Gặp Huyền Thanh Vương


Người đăng: NinhThienTam

Phương Tử Lan có thiên bẩm học y, đối với việc nhận thức huyệt vị thật rất
nhạy bén. Nàng tình cờ gặp Mạc Lăng Hiên – vị thần y nổi tiếng, và được hắn
chỉ dạy. Kiếp trước Phương Tử Lan từng nỗ lực học tập châm cứu vì để giảm
chứng đau chân của Nguyên vương khi đông tới. Mặc dù nàng có trí nhớ tốt, học
một lần là không quên được, thế nhưng đối với chuyện nhận biết huyệt vị quả
nhiên là nàng bị làm khó, đã có một lần nàng cũng từng bỏ cuộc, nhưng khi nhìn
thấy Nguyên vương bởi vì chân đau muốn chết đi sống lại, lại cắn răng, hạ
quyết tâm học tập.

Kiếp trước nàng nỗ lực học tập y thuật vì để cứu người, kiếp này nàng học y là
vì muốn lấy mạng của hắn, không, không đúng, không chỉ là muốn tính mạng của
hắn, điều nàng muốn nhất chính là hắn sống không bằng chết.

Mấy ngày nay, nếu không phải trên giường của Nhạc di nương đang yên đang lành
tự nhiên có mấy con chuột chạy ra, thì là hộp trang sức có gián, hộp phấn
hương bỗng nhiên đổi màu. Quan trọng nhất là không hiểu vì sao bỗng nhiên cảm
thấy cả người ngứa ngáy, nên bà ta không dám ra ngoài. Thân thể Phương Kim
Huyên đã tốt lên, từ sau khi bị hoàng hậu trách phạt, nàng ta vẫn luôn ở đây
dưỡng bệnh, cũng không gặp được Nguyên vương (trước khi thú được Phương Tử Lan
và có được sự ủng hộ của Phương Quốc Công, Thái tử vẫn là Nguyên vương), mặc
dù hắn vẫn lén lút viết thư gửi Phương Kim Huyên thế nhưng nàng ta vẫn thấy
mất mát.

– Ta Là Phân Cách Tuyến –

Hôm nay, Dương thị sẽ đi Thiên An tự để cầu phúc, Phương Tử Lan cũng đi cùng.

Dương thị muốn tụng kinh, nàng chờ chán quá liền đi dạo, một mình nàng đi sâu
vào rừng đào, giữa tháng sáu nên hoa đào chưa nở, chỉ có quả đào đáng yêu mọc
ở đầu cành. Phương Tử Lan một thân bạch y, làm tăng vẻ siêu phàm thoát tục,
xinh đẹp cao quý như tiên tử thế gian. Nàng để chiết phiến trên tay xuống đất,
cố gắng với tay lên cây đào. Lại bị quả đào rơi xuống đập vào đầu, đang muốn
tức giận.

Nhìn thấy một người nằm trên cây nhắm mắt nghỉ ngơi, lửa giận trong lòng
thoáng cái lắng lại, nàng chưa từng gặp qua người này. Hắn đầu đội kim quan,
lông mi thật dài tạo thành một bóng râm nhỏ trên khuôn mặt như ngọc. Trên cây,
Huyền Thanh Vương (1) như cảm nhận được có người đang nhìn mình, chậm rãi mở
mắt, nhìn thấy Phương Tử Lan giống như một bông hoa tươi tốt giữa rừng đào
xanh um, trên khuôn mặt ửng hồng làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm đáng yêu,
không hề giống dung chi tục phấn, nàng có một phong thái riêng biệt.

(1) Huyền Thanh Vương: Sở Mạc Phong (người mà Phương Tử Lan đã gặp ở chương
trước). Chắc anh Phong có sở thích leo cây ╮(╯▽╰)╭ sở thích thậc riêng biệc.
Hắn kinh ngạc “đây không phải là tiểu cô nương hôm trước sao, lại gặp lại
rồi?”

Sở Mạc Phong từ trên cây nhảy xuống trước người Phương Tử Lan, làm nàng kinh
động, lui về phía sau một bước sắp ngã xuống đất. Thân thủ hắn nhanh nhẹn ôm
lấy eo nàng, xoay một vòng, vững vàng ôm nàng vào trong lòng. Phương Tử Lan
xấu hổ đẩy hắn ra. Hắn nói:

– Hôm nay tiểu thư Phương Quốc Công phủ ra cửa thắp hương, liền muốn tiếp cận,
chỉ là ta nghe nói Nhị tiểu thư Phương Quốc công xinh đẹp như hoa, nên đến đây
đánh giá, không ngờ lại gặp được một mỹ nhân. Nàng có cảm thấy bản thân
mình rất có mị lực không? Nụ cười của nàng có thể làm khuynh đảo
chúng sinh, khiến vẻ đẹp của thiên nhiên cũng phải nhường nhịn. Sinh
ra trong hoàng thất, ta đã nếm đủ cao lương mĩ vị, ngắm biết bao
tuyệt mĩ giai nhân nhưng chưa gì có thể làm ta xao xuyến như khi nhìn
thấy nàng.

Phương Tử Lan:

– Tiểu nữ là Nhị tiểu thư Phương phủ, xin hỏi quý danh của công tử?

Sở Mạc Phong trả lời:

– Ta chính là Huyền Thanh vương. Không biết nàng còn nhớ ai ở trên cây của phủ
nàng không?

Phương Tử Lan cả kinh:

– Ngươi là tên nam nhân biến thái đó? Vô liêm sỉ.

– Nhị tiểu thư a… nàng đâu có cần xù lông như con gà mẹ bảo vệ con thế?

– Ngươi… ngươi… – Phương Tử Lan tức đến hộc máu, hắn dám nói nàng là con gà
mẹ???

– Tiểu thư, tiểu thư a! Người ở đâu? – Xa xa truyền đến tiếng hỏi lo lắng của
Tiểu Đào.

Phương Tử Lan vội vàng đi. Chiết phiến để dưới đất cũng quên không nhặt lên.

Mới ra khỏi rừng đào, thấy Tiểu Hương sốt ruột. Nàng liền ngồi cạnh Dương thị
hồi phủ.

Sở Mạc Phong đi đến bên cây đào nhặt chiết phiến lên, thổi hết bụi rồi cất vào
trong áo. Phương Tử Lan, hóa ra nàng là Phương Tử Lan. Hắn cười lớn, trêu chọc
nàng thật thú vị, mong rằng nàng sẽ là Vương phi tương lai của hắn.

– Ta Là Phân Cách Tuyến –

Tối hôm đó.

Phương Tử Lan tới thăm Phương Kim Huyên, nhìn thấy nàng ta chuyên tâm viết chữ
trên bàn. Phương Tử Lan đi tới bên cạnh, thấy trên giấy một chữ Nguyên (Nguyên
Vương) thật to, đường nét sống động. Không ngờ ngón tay ngươi bị phế mà còn có
thể viết ra chữ như vậy, quả nhiên thực công phu, liền nhẹ giọng nói:

– Tỷ tỷ viết chữ này thật là đẹp.

Phương Kim Huyên cả kinh, nhìn Phương Tử Lan nói:

– Muội muội tới, nha đầu Mẫn Hy này, muội tới cũng không báo một tiếng.

– Tỷ tỷ viết chữ Nguyên này thật không tệ a.

– Chỉ là trong lúc rảnh rỗi, vừa lúc ngón tay bị thương, đại phu nói luyện tập
viết chữ có thể khôi phục ít nhiều.

Nàng ta nói xong, bày ra vẻ mặt ưu thương.

– Hết chương 6 –
Ninh Thiên Tâm
Dành cho các bạn muốn xem trước chương 7.
doi/chuong-7-thien-son-tuyet-lien-1-p59680.html


Đích Nữ Trùng Sinh – Làm Lại Cuộc Đời - Chương #6