Người đăng: NinhThienTam
Phương Tử Lan hỏi nhỏ:
– Tỷ tỷ chuẩn bị gì vậy, bí mật đều nằm trong hộp gấm ở đây sao, quả nhiên là
tinh xảo a. Ta thật tò mò, có thể xem được không?
– Muội muội không cần nóng vội, đợi lát nữa chẳng phải ai cũng thấy sao? Chúng
ta nên đi chào hỏi, tránh mất lễ nghi. Phương Tử Lan thật phục độ mặt dày của
nàng ta. Rõ ràng trong hộp gấm đó, chính là bức thêu Mẫu Đơn của nàng. Nàng ta
cư nhiên không có sự chột dạ nào, mẹ con các ngươi đúng là giỏi diễn xuất.
Giọng nói the thé của một thái giám vang lên.
– Hoàng thượng giá lâm, Nhạc quý phi nương nương giá lâm.
– Thần thiếp tham kiến Hoàng Hậu nương nương.
Nhạc Quý Phi tên thật là Nhạc Ngọc Dao, muội muội của Nhạc di nương (như đã
giới thiệu ở chương trước), bộ dáng quả thật là “thanh thủy xuất phù dung”,
yếu ớt như cánh hoa đào, làm cho người ta sinh cảm giác muốn nâng niu trong
lòng bàn tay, không thể không thương tiếc, chỉ là mỹ nhân xinh đẹp như hoa như
vậy lại có lòng dạ độc tựa rắn rết. Hoàng Hậu dường như vô tâm nói:
– Muội muội mau miễn lễ. Vốn dĩ là ta muốn sai người mời muội tới. Nhưng không
ngờ muội lại tới cùng Hoàng Thượng a. Nhạc Quý phi tỏ vẻ như chịu oan ức lớn
lắm, đôi mắt đỏ hồng, cúi gằm mặt xuống. Hoàng thượng thấy thế liền nắm tay
Nhạc Quý phi, thay nàng ta trả lời:
– Ái phi sợ trẫm bận rộn chính vụ, không thể chăm lo sức khỏe nên mới cố ý nấu
một bát canh bổ dưỡng đưa tới chỗ trẫm. Hoàng Hậu là chính thê của trẫm, quản
lý hậu cung, nên bao dung cho nàng ấy mới phải.
Hoàng Hậu cười lạnh:
– Thần thiếp đâu dám trách móc gì. Quý Phi phải chăm lo cho sức khỏe của Hoàng
thượng nên cũng không cần đến sớm.
Nhạc Quý phi đột nhiên nói:
– Nghe nói gần đây Hoàng thượng có ban cho Hoàng Hậu nương nương mười tám viên
minh châu khác màu rất hiếm, dùng để gắn vào trang sức. Không biết Hoàng Hậu
nương nương có cho chúng thiếp cùng các vị phu nhân và tiểu thư được chiêm
ngưỡng không a?
Hoàng Hậu tuy nói khiêm tốn, nhưng trên mặt lại thể hiện rõ sự vui sướng, liền
sai người đi tìm hạt châu.
Không lâu sau đó, Tiễn Thu cô cô dâng mười tám cái túi thơm đựng mười tám viên
minh châu khác màu, to bằng quả trứng gà cho Hoàng Hậu. Khi mọi người xem qua,
một tiểu cung nữ liền đưa các viên minh châu về tẩm điện của Hoàng Hậu, đi đến
cạnh Phương Tử Lan thì bất ngờ đụng trúng cái bàn liền ngã. Phương Tử Lan nhíu
mày rồi đỡ nàng ta dậy. Tiểu cung nữ đó liền vô thanh vô tức nhét hai viên
minh châu vào đai thêu của nàng.
– Đa tạ tiểu thư. Cung nữ cung kính tạ ơn.
Phương Kim Huyên đi đến gần, ra hiệu cho cung nữ rời đi. Sau khi quan sát thấy
không ai chú ý đến, nàng ta liền nói:
– Sáng sớm tỷ tỷ đã đồng ý giao bức thêu Mẫu Đơn cho nương nương, muội nhất
định phải giúp tỷ, tuyệt đối không thể nói đó là do muội thêu. Lan nhi, tỷ tỷ
cầu xin muội. Muội muội, tỷ tỷ cầu xin muội. Với lại, bức thêu đã dâng lên
rồi, không thể lấy lại, xem như là muội giúp tỷ tỷ đi.
Phương Tử Lan liền bày ra vẻ mặt khó xử:
– Tỷ tỷ, đó là dành cho mẫu thân. Hơn nữa, tỷ… nhưng mà lừa dối Hoàng Hậu là
tội khi quân… thôi được ta sẽ không nói ra.
Hừ, Phương Kim Huyên, ta tất nhiên sẽ thành toàn cho ngươi, chẳng qua là hy
vọng ngươi có thể đảm nhận những gì sẽ xảy ra.
Phương Kim Huyên sau khi thấy được sự đảm bảo của nàng mới rời đi.
Nơi Mẫu Đơn Yến đang diễn ra.
Đến phiên Phương Kim Huyên dâng bức tranh thêu, nàng ta nói:
– Thần nữ đặc biệt dâng lên cho nương nương bức Mẫu Đơn diễm đồ, mong rằng
nương nương không chê.
Hoàng Hậu mở ra liền thấy bức tranh thêu tuyệt đẹp, ca ngợi không ngớt lời:
– Thêu kĩ quả nhiên xuất chúng, Huyên nhi thật xứng danh là “Đệ Nhất Tài Nữ”.
Vừa muốn ban thưởng thì nghe được có cung nữ báo lại không nhìn thấy hai viên
minh châu.
Phương Kim Huyên nghe thấy liền nở nụ cười “Lan nhi à, chỉ sợ ngươi không thể
giữ lại được tài hoa ở bàn tay rồi”
Hoàng Hậu tức giận vô cùng, liền sai người tra hỏi cung nữ kia.
Cung nữ sợ tới mức lạnh run nói:
– Nô tỳ làm sao dám, vừa rồi trên đường đi ra ngoài, Nhị tiểu thư Quốc Công
phủ đi tới đụng nô tỳ, đỡ nô tỳ, khi trở lại cung điện liền phát hiện không
thấy hai viên minh châu nữa.
Phương Kim Huyên nhìn thấy thời cơ đã đến, bèn nói:
– Hoàng Hậu nương nương, muội muội của thần nữ còn nhỏ tuổi, có lẽ không phải
cố ý, nghĩ đến nàng không hiểu chuyện, mong Hoàng Hậu nương nương giơ cao đánh
khẽ.
– Đúng vậy, tỷ tỷ, muội thấy nàng còn nhỏ, có lẽ là kiến thức hạn hẹp, minh
châu của tỷ tỷ đại biểu cho tấm lòng của Hoàng Thượng, tỷ tỷ cứ tùy ý xử phạt
nhẹ thôi, nếu trộm cắp, phế đi tay nàng là được.
Các ngươi thật âm hiểm, chỉ vài câu nói đã phế được tay ta. Là ta kiếp trước
ngu ngốc, nên mới tin các ngươi. Nàng quả quyết nói:
– Thần nữ là con gái dòng chính của Phương Quốc Công, cho dù ánh mắt của thần
nữ có thiển cận cũng không làm việc ‘Kê minh cẩu đạo như thế này, mong Quý Phi
nương nương cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, đâu có chứng cứ nào chứng minh
là viên minh châu và thần nữ có liên quan. Thần nữ là người trong sạch, nếu
kiểm tra thần nữ, vậy thì những người bên cạnh thần nữ cũng phải được soát
người, nếu không, thần nữ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt kiên quyết của Phương Tử Lan, liền đồng ý: “Được!”
Lúc này, cung nữ dâng lên ngọc bích, ánh mắt truy vấn của Hoàng Hậu lúc này
trở nên sâu thẳm, âm trầm hỏi:
– Soát được từ người của ai?
Phương Kim Huyên đang đắc ý chợt nghe cung nữ kia nói liền tái mặt:
– Nương nương, soát được từ trên người nha hoàn kia. Nha hoàn Lăng Nhi của
Phương Quốc công phủ.
– Hết chương 3 –
Ninh Thiên Tâm
Dành cho các bạn muốn xem trước chương 4.
hoa-tuong-hoa-p59400.html