chứng đạo đứng
trên vạn giới ngươi vẫn bên ta, giờ ta sắp hóa đạo, cũng chỉ còn ngươi bên ta,
ngươi không nỡ, ta cũng đồng dạng không nỡ... dừng lại suy nghĩ hắn lắc đầu
cười khổ, một quyết thân mình từ từ tan rã hòa vào thương khung, mang vô
thượng tu vi đem mà bù thiên đạo. Chính là đạo diệt nhưng trên khuôn mặt vẫn
ung dung, tự sâu trong đôi mắt có vài chút tiếc nuối.

Bạch long đứng yên, cả người rung rung, khuôn mặt vẫn hoài bình tĩnh, trải qua
bao sóng gió đối với sinh tử luân hồi nàng đã xem thấu, đạo diệt không có gì
đáng sợ. Một ngày đó nàng chỉ là một con tiểu bạch trùng vừa mới thoát kén,
nàng gặp Tiên Hoàng, cùng nhau xông pha thiên hạ, cùng nhau truy tìm đại đạo,
đến nay bao lâu đã quên rồi. Hôm nay li biệt sao không cam lòng, lại thì thầm:
" Tiên Quân đi rồi ta ở đây làm gì" Nói rồi ngâm một tiếng thật to vang vọng,
lắc mình cũng tan ra đại đạo của mình.

Bỗng trời tuôn mưa máu, khắp các ngân hà, tiên vực, tiên thành đều rung rinh
như đang khóc. Khắp nơi kể cả phàm nhân, tu sĩ, yêu thú đến thần tiên đều khẽ
quỳ xuống hướng về một nơi xa tít thành kính. Trên mặt mỗi người đều thật sâu
bi ý, không hiểu vì sao.

Lại nhìn về phía xa một mảnh hải vực vô tận, hờ hững giữ hư không một bạch y
cô gái, nàng dung nhan xinh đẹp tuyệt luân mà cũng lạnh lùng như vạn niên băng
phách. Nàng đôi mắt lãnh sắc kiêu căng coi rẻ chúng sinh thiên hạ lúc này có
chút đỏ. Khẽ ngước lên thương khung thì thầm '' Thái âm ơi Thái âm, năm xưa
ngươi phụ ta, phụ các nàng chỉ vì cái kia vô tri Tiên vực, nay cũng lại vì
chữa giới này vô vị mà đạo diệt, trước khi chết ngươi có từng hối hận sao...a
haha''.

Giữa mệnh mông hư không Trần giới, bay lượn một con màu trắng hồ điệp, nó bay
bay mãi, xuyên thời không, không biết đi nơi nào. Sau lưng nó lâu lâu vang
vọng một tiếng rồng ngâm nhè nhẹ........

Đây là cái khởi đầu cho một thiên đại cố sự, một cái.......Để tìm nàng ta hóa
điệp mộng luân hồi câu chuyện.

................

Thông thiên đại lục, Tấn Quốc, Kiến Khang vương thành, lại thấy một con bướm
trắng phấp phới bay qua. Hồi lâu mới dừng lại bên hiên một ngôi tiểu viện.
Không lâu sau, có tiếng khóc thánh thót vang lên xé toạc bầu không khí tịch
mịch, một người đàn bà mập mạp vội hớt ha hớt hải chạy ra: " Lão gia, phu nhân
sinh rồi, là con trai, là con trai"

Ngoài cửa đi đi lại lại một người đàn ông, khuôn mặt tuấn mỹ không giấu nổi lo
lắng bồi hồi. Gã nghe thấy vậy, nhất thời lẩm bẩm " con trai, con trai haha"
lại chẳng nghĩ ngợi gì nhanh chóng mở cửa lao vào chực bế. Trong phòng nhỏ đơn
giản, bên kia có một chiếc giường, nằm trên là một nữ nhân xinh đẹp. Nàng trán
đầy mô hôi, mi nhíu lại nhưng vẫn tươi cười ngọt ngào. Một lát, lại một bà đỡ
bế tới một đứa bé kháu khỉnh, đang oa oa khóc đi tới bên giường. Gã kia vội
vàng ôm lấy nâng niu, mặt cười nói với nàng: " Huyên nhi, thật vất vả cho
nàng"

Cô gái tên Huyên nhi cười ngọt ngào, rướn tay vuốt ve đứa nhỏ đạo: " Cũng
chẳng có sao, con trai trông thật giống chàng, nhìn kìa đôi mắt thật lanh lợi
đáng yêu"

Gã kia cười haha, mấy trăm năm nay đây là lần gã cảm thấy cười sung sướng
nhất. Nhìn đứa nhỏ, gã lại ôn nhu ngồi xuống ngắm nhìn vợ mình: " Nó cũng
giống nàng, lớn lên nhất định sẽ rất tuấn mỹ"

Cô gái nũng nịu: " Tuấn thì tuấn, không biết sẽ tai họa biết bao nhiêu cô
nương nhà lành nữa đây!"
Lại trừng mắt liếc người đàn ông:'' Đừng có đào hoa như cha hắn đây naỳ''
Diệp Thanh sơn gãi gãi đầu mặt hắc tuyến.
Hai vợ chồng nói cười, không khí trong phòng thật hạnh phúc. Đám bà đỡ vội lui
ra ngoài khép cửa. Hồi lâu nàng mới hỏi: " Chàng định đặt tên con là gì, muốn
hay không để nó tu luyện?"

" Ta muốn nó có một cuộc đời bình phàm, yên ổn không tranh không giành. Nên
thôi đặt tên là Diệp Trần, nàng thấy thế nào?"

Huyên nhi nhẹ nhàng gật đầu: " Lá bay phất phới, nhẹ giữa trần yên, ta mong
như vậy, có chúng ta ở, con sẽ sống một cuộc đời nhẹ nhàng vô lo vô nghĩ"

" Ta cũng nghĩ vậy, nửa đời trước chúng ta giết chóc quá nhiều, nay đây mai
đó, ta chỉ muốn cùng nàng cùng Trần nhi sống yên bình ở nơi này, dẫu nó sinh
ra yếu đuối, ta cũng sẽ bảo vệ nó suốt đời" Gã đàn ông nhẹ nhàng đạo ngồi
xuống bên giường âu yếm, đứa bé đỏ hỏn trong tay khóc khóc liên hồi, hắn chỉ
cười tủm tỉm nhìn ra của sổ.
Chợt thấy một con bướm trắng phất phơ bay giữa không trung, ánh nắng ban trưa
khẽ chiếu qua. Xa xa vang vọng tiếng rồng ngâm như có như không, lại như tiếng
chuông thiên cổ. Gã nghi hoặc, vội đứng dậy ra cửa nhìn lên trời. " Dị tượng
sao?''
Lại khẽ lắc đầu, hẳn là nghe nhầm, con ta tư chất không tốt không thể tu luyện
nói cái gì dị tượng. Lúc nãy vừa bế con, gã cũng cố tình xem xét tư chất,
không ngờ Diệp Trần dĩ nhiên là phàm căn, tư chất kém cỏi, thôi thì làm phàm
nhân cũng tốt, có gã ở đây sẽ nhượng con suốt đời bình an.
Chợt gã nhoẻn miệng cười hô: '' Đại ca, nhị ca đã đến rồi sao còn không vào?''
Lời vừa dứt chỉ thấy trước sân bỗng dưng xuất hiện hai cái nhân, một lão giả
cao gầy mặc đạo bào, khuôn mặt hồng hào tiên phong đạo cốt, bên cạnh là một
cái trung niên vừa béo vừa lùn, thân mình đeo đầy vàng bạc châu báu, mặt cười
trông thật hèn mọn bỉ ổi. Hai cái người này trông ra vừa trái ngược hoàn toàn,
vậy mà cứ như thế một chỗ xuất hiện cùng nhau.
Lão giả hạ xuống hiền lành cười nói: '' Tứ muội lâm bồn chúng ta vội đến
sao!''
Lão béo cũng haha cướp lời:'' Ngươi không biết đó thôi, ta và đại ca phải vất
vả, sinh tử khó khăn bao nhiêu mới tìm được quà cho tiểu tử nhà ngươi
đây.....haha
Lão chưa nói xong, bên trong nhà đã có tiếng đùa cợt vọng ra:'' Ta nghĩ nhị ca
hẳn là lại đi lừa lọc, cướp bóc khắp các tông môn, gia tộc đi, có gì mà vất vả
cơ chứ''
Lời này nhẹ nhàng êm tai, chính thị là mẹ của Tiểu Diệp Trần. Lão béo bị nói
trúng tim đen mặt già không khỏi ửng đỏ, gõ đầu cười hì hì, bên này Diệp Thanh
Sơn cùng lão đạo sĩ thì ha ha cười, rõ ràng thân thiết vô cùng.
Hàn huyên một lát ba người nhàn nhã vào trong, lão giã đưa tay bế lấy đứa bé,
miệng cười đạo: '' Diệp Trần sao, kháu khỉnh quá đây ''
'' Đưa ta bế, đưa ta bế..'' Lão béo giang tay gấp hô.
'' Ngươi cái tên này Vương bát ai tranh của ngươi sao''
''Đại ca, ta hồi hộp quá mà hặc hặc? '' Nói rồi lão vòng tay bế xốc lên miệng
chậc chậc địa đánh giá qua tiểu Diệp Trần. Tay mập khẽ kiểm tra một phen, mặt
ngưng thoáng rồi cười to nói: '' Là phàm căn, cái này là không thể theo đại ca
tu luyện đâu, hay là vẫn theo ta lăn lộn buôn buôn bán bán đi''
Huyên nhi trắng lão một cái nói: '' Huynh thì có cái gì buôn bán, đừng có làm
hư Trần nhi nhà ta đây naỳ''
Lão bĩu môi: '' Không lẽ theo cha hắn làm cái trượt vỏ chuối thư sinh'' Lại
quay qua Diệp Thanh Sơn xoa xoa tay nói: '' Tam đệ, ngươi thấy thế nào?''
Diệp Thanh Sơn gãi gãi đầu, gã đích thị là tên thi trượt thư sinh, chiếm được
cơ duyên mới đi lên tiên lộ, nay con trai dĩ nhiên phàm căn gã cũng có ý này,
vội cười trừ nói:'' Hay là làm thư sinh vẫn tốt hơn''
Mọi người vội cười to, lão béo lắc lắc đứa bé trong tay mặt già ngượng ngùng,
tiểu tử à ngươi làm thư sinh thì không thể theo ta lăn lộn nữa rồi.

......


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #1