Luyện Khí Trung Kỳ


Người đăng: macphi

'' Lão phu luôn rất công bằng, chỉ cần tiểu tử nhà ngươi luyện ra cái đan văn,
ta sẽ trừ hết số nợ, thậm chí còn thưởng ngươi mười khối..khục khục..một trăm
khối linh thạch, tiểu tử ngươi hẳn là vui sướng đi'' Lão một bộ chính khí
nghiêm nghị nói.

''Ân'' Hắn gật đầu xem như đồng ý. Dù sao cái món nợ này xem như trốn không
xong lại có cơ hội thực hành luyện đan miễn phí, hắn ngu đâu mà đi từ chối.
Diệp Trần đã xem qua, đan dược giá cả phi thường cao, như cái viên Bồi Nguyên
đan hạng xoàng vậy mà cũng lừa được hai ngàn linh thạch. Chỉ cần hắn chuyên
tâm luyện đan, trở thành một phương phú hào khéo mà đơn giản.

Vũ lão bản thấy vậy cười hắc hắc, tay xoa xoa như vừa nhặt được kiện siêu cấp
linh bảo vậy. Lão cũng không có tin tưởng hắn lắm, nhưng nghĩ đến một đống đan
văn, một đống linh thạch với cả một đống khách nhân xếp hàng chờ mua đan, lão
mừng quên trời đất.

Thành ra từ ngoài nhìn vào thế nào ra hai hàng, già thì thao thao bất tuyệt mà
trẻ thì gật gù như gà mổ thóc. Quả nhiên một đôi ảo tưởng sức mạnh chi nhân.

Chợt Vũ lão bản dừng nói, ánh mắt lanh lẹ nhìn ra ngoài cửa, có ba tên tu sĩ
cõng nhau lần lượt đi vào. Mấy gã này đều mặc hồng y, trên ngực trái thêu chữ
Mạc rồng bay phượng múa, đích thị Mạc gia đệ tử . Đám người này tầm tuổi Diệp
Trần nhưng tu vi hầu hết luyện khí thất, bát trọng, thiên phú được coi là
không tồi.

Chỉ thấy ba gã quần áo chật vật, lấm thấm vết máu, một gã đi trước vẻ mặt vừa
lo lắng vừa run rủi, gã sau cõng người còn lại bộ dạng trông thoi thóp mặt mày
cũng xám xịt. Diệp Trần khẽ đảo mắt qua, gã trên lưng anh tuấn tiêu sái có lẽ
vai vế cao hơn hai tên còn lại, nhưng người này thân mình tím đen rõ ràng
trúng độc nặng. Ở cổ gã thấy hai vết răng nhỏ màu đen, chếch lên trên như ẩn
như hiện kim quang, hắn đoán đây là do Kim quan xà gây nên. Loại độc này dễ
chữa, chỉ có đan dược thành phần tuy là nhị chuyển song khá khó kiếm mà ít
người biết. Vì vậy đám Mạc gia đệ tử này mới lo lắng như thế.

'' Vâng'' Gã đi đầu tu vi luyện khí bát trọng vội đáp. Trước khi đi đến đây
lịch lãm, trưởng bối trong gia tộc đã dặn dò qua gã là tránh cái lão già này
ra, có điều hôm nay thiếu chủ trúng độc, khắp nơi tiểu trấn cũng chỉ có mỗi
tiệm thuốc của lão, hai người đắn đo mãi mới quyết định vào. Chỉ là cả hai
lòng vẫn thấp thỏm chẳng dám kiêu căng ho he gì.

'' Bọn vãn bối là đệ tử Mạc gia, lần này lịch lãm sư đệ không may bị trúng
độc, chúng ta không biết làm thế nào nên đến tiền bối quán hi vọng mua được
giải dược.'' Gã thấp thỏm nói.

“Ồ” Vũ lão bản nghiêng má tùy tiện liếc gã trúng độc, ho khẽ bỗng miệng cười
đầy thâm ý sâu sắc. Nhìn thấy cái điệu cười đó, Diệp Trần mặt mày co rúm, lại
nhớ đến lúc nãy bắt nợ mình cũng cái kia nụ cười, quả nhiên khiến người ta nổi
da gà.

Hắn lại nhìn ba cái tên đệ tử Mạc gia kia, đã trúng độc không tìm ai lại đi
tìm cái hàng này, thật đáng thương hết chỗ nói..hài.oan nghiệt mà. Đang nghĩ
mông lung chợt nghe lão giả truyền âm:'' Tiểu tử xem cho kỹ, hảo hảo học tập,
hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là tuyệt kỹ'' Hắn xùy mũi coi thường, cái gì
mà tuyệt với chả kỹ, nói là lừa đảo thì đúng hơn, ta đây mới không thèm đi
học.

Vũ lão bản hời hợt tiến đến bắt lấy mạch môn người kia, cảm nhận một thoáng,
đưa tay xem xét vết răng ở cổ của gã,hồi sau lão trang cái mặt trầm trọng bảo:
'' Độc này khó giải''

Hai gã kia lập tức sắc mặt tái nhợt, sợ hãi run run. Kẻ bị trúng độc thế nhưng
là Mạc gia thiếu tộc trưởng Mạc Đăng Dung, lần này lịch lãm hai gã được phân
công bảo vệ công tử. Nếu hắn bị chết xem như bọn mình cũng tiêu đời, nghĩ vậy
mồ hôi đã lấm thấm. Cả hai vội chăm chú nhìn lão ra vẻ cầu xin.

'' Tuy nhiên.....'' Hồi lâu suy ngẫm Vũ lão bản mới nói.

'' Chẳng lẽ tiền bối có giải dược?''

Mấy gã đệ tử Mạc gia thở một hơi vội hỏi. Lại tha thiết: “ Xin tiền bối mở
lượng từ bi cứu sư đệ ta một mạng”

Thấy lão vẫn chưa động dung, gã đệ tử kia vội quỳ xuống dập đầu nói tiếp: “
Tiền bối, sư đệ chính là con trai của gia chủ Mạc gia ta, chỉ cần tiền bối ra
tay cứu giúp Mạc gia quyết không bạc đãi ngươi”

“ Là con trai tên Mạc Đăng Quang tiểu tử kia sao?” Lão trầm ngâm vuốt râu dê,
rồi nhăn nhó thịt đau lấy ra viên thuốc màu đỏ to bằng hạt nhãn mà thở dài
nói: '' Đây là ta viên tam chuyển đỉnh cao Long huyết đan có thể trị bách độc
chuyên giữ để mình dùng, nhưng thôi đưa cho tiểu tử này đi''

'' Tam chuyển đỉnh cao đan dược'' Hai gã kia mắt sáng như sao, tay run run vội
nhận lấy đan, cũng không có xác minh vội cho mình thiếu chủ ăn. Gã còn lại
nhìn Vũ lão bản với ánh mắt sùng bái, quả nhiên đại nhân vật, lật tay một cái
là có thần đan. Tam chuyển đỉnh cao ah, chính như lão tổ tông cũng không có mà
dùng, đừng nói chi đệ tử bình thường như gã.

Diệp Trần bên này lắc đầu lè lưỡi, rõ ràng nhị chuyển hạ phẩm Giao hóa đan lại
bị phóng lên thành thần đan chỉ có thể ngộ không thể cầu. Để hắn bất ngờ là,
gã đệ tử kia uống thuốc vào liền chuyển biến tốt, mấy cái thời thần sau khí
độc tản ra, khuôn mặt thêm hồng hào, xem ra có chút môn đạo.

Đám đệ tử Mạc gia mừng rỡ thoát nạn. Vũ lão bản thì chắp tay sau lưng làm dáng
tiên phong đạo cốt cao nhân, khóe miệng nhếch lên thõa mãn.

Thêm hai cái thời thần gã kia mở mắt, sau khi điều tức xong vội đứng dậy hướng
về Vũ lão bản nói: “Cảm tạ tiền bối bỏ được yêu thích, nếu không vãn bối sợ đã
đi gặp Diêm vương rồi, ơn tái tạo thật không biết báo đáp thế nào !''

Vũ lão bản khoát tay: '' Lão phu cùng gia gia nhà ngươi xem như cùng bối, cứu
ngươi xem như lẽ phải, nói cái gì ơn huệ''

Đám người họ Mạc rung động thì ra vị trước mặt này thâm bất khả trắc như vậy.

'' Làm sao thế được, vãn bối tuy tu vi thấp kém nhưng vẫn tự cho có ơn tri
báo.....''

Chưa nói hết lão đã khoát tay: “ Lão phu ngày đó thế nhưng cùng gia ngươi vào
sinh ra tử mấy phen, ngươi lại cứ dài dòng chẳng lẽ xem thường ta sao?”

Mạc Đăng Dung vội xua tay nói: “ Vãn bối không có ý đó, chỉ là viên này đan
dược quá trân quý, ít nhất cũng để vãn bối mua lại bằng giá tiền đi vậy!”

Hài… lão thở dài nói : '' Đã ngươi có lòng như vậy ta cũng không cưỡng cầu,
Viên Long huyết đan này thế nhưng được chế từ tinh huyết của một con Kim đan
giao long mà thành, giá trị xa xỉ, năm đó lão phu nhờ cơ duyên mà đến
được..Nói đến đây lão vuốt râu nhăn mặt lộ vẻ tiếc nuối nói: '' Đan này chỉ có
thể ngộ không thể cầu, chẳng những giải bách độc mà còn giúp nâng cao tư
chất..lão phu nghĩ thu ngươi một vạn linh thạch hẳn là vớt vát một chút đi''

Mạc Đăng Dung đang cảm khái vạn phần, tâm thần thư sướng vì trong họa gặp
phúc, nghe tới một vạn linh thạch miệng chợt cứng lại. Một vạn linh thạch ah,
chính như gã cả năm thu nhập cũng từng đó. Nhưng thấy được cái mặt béo húp vô
tội, gã lại nghĩ có lẽ thật đây là Long huyết đan, từng ấy linh thạch cũng là
mình có hời. Gã cắn răng, từ túi trữ vật lấy linh thạch, tạ một cái rồi quay
lưng đi nhanh, hai gã kia cũng chắp tay chào rồi chạy theo.

Ba gã đi rồi Vũ lão bản hèn mọn cười, Diệp Trần thì mặt đầy hắc tuyến. Hắn cảm
khái:'' Nhân sinh cũng thật thú vị đi''

'' Nói đúng, nhân sinh nơi này thật thú vị, ta bán một cây tiểu thảo, bảo là
đông trùng hạ thảo, có thể thay đổi căn cốt, bọn tu sĩ cho là thật vừa mừng
vừa lo, vội mua về, dùng xong mới biết không có tác dụng gì đến hỏi. Ta lại
bảo ta là cái thế luyện đan sư, thảo kia phải luyện thành đan mới có hiệu quả,
đám ngu ngốc kia càng kính trọng hơn, gửi ta rất nhiều linh thạch đặt mua
trước tiểu thảo kia, còn tự trách mình sao mà ngu dốt. Thiết, cái quái gì đông
trùng hạ thảo, rõ ràng là tam diệp thảo binh thường cũng chả nhận ra. Liền
xoay người một buổi sáng, ta lừa gạt đến hai vạn linh thạch ..ha..ha..'' Vũ
lão bản miệng cười hắc hắc kể lể nói.

Diệp Trần nhếch miệng:'' Lừa gạt một đám tiểu tu sĩ ngươi thấy mình thành tựu
lắm sao?''

“ Không! Chỉ là ta thấy bọn hắn ngu quá nên mới đi lừa, tựa như tên tiểu tử
Mạc Đăng Dung kia vậy, cả nhà hắn đều một đám miệng hô chính đạo, làm việc
chính trực…ha ha có mà một đám ngu ngốc đó, bị lừa là đáng, làm người không
nên quá tốt đẹp”

Hắn lắc đầu chẳng còn gì để nói, chính mình còn bị lão lừa gạt đây.

Một lát sau, Vũ lão bản lật kệ tủ ném cho hắn hai quyển sách cũ nát nói:''
Tiểu tử ngươi hảo hảo theo ta lăn lộn, sau này ắt không sai, ta bây giờ đi di
hồng viện bàn chuyện làm ăn, ngươi nhớ trông cửa hàng, mất cái gì lão tử lột
da ngươi'' Nói rồi nghênh ngang đi ra khỏi dược điếm.

Diệp Trần thu hồi hai cái hỏng sách, ngồi xuống vuốt cằm, lão già này xem như
một cái không tệ. Hắn không hiểu vì sao lão lại đối với hắn như vậy tốt, không
cần nghĩ, có tiện nghi thì cứ chiếm chuyện ơn huệ sau này hẵng tính sau. Hắn
ngồm ngoàm ăn vài thứ, tựa lưng vào ghế tiếp tục đọc qua Sơn hải kinh. Diệp
Trần bây giờ tu vi mới luyện khí tầng ba, chỉ cần đến tầng bốn thì cơ bản có
thể luyện đan, dùng một ít tiểu thuật như tạo lửa, tạo nước từ không khí bình
thường, đến luyện khí hậu kỳ sẽ thử đi câu thông Hỗn độn đỉnh xem thế nào.
Nghĩ đến nâng cao tu vi, hắn bất chợt đưa tay bắt lấy chiếc khăn nhỏ màu trắng
cùng hộp tuyết sâm cất trong ngực. Mỉm cười ngây ngô nghĩ về Vũ như Yên, vị
hôn thê tiện nghi này chính là người giúp hắn đi con đường tu đạo, lại ngay cả
ngàn năm tuyết sâm cũng đưa hắn. Diệp Trần lắc đầu cứ để theo tự nhiên đi.

Mấy canh giờ trôi qua, trời về đêm, dược điếm vắng khách, hắn choàng mở mắt,
xem ra hai ông cháu Vũ lão bản chưa về. Lắc mình đứng dậy, Diệp Trần khép cửa
đi ra ngoài. Lộc An trấn khá nhỏ dân cư khoảng hai vạn, ở đây chủ yếu là phàm
nhân cùng một số tu sĩ đến Càn Dương sơn mạch thăm dò nên bình thường không
khí trầm lặng chẳng ồn ào như vương thành. Vốn là vậy nhưng chẳng biết vì sao
hơn một tháng nay có rất nhiều thế gia đệ tử đến nơi này lịch lãm, đi trên
đường lâu lâu sẽ gặp tu sĩ, chủ yếu là từ các gia tộc ở Vương thành. Diệp Trần
cười nhạt, mình vốn xưa nay không ưa chuyện thiên hạ, vừa đến trấn này đã bế
quan một tháng, đúng là mù thông tin thật. Thôi để gặp Như Yên rồi hỏi xem
sao. Hắn đi xuyên qua trấn đến ngoài cánh đồng cỏ, kiếm một chỗ dưới khỏa cổ
thụ khẽ ngồi xuống định thần. Thời gian này hắn vừa vặn đưa Cửu Dương Hỗn Độn
quyết đi vào nhập môn tầng thứ nhất lại chuyên nghiên cứu luyện đan nên bỏ tu
luyện. Nay nhân tiện có ngàn năm tuyết sâm đem này tăng lên tu vi mới là chính
đạo. Môn công pháp này chia làm chín tầng, giờ hắn chỉ biết pháp quyết tầng
thứ nhất mà thôi, mà tựu trong cũng phân ra làm nhập môn, tiểu thành với đại
thành, chỉ khi tu đến tiểu thành mới luyện ra một tia phàm hỏa. Hỏa này tất
nhiên so với bình thường hỏa mạnh hơn nhiều, có thể đốt chết luyện khí kỳ,
thậm chí trúc cơ cao thủ nếu không cẩn thận cũng phải bị thương.

Tu luyện công pháp này có một điều kiện tiên quyết đó là phải đồng tử thân,
bảo trì nguyên dương cho đến khi tiểu thành, cái này thì hắn vừa vặn có. Điểm
thứ hai đó là mỗi khi đại thành một tầng, phải dùng nguyên âm nữ tu để dung
hòa hỏa diểm nếu không sẽ bạo thể mà chết. Cái này mới khiến hắn đau đầu,
người ở đâu ra, có lẽ sau này phải bắt một đám đỉnh lô bên người phòng trừ tai
nạn?
Diệp Trần lấy hộp ngọc ra, khẽ mở hộp, mùi hương thoang thoảng tản ra khiến cơ
thể vô cùng khoan khoái. Hắn vội vận chuyển công pháp hấp thu dược lực, một
luồng ôn hòa lưu chuyển, tan vào trong cơ thể. Cửu Dương chân khí xuôi theo
bách mạch, vòng qua bách hội tụ về đan điền, đây được tính là một chu thiên.
Lần này hắn vận chuyển mỗi canh giờ vậy mà được mười mấy chu thiên, xem ra tư
chất của hắn càng ngày càng tốt hơn. Tu sĩ như hắn quá trình này gọi là luyện
tinh hóa khí, đến khi chân khí viên mãn thì bắt đầu trúc cơ, bước vào chính
thức tu chân con đường.

Bình thường tu sĩ mà nói, kinh mạch chỉ có thể dung hợp một loại chân khí, tựa
như hắn là dương chi khí vậy, nên khi đại thành một tầng mới cần nguyên âm nữ
tử để trung hòa. Tuy nhiên có một vài kẻ trời sinh có thể nắm giữ vài loại
thuộc tính đó cũng không phải chuyện khó gặp.

Trời đêm âm u, bỗng xung quanh năm mươi trượng linh khí chợt bạo động rồi cùng
rút về, lại nghe tiếng nổ nho nhỏ vang lên, khí tức Diệp Trần tăng dần lên.

Luyện khí trung kỳ

Vẫn chưa hết, dược lực của tuyết sâm vẫn còn tản ra, linh khí xung quanh càng
thêm rút về cho đến hai canh giờ sau, đang ngồi im dưới cổ thụ có người đột
nhiên mở mắt. Trong bóng đêm u tịch, đôi mắt ấy sáng như sao, ẩn ẩn hai màu
đen trắng đối xứng. Người này đích thị Diệp Trần, hắn mỉm cười thỏa mãn, suốt
ba canh giờ hắn đã đem luyện hóa một phần dược lực tu vi kéo lên luyện khí
tầng bốn đỉnh phong, thiếu một bước là luyện khí tầng năm. Phần dược lực còn
lại ẩn sâu trong kinh mạch chưa kịp luyện hóa. Cửu Dương Hỗn Độn quyết tầng
một cũng tăng lên, nhưng để tiểu thành thì hẳn là cần thêm thời gian.

Chợt phía xa có tiếng bay vù vù đâu đây, nửa đêm rồi sao vẫn có người ở đây
làm gì? Hắn hiếu kỳ đứng dậy phi mình qua, đi thêm nửa dặm, giữa cánh đồng cỏ
bao la, ánh trăng chiếu xuống như dải lụa bạc, chỉ thấy một cái thon dài thướt
tha thân ảnh đang bay múa, khá quen thuộc nàng mặc một bộ bạch y bó sát, tóc
dài để xõa chập chờn lướt dưới ánh trăng vừa thánh khiết vừa mị hoặc.

Diệp Trần nhíu mày phóng nhẹ một chút qua, đã thấy một mùi thơm thoang thoảng
xông vào mũi, mùi này hắn không thể nào quên được.

“ Như Yên” Hắn nhẹ thốt lên.

Thiếu nữ xoay người cũng nhìn được hắn, đúng là Vũ Như Yên.

“ối” Nàng giật mình mất thăng bằng khẽ kêu duyên dáng một tiếng ngã chúi người
xuống. Dù sao nàng cũng chỉ là luyện khí tu sĩ phi thân còn chưa thành thạo,
lần này ngã khéo dập mông mất thôi. Nhưng chưa ngã xuống đất đã thấy một thân
ảnh nhảy vụt đến, khoảnh khắc mình đã nằm trong ngực người ta.

Nàng mở mắt giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của người kia, chợt có tiếng nói
quen thuộc ôn nhu rót vòa tai nàng: ”Nằm im nào !”

Là hắn, chẳng trách cảm giác thân thuộc như vậy, Vũ Như Yên ngừng giẫy dụa,
cúi đầu co rúc trong ngực người kia, mặc đôi tay cứng cáp ôm lấy eo mảnh
khảnh. Tự khi nào đôi má đã đỏ ửng ngượng ngùng, nàng cảm giác thời gian trôi
thật lâu chỉ muốn mau thoát khỏi cái sự ngượng ngùng này, nhưng mà cơ thể sao
lại vẫn ưa thích cái ôm ấp của hắn, nàng nhắm mắt nghe tim mình đập thình
thịch. Hồi lâu chợt bên tai như có người ghé sát nhẹ như cười trêu nói: “ Được
ta ôm thích vậy sao?”

“Ah” Nàng bật dậy nhảy xuống đất, xoay mặt đi, ta sao có thể để hắn ôm lâu như
vậy cơ chứ a, ah, nàng ước gì bây giờ đồng cỏ này nứt ra cái hố để mình chui
xuống.

Hai người không nói gì, giữa đêm tranh sáng tranh tối, khuôn mặt nàng càng
thêm mỹ lệ.


Điệp Mộng Luân Hồi - Chương #11