Thiên Sơn Tuyết Liên (1)


Người đăng: NinhThienTam

Phương Tử Lan nhìn nàng làm bộ, cũng nói:

– Đều là muội muội không tốt, làm cho tỷ tỷ thương tâm.

Nói rồi Phương Tử Lan trở về viện của mình. Nàng bảo Tiểu Đào đi xuống, tự
mình nghỉ ngơi một lúc, nếu có chuyện thì sẽ kêu nàng. Đêm đến, trời bắt đầu
đổ mưa, không khí tràn ngập hơi lạnh. Bốn phía đều là một mảnh trống vắng, mơ
hồ nghe thấy âm thanh giọt mưa gõ vào mái hiên leng keng. Phương Tử Lan vẫn
chưa ngủ, cảm thấy trong lòng có chút buồn bực bất an, nhưng không nói ra được
là lý do gì. Nàng nhẹ nhàng vén rèm lên, chỉ thấy bên ngoài nến đỏ chập chờn,
Tiểu Đào đang gật gù buồn ngủ, không có gì khác ngày thường, liền nhẹ nhàng
thả màn xuống. Không ngờ vừa nằm thì có người nhảy xuống ở đầu giường, nàng
chưa kịp kêu đã bị che miệng:

– Đừng kêu, là ta!!!

Biết là ngươi nên mới muốn kêu, Phương Tử Lan trừng mắt ý bảo hắn bỏ tay
xuống, Sở Mạc Phong vừa buông tay nàng liền mắng:

– Ngươi muốn chết à, muốn chết thì lăn xa một chút, nơi này là Quốc Công phủ,
còn đây là khuê phòng của ta, đừng phá hỏng danh tiếng của ta.

Hôm nay tâm trạng nàng không tốt lắm, làm nàng bực mình thì chịu mắng là đúng.
Hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó cất tiếng cười, tiếng cười sang sảng làm
người khác cảm thấy thật thoải mái, âm thanh mộc mạc trầm thấp tràn đầy từ
tính truyền vào trong tai tựa như tiếng nước trong trẻo du dương, lại tựa như
nước suối vào miệng.

– Phương Tử Lan, có ai nói cho nàng biết nàng rất hung dữ không?

– Không có, ngươi là người đầu tiên. – Phương Tử Lan tức giận.

– Vậy à? Ta thật có phúc!!! – Sở Mạc Phong vừa lầm bầm vừa sải bước đi về phía
cửa ra vào.

Phương Tử Lan: “…”

Không sợ bị phát hiện à? Còn tự mình đi cửa chính? Nàng cảm thấy mình sắp điên
rồi, Huyền Thanh Vương ôn hòa mà lạnh lùng cao ngạo, che phủ trái tim lạnh lẽo
là bộ mặt hòa nhã, tuấn mĩ đây sao? Không có việc gì nên chạy tới đây hù doạ
nàng, nói nàng rất hung dữ???

– Ta Là Phân Cách Tuyến –

Nghe thấy xa xa truyền đến tiếng trống canh, nhất thời ngạc nhiên nàng lập tức
ngồi thẳng dậy:

– Tiểu Đào, bây giờ là giờ gì? – Tiểu Đào vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi mắt, lắng
nghe một lát mới nói:

– Tiểu thư, gần trưa rồi.

Phương Tử Lan nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm sắc trời ảm đạm bên ngoài mà không
nói gì. Tiểu Đào liền đóng lại cửa sổ, nói:

– Có thể là đêm hôm qua trời mưa nên tiểu thư thấy không ngon giấc, nghỉ thêm
một chút nữa đi.

Phương Tử Lan nhẹ nhàng thở phào một hơi, không ngờ bên ngoài đột nhiên có nha
hoàn bên người lão phu nhân bẩm báo:

– Minh Nguyệt Quận chúa, lão phu nhân cho người tới báo tin, nói lão gia bị
bệnh nặng, nói ngài đưa Thiên Sơn Tuyết Liên qua để chữa trị.

– Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.

Ánh mắt nàng rơi vào chiếc hộp gỗ bằng đàn hương được chạm khắc tinh xảo,
trong lòng không rõ tư vị. Nàng luôn bị đau đầu nên kiếp trước và cả kiếp này
mẫu thân đều mang Thiên Sơn Tuyết Liên từ Dương phủ cho nàng.

Kiếp trước nàng đã dùng thử nhưng không có hiệu quả gì. Vì vậy hiện tại nàng
cũng chẳng có ý định dùng, cho dù vì lý do gì thì Phương Tử Lan cũng chẳng
muốn giữ Thiên Sơn Tuyết Liên bên cạnh. Hơn nữa xuất phát từ tận đáy lòng,
kiếp trước tuy phụ thân đối với nàng không tốt, còn muốn lợi dụng nàng nữa
nhưng nàng cũng không mong ông ấy chết sớm, ít nhất thì hiện tại không phải
lúc. Một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa có thể làm nữ nhi hiếu thảo lại không
cần lo lắng Phương lão phu nhân tính kế, không phải nàng không có lời.

Bên trong phòng Phương Quốc Công sớm đã đông người, nghe Thái y nói Quốc Công
một lát nữa sẽ tỉnh lại thì trái tim đang treo ngược của mọi người rốt cuộc
cũng thả lỏng.

– A…

Nghe thấy động tĩnh, mọi người lập tức đến bên cạnh giường, Phương lão phu
nhân thấy nhi tử tỉnh lại, vui mừng nắm lấy tay nhi tử, nước mắt rơi trên
gương mặt già nua.

– Khiến mẫu thân lo lắng… nhi tử không sao.

– Phụ thân, ngài mau dùng trà… – Phương Kim Huyên đi đến bên bàn rót một chung
trà đưa cho Quốc Công gia, bộ dáng nữ nhi hiểu chuyện. Nhận lấy chung trà từ
tay nữ nhi, Phương Quốc Công nhanh chóng uống, hôn mê mấy canh giờ cổ họng của
hắn sớm đã khô, hắn nghĩ nghĩ hiện tại Huyên Nhi lại ngoan ngoãn hiểu chuyện
như vậy, quả thực vui mừng không thôi.

– Huyên Nhi thật hiểu chuyện, còn biết phụ thân đang khát mà đem trà mang đến.

– Còn không phải sao… nhị nữ nhi của ngươi còn không bằng một phần mười của
Huyên nhi. Nàng ta thân là nữ nhi, biết ngươi bệnh còn không thèm đến thăm.

Quốc Công gia nghe vậy tránh không khỏi nhíu mày, nhìn khắp căn phòng từ đầu
chí cuối vẫn không thấy bóng dáng nhị nữ nhi thì trong lòng có chút không vui.
Hắn là phụ thân nàng, bị kích động dẫn đến bệnh cũ tái phát mà ngất xỉu, nàng
thân là nữ nhi lại không đến thăm người làm cha này. Truyền ra ngoài còn không
đủ mất mặt sao???!

– Mẫu thân… có lẽ người đã hiểu lầm rồi, Lan Nhi con bé có lẽ đang mệt a… – Dù
sao Lan nhi cũng là nữ nhi của Dương thị, trượng phu không vui nàng cũng thấy
lo lắng, nhịn không được, mới mở miệng thay, suy nghĩ thay cho Phương Tử Lan.

– Phụ thân… tỉnh rồi! Nữ nhi đến thăm ngài…

Một nữ hài tử có thân hình nhỏ nhắn, hồng y màu phấn nhẹ mềm mại, đơn giản
nhưng dưới ánh nắng chiều tà không khỏi trở nên sống động. Gương mặt xinh đẹp,
cười lên một cái liền “nhất thế khuynh tâm” khiến tâm của không ít người rung
động. Tay cầm một chiếc hộp gỗ, nhìn là biết giá trị không nhỏ. Kiếp trước,
khi phụ thân bệnh, nàng không có đến thăm. Sau khi khỏi, tuy phụ thân vẫn đối
xử với nàng như xưa, nhưng trong mặt tựa hồ luôn có sự xa cách.

– Lúc phụ thân ngươi ngất xỉu nằm trên giường hôn mê, Tâm Lan các một khắc
ngươi cũng không rời, vậy mà bây giờ đến đây giả mèo khóc chuột cho ai nhìn?!

– Tổ mẫu… tôn nữ…!!! “Hừ, ta đương nhiên đến cho các ngươi nhìn rồi.” – Trong
lòng Phương Tử Lan âm thầm bổ sung.

– Phụ thân… thấy người tỉnh lại Lan Nhi vui lắm, thế nên Lan Nhi có mang đồ
đến cho phụ thân tẩm bổ…” – Nàng cười, bộ dạng thiên chân vô tà, khiến Phương
Quốc công bật cười.

– Lan nhi thật có lòng a… không biết tiểu nữ nhi mang gì đến cho ta đây? –
Quốc Công gia bảo Phương Tử Lan đến ngồi bên giường, nhìn gương mặt thanh lệ
của nàng, không khỏi tò mò nói.

– Phụ thân… chính là Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm đó nha…!!!

– Hết chương 7 –
Ninh Thiên Tâm
Dành cho các bạn muốn xem trước chương 8.
doi/chuong-8-thien-son-tuyet-lien-2-p59794.html


Đích Nữ Trùng Sinh – Làm Lại Cuộc Đời - Chương #7