Đại Đạo Vô Lữ Tựa Yên Trần


Người đăng: macphi

“Khục..khục” Hắn ho nhẹ phá vỡ bầu không khí cứng nhắc, lại hỏi : “ Ngươi vẫn
thường xuyên luyện công đến tận khuya thế này sao?”

Vũ Như Yên khẽ gật đầu nhu thuận, lại thấy lòng thoải mái vì hôm nay hắn đã
đổi cách xưng hô, tháng trước vẫn cô nương này cô nương nọ giờ đổi thành ta
với ngươi nghe sao dễ gọi, nàng nói thêm: “ Ta luyện thân pháp”

“Ừm..” Hắn cười ôn nhu đạo: “ Chăm chỉ là tốt nhưng không nên thường xuyên ở
ngoài trời sương lạnh như thế này” Đưa mắt nhìn qua phát hiện nàng vẫn cúi
đầu, một tay mân mê góc váy, tuy thấy không rõ nhưng hẳn là đang đỏ mặt e lệ
chăng. Cái dáng vẻ này khiến hắn có một loại khoái trá thành tựu, thậm chí
dương dương tự đắc. Nàng thế nhưng là tiểu thư con nhà danh giá, giống như vậy
cao quý lãnh ngạo nữ tử, sẽ thế nào e lệ trước nam nhân nào? Nhưng hiện tại
chính ta làm được, thậm chí có thể chiếm lấy trái tim của nàng. Ý nghĩ mông
lung, Diệp Trần lại muốn đưa nàng ôm vào lòng thêm lần nữa, hôn lên ướt át môi
kia cho thõa cõi lòng. Một tiếng gió thoảng mang hắn bừng tỉnh, đã thấy Vũ Như
Yên không còn đứng mà ngồi ở phía trước đưa mắt nhìn lên sao trời.

“ Ngươi đang nghĩ gì thất thần vậy?” Nàng hiếu kỳ hỏi.

Diệp Trần gõ đầu không đáp đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, vẻ mặt xoắn xuýt
chẳng biết trả lời thế nào. Không thấy hắn trả lời, Vũ Như Yên trắng dã mắt
địa liếc qua quyết miệng thúc dục. Hắn cười cười bảo: “ Ta hội muốn ôm ngươi”

“ Ah” Nàng giật mình.

“ Còn muốn hôn ngươi” Hắn tủm tỉm.

“Ặc”
Trừng to mắt, chính thấy Diệp Trần bỡn cợt xông mình cười, nàng má đẹp một
hồng, vươn tay đấm vào ngực hắn mấy cái, lực đạo không mạnh lắm rõ ràng tiểu
cô nương đang làm nũng. Phút chốc hơi giật mình thu tay, lại nghĩ tự bao giờ
cả hai quan hệ thêm thân cận như vậy?

“ Ta thấy ngươi càng ngày càng lớn mật” Vũ Như Yên nhẹ nhàng cười nói ra, đảo
mắt đã thấy Diệp Trần thất thần địa nhìn nàng chằm chằm, miệng khen: “ Ngươi
biết không, ngươi cười khiến hoa kia thẹn, trăng kia mờ”

Nàng môi đẹp chu lên,hé mắt ti hí liếc cái vẻ cười mà không phải cười của hắn,
hung hăng quay đầu giận dỗi song lòng thì thư sướng khóe miệng nhếch lên, nữ
nhân thích nhất được khen. Diệp Trần phá lên cười ha ha thầm nghĩ tiểu cô
nương lớn lên thật đáng yêu, ta vừa dỗ ngon dỗ ngọt mấy cái đã say ngất, xem
ra về sau nên tiếp tục phát huy công phu này.

“ Ồ ngươi vậy mà luyện khí trung kỳ!” Vũ Như Yên cong miệng, cái phát hiện này
làm nàng chấn kinh, mới không gặp nhau một tháng thôi mà Diệp Trần nay đã là
luyện khí tầng bốn ẩn ẩn đột phá tầng năm đi. Tốc độ tu luyện này cũng quá
nhanh, theo nàng nhớ thì thời gian ngắn trước hắn còn chưa tu ra chân khí, lúc
gặp nhau ở trong núi hắn vẫn luyện khí tầng ba phù phiếm mà thôi. Nàng không
khỏi đánh giá hắn thêm một lần nữa.

Diệp Trần nói: “ May mắn vừa đột phá, cũng nhờ tuyết sâm của ngươi đấy!”
Nàng gật đầu, tuyết sâm thế nhưng ngàn năm linh dược dùng luyện chế tứ chuyển
linh đan có tác dụng ôn nhuận kinh mạch, tăng chân khí, người bình thường phục
dụng vào tăng vài cái tiểu giai là bình thường, xem ra mình đa tưởng. Nhưng
lòng cũng địa mừng thầm hắn càng mạnh mẽ thì càng có khả năng sống yên ổn hơn
trong cái thế giới tu chân mạnh được yếu thua này. Hazza! Lại nhớ đến hoàn
cảnh hiện tại của bản thân, chợt khuôn mặt nổi lên một vòng sầu lo.

“ Ta thắc mắc không hiểu sao mấy tháng nay ngươi cùng một đám thế gia đệ tử
lại tụ tập ở ven Càn Dương sơn mạch này săn hung thú, phải chăng sắp có sự
kiện gì ư?”

Vũ Như Yên ngước mắt lên trời khẽ thở dài nói: “ Nửa năm sau ở Vương thành có
tổ chức một hồi Linh hội lôi đài, nên đám đệ tử chúng ta phải tăng cao thực
lực nhằm chiếm tốt vị trí”

“Linh hội lôi đài ?”

Nàng nhẹ giải thích: “ Phía nam cách Vương thành năm mươi dặm có một cái cỡ
trung linh mạch, sản lượng mỗi năm dồi dào, trong đó tứ đại gia tộc Vũ gia,
Chu gia, Mạc gia cùng với hoàng thất Lý gia mỗi nhà một thành, còn lại năm
thành đem ra làm phần thưởng ở Linh hội lôi đài này, số lượng linh thạch này
ảnh hưởng đến tiềm lực của gia tộc nên mỗi đệ tử gia tộc hăng say luyện tập là
vì vậy.''

Tu chân bước thứ nhất đối với tu sĩ cấp thấp linh thạch vô cùng cần thiết, tựu
vừa dùng trao đổi, tu luyện, bày trận.....Nói chung, lượng linh thạch nhiều ít
trực tiếp ảnh hưởng tiền đồ của mỗi gia tộc, tông môn. Vì vậy, tuổi trẻ ganh
đua nhau cố gắng tăng cao thực lực là đương nhiên.

Tuy nhiên, hắn lông mày hơi nhíu, tiểu nha đầu này đang giấu diếm. Nếu chỉ đơn
giản là đoạt đích thì sẽ không đến nổi để Vũ Như Yên liều mạng như vậy. Linh
hội lôi đài có chuyện gì khiến nàng phải buồn phiền, Chu gia, hắn mắt nổi lên
đạo hàn mang rồi biến mất.

Khẽ gõ trán nàng, hắn nói: '' tin ta sao?''

''Ân?''

'' Nếu tin ta thì nói đi xem chuyện gì khó xử ngươi''

“ Ngươi không giúp được gì'' Nàng lắc đầu

Hắn trừng mắt một cái, Vũ Như Yên khẽ xoay người đi vai run run, lại nhắc thời
gian trước đúng khi Diệp Trần ngộ hại,Chu gia lão tổ đến nhà cầu hôn. Lão gia
tử tất nhiên không đồng ý, thế là Chu gia mời ra một tên Hỏa điện chấp sự đến
bảo kê uy hiếp. Vũ gia tuy nhiên là tứ đại gia tộc ở Tấn quốc nhưng so với Hỏa
điện, hoặc cụ thể là so với Hỏa điện phân điện thì con kiến cũng không bằng
nên buộc phải tuân theo. Nhưng đúng lúc ấy Vũ Hữu Đức lão gia hỏa trở về, một
lời không hợp ra tay đánh cho tên chấp sự kia thành đầu heo, cũng đưa ra đánh
cược, chỉ cần trong Linh hội lôi đài nàng đánh thắng được Chu Thuần hôn ước
này phải hủy, ngược lại Vũ gia phải tuân theo. Mà nàng đương nhiên không muốn
cưới Chu Thuần kia nên trốn nhà đến trấn nhỏ này khổ luyện. Ai ngờ đến nơi đây
lại gặp phải Diệp Trần.

Một hồi không nói gì, Diệp Trần xê mình tới bên, hai tay nhẹ nhàng vòng cái
kia mảnh khảnh eo, đưa nàng ôm vào lòng. Vũ Như Yên giật bắn lên, vội giãy dụa
thoát ra, mắt trắng dã trừng hắn ý bảo nếu không buông ra nàng sẽ cho biết
tay, nhưng khi bắt gặp đôi mắt ôn nhu đầy thương tiếc đang nhìn mình lòng khẽ
mềm nhũn, nàng im lặng rúc vào trong ngực, hồi lâu thút thít.

“ Giờ thì nói được rồi chứ?” Cười nhạt hắn ghé vào tai nàng.

Vũ Như Yên quơ đầu ra, hai mắt ướt nhèm, miệng đẹp khẽ đạo: “ Ngươi biết Hỏa
điện sao?”

Diệp Trần gật đầu, ngón tay gạt đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ, đôi mắt nhìn
về xa xăm. Thương khung bao lớn, phàm giới bao rộng, Thông thiên tinh chỉ là
một cái tu chân tinh nhỏ trong số ngàn tỉ tinh cầu ở phàm giới, đại lục này
chia làm bốn phương Đông Hoang, Tây Man, Bắc Hải, Nam Thiên, mà đứng đầu các
phương chính là Phong, Hỏa, Lôi, Vũ tứ đại tiên điện. Bên dưới bốn tiên điện
là các tu chân quốc, phân làm hạ cấp, trung cấp, thượng cấp, hư cấp và tiên
cấp tu chân quốc, như Tấn quốc mà hắn sống tựu là hạ cấp tu chân quốc một
trong bốn trăm quốc gia trực thuộc Hỏa điện. Cũng như ba phương khác Hỏa điện
ở Đông hoang chính là lực lượng tối cao nhất, một tổng điện ở Linh đô có Ngũ
kiếp tán tiên Hỏa hoàng trấn giữ, ngoài ra bên dưới tựu phân ra mười ba cái
phân điện lớn nhỏ ở các phu vực, lực lượng như vậy khiến bất kỳ ai cũng thấy
kính ngưỡng. Nhưng chuyện của Vũ Như Yên sao lại liên quan tới Hỏa điện cao
cao tại thượng kia, nhất định có kẻ nhờ vả, giật dây, kẻ này muốn gây khó dễ
cho nàng-Chu Thuần, cái tên này thình lình bị nghĩ đến. Nếu như vậy xem ra đầu
đuôi hắn đã hiểu sơ sơ. Nếu như vậy cũng không khó giải quyết, hắn nói:'' Chu
gia?''

Vũ Như Yên gật gật, khẽ rúc đầu vào trong ngực hắn. Sáu tháng sau ư, khóe
miệng nhếch lên, Chu Thuần này chết định rồi, làm sao để giết gã, chờ thực lực
cao đã rồi tính. Ghé tai nàng hắn nhẹ an ủi: “ Đừng quá lo nghĩ, ta ở bên
ngươi”

Nàng nhẹ gật đầu, nhắm mắt hưởng thụ cái ấm áp khi được che chở. Nhân sinh
cũng thật buồn cười, ngày trước ném tú cầu vốn chỉ muốn tìm lấy cái bình phong
tránh né hôn ước. Lại thật không ngờ nàng hội sẽ đi yêu thích hắn. Chợt
nghiêng đầu ra ôn nhu hỏi: “Gia đình ngươi hiện ở đâu?”

“Gia” Hắn cười khổ, trầm ngâm đôi mắt buồn bã.

“ Xin lỗi” Nàng thấp giọng.

Diệp Trần gượng cười vuốt nàng thanh ti bảo: “ Ta trước sống cùng cha mẹ ở
phía đông Vương thành, sinh thời nhàn nhã thích đọc kinh thư. Sáu năm trước
không rõ cừu gia mạnh mẽ đến tận của diệt môn, phụ mẫu chết đi, ta thì bị kiếm
khí làm mù mắt, sau đó lang thang may nhờ quốc tử giám giúp cho cái chân quét
rác tạp dịch, sống đến giờ”

Nói đến đây, mắt hoài thất lạc, đến kẻ thù là ai hắn cũng chẳng rõ làm sao báo
thù đây, ngày trước tỉnh lại, hắn thấy mình nằm ở đống xác sau núi, mò mẫm về
được đại thành may nhờ có tên tạp dịch ở Quốc Tử Giám qua ngày, mấy năm nay mù
lòa chưa từng về thăm chốn cũ, nghĩ nghĩ nay ta chữa mắt, trở thành tu sĩ rồi,
một thời gian nữa phải trở về cúng bái cha mẹ trên trời. Kẻ thù hắn tạm thời
chưa biết hơn nữa dù biết thì với tu vi hiện giờ cũng khó nên trò trống, cứ
tăng cao thực trước đã.

Diệp Trần ngừng lại không nói thêm, chuyện ngộ hại cũng như cơ duyên cái này
để tự mình giải quyết không tiện nói nhiều. Đêm nhè nhẹ trôi một đôi nam nữ ôm
nhau lặng yên ngắm thương khung

Vũ Như Yên nằm lặng hồi lâu chợt đứng dậy, nhìn hắn ôn nhu nói: “ Ta vũ cho
ngươi xem!”

Nói rồi chân đẹp một đạp đã bay ra, uyển chuyển thân ảnh thướt tha từng đợt.
Dưới trăng nàng váy trắng tinh khôi, làn da gốm sứ, chợt mặt đổi từ ôn nhu
sang lạnh lùng mà chuyên chú. Nàng đạp thật nhẹ lướt trên mặt cỏ, mỗi chỗ đi
qua như khinh vân xuất tụ nhẹ nhàng thanh thoát. Chợt vung tay, từ mi tâm xuất
ra hai thanh phi kiếm nhỏ trắng bạc, kiếm nhỏ run lên theo điệu múa, tiếng kêu
líu ríu líu rít tựa chim hót. Bên này Diệp Trần có chút trố mắt mà xem, nhanh
xuất ra một hũ rượu vừa mua lúc dạo phố, hắn ngửa đầu hớp một cái tiếp tục
thưởng thức. Gió đêm khẽ lùa dưới ánh trăng khẽ chập chờn như hồ điệp, mỗi một
chút, áo trắng lại phất phơ tung bay, trán đã đôi chút mồ hôi. Đây là lần đầu
tiên nàng múa cho người khác xem, xem vẫn chút bộn bề.

Ngoài xa mấy nghìn trượng, Vũ lão bản vừa từ Di Hồng viện vui chơi về, miệng
ngậm tăm tre, mặt cười đắc ý đi qua, chợt mũi nhảy mấy cái, ngước mắt ngó sang
thấy dưới trăng khinh vũ tiểu Như Yên, lại thấy đắc ý uống rượu Diệp Trần, đã
mặt nhăn nhó.

Bảo bối nhà lão thế nào đi múa cho tên xú tiểu tử này xem, lý nào lại như thế,
râu dê vểnh ngược tức giận phì phò, lão hùng hùng hổ hổ bước qua. Nếu lão biết
bảo bối của lão ôm đã bị ôm, trái tim cũng bị hắn cướp đi rồi có lẽ sẽ điên
đến phềnh mang mất.

Bên này Diệp Trần đang nhàn nhã uống rượu, nổi hứng chợt ngâm: “ Sơ đạp tiên
môn nan chi hối .Đạo chi vô lữ tựa yên trần”

“ Ừm” Nhịp múa dừng lại, Vũ Như Yên lướt đến bên hắn miệng đẹp lẩm bẩm, đạo
chi vô lữ tựa yên trần, ý hắn là bảo ta sao, hữu tình vô ý liếc qua thấy họ
Diệp cũng dịa hướng mình, nàng cười thõa mãn có phần nắm chắc.

Không khí đang ngọt ngào thê mỹ, bỗng vang lên tiếng bịch, đã thấy hắn vèo một
cái bị đạp bay ra mấy trượng. Tối tăm mặt mũi Diệp Trần bực tức liếc xéo miệng
chửi đổng “ má”, ối hắn da gà nổi lên, bởi Vũ lão bản lúc này đang phồng mang
tức giận, miệng cuồng mắng: “ Xú tiểu tử, ngươi tên khốn kiếp vô liêm sỉ này,
ngươi, ngươi ăn gan hùm mật gấu lại đi dám đánh chủ ý bảo bối nhà ta, có tin
lão tử lột da ngươi” Nói rồi xăn tay xăn chân định bồi cho hắn mấy cước.

Vũ Như Yên lúc này từ bất ngờ tỉnh dậy, đỏ mặt đến mang tai thét: “ Gia gia!”

“ Đừng khuyên ta” Lão phì phò quay sang gõ đầu nàng mấy cái bảo: “ Bảo bối của
ta, ngươi sao lại đêm hôm mờ ám với cái tên vô sỉ háo sắc, không việc xấu
không làm táng tận thiên lương này” Nói rồi tóm nàng tay nhỏ kéo về. Vũ Như
Yên á khẩu chưa kịp nói gì đã bị xoành xoạch kéo đi xa.

Diệp Trần bên này ngây ngươi như phỗng, cái gì đây, từ đâu chui ra lão điên
này phá hỏng không khí. Xoa xoa cái mông bị đá, hắn nhếch miệng cười khoái
trá, lão già nhà ngươi cứ bo bo giữ cháu gái đi, đến khi ta đục luôn góc tường
luôn thì đừng có khóc.


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #12