Vua Hoa, Tướng Hoa


Người đăng: NinhThienTam

Hoàng Hậu đã nổi cơn thịnh nộ ngút trời:

– Nói! Ngươi là nha hoàn của ai?

Trên mặt Phương Kim Huyên tràn ngập vẻ kinh ngạc, khó hiểu. Nàng ta trong lòng
cầu khẩn, mong Lăng Nhi nói mình là nha hoàn thân cận của Phương Tử Lan. Nhưng
sự thật lại ngược lại với điều nàng ta hi vọng.

Hai đầu gối Lăng Nhi khuỵu xuống, phát run, sợ hãi cúi đầu, nghĩ dì ruột của
đại tiểu thư là Nhạc Quý phi được sủng ái nhất nên chắc chắn sẽ giúp đỡ mình
liền nói:

– Nô tỳ là nha hoàn của Đại tiểu thư.

– Ngươi ăn nói bậy bạ. Chắc chắn là ngươi lấy trộm. Tỷ, chuyện này chắc chắn
không hề liên quan đến muội và Đại tiểu thư, trong này nhất định có hiểu lầm
gì đó. Tỷ…

Hoàng Hậu hét lớn:

– CÂM MIỆNG! Giỏi! Giỏi lắm! Xuất thân của ngươi là Đại tiểu thư Phương phủ,
tuy là thứ nữ nhưng dù sao cũng là thiên kim thế gia. Ngay cả Mẫu Đơn và Thược
Dược cũng không phân biệt được. Không ngờ ngươi lại nham hiểm như vậy.

Ngươi đang ám chỉ bổn cung là tướng, không phải vua?

Nàng ta chưa kịp hô to mình oan uổng, bị Phương Tử Lan tráo tranh Mẫu Đơn
thành Thược Dược. Phương Tử Lan liền đi ra cầu tình:

– Nương nương… thực ra bức tranh thêu…

– Không… nương nương! Bức tranh đó là do ta thêu…

Phương Tử Lan ủy khuất nhìn nàng ta, trong lòng nghĩ: “Ta không đẩy ngươi một
cái, làm sao ngươi thừa nhận chứ.”

Phương Kim Huyên vô cùng lo sợ, nhìn về phía Nhạc Quý Phi, thấy ả quay đi… tâm
trạng rơi vào đáy cốc.

– Vậy phần thưởng cho ngươi là phế tay, người đâu đem dụng cụ kẹp tay đến.

Hoàng Hậu ánh mắt sắc bén nhìn về phía chủ tớ Phương Kim Huyên.

Trong chốc lát, người cầm hình cụ đến, kẹp mạnh tay Phương Kim Huyên, nỗi đau
đớn xuyên qua khắp tứ chi. Nàng ta hét lớn:

– Aaaaaaaaa… tha mạng… nương nương tha mạng.

Mắt thấy ngón tay của Phương Kim Huyên đã biến dạng nghiêm trọng. Nàng (Phương
Tử Lan) đi tới trước Hoàng Hậu cung kính nói:
– Nương nương đừng tức giận tỷ tỷ nữa, tha cho nàng đi. Bảo trọng phượng thể
của nương nương quan trọng hơn.
Hoàng Hậu mới cho người dừng lại. Phương Quốc Công dù sao cũng là lão thần,
trong tay lại nắm quyền. Hoàng Đế để không làm tổn hại đến sự trung thành của
hắn, cười nói:
– Trẫm thấy Lan nhi thật là một cô nương trọng tình nghĩa. Hoàng Hậu cùng Lan
nhi rất thân thiết, vả lại dưới gối Hoàng Hậu chỉ có con trai, không có con
gái. Chi bằng nhận nàng làm nghĩa nữ đi, ban phong hào Minh Nguyệt quận chúa.
Hoàng Hậu thấy sao?
– Thần thiếp cũng thấy việc này rất hay. Lan nhi, mau tạ ơn đi.
– Lan nhi tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Hậu cười hài lòng, nói:
– Vậy là từ nay ta đã có một tiểu áo bông tri kỷ rồi. Lan nhi nhớ thường xuyên
tiến cung bầu bạn với mẫu hậu nhé!
Kiếp trước mặc dù tay nàng bị phế đi, nhưng Phương Kim Huyên không được Hoàng
Hậu nhận làm nghĩa nữ. Kiếp này nếu nàng và Hoàng Hậu thực sự có duyên, thì
nàng (Phương Tử Lan) sẽ gắng hết sức bảo vệ nàng (Hoàng Hậu).
Mẫu Đơn Yến kết thúc, Phương Kim Huyên vẫn chưa tỉnh. Nàng liền phân phó người
đỡ nàng ta ra xe ngựa.
Phu xe nhanh chóng đưa các nàng về phủ, nàng vén rèm lên thấy mẫu thân vẻ mặt
sốt ruột. Nhạc di nương lại là một mặt tươi cười, đắc ý. Thế nên, kêu xe ngựa
đi chậm lại một chút, bảo Tiểu Hương đưa tai qua. Tiểu Hương gật gật đầu xuống
xe, cấp tốc hồi phủ bẩm báo.
“Nhạc di nương, nụ cười của người quá mức chói mắt, không nên trách Lan Nhi
a.”
Tiểu Hương vừa hồi phủ liền báo tiểu thư vì đắc tội Hoàng Hậu nương nương nên
bị người ra lệnh phế tay, hiện giờ hai tay đã bị biến dạng.
Vẻ mặt Nhạc di nương vô cùng đắc ý, cười không kiềm chế được xen miệng vào:
– Nhị tiểu thư cũng thật không hiểu chuyện, đắc tội với Hoàng Hậu nương nương
thì phải làm sao bây giờ. Phu nhân đừng quá đau lòng, tránh cho thân thể mình
không chịu nổi. Lão gia vốn đang bệnh đó.
Nhìn chiếc xe ngựa chầm chậm đi lại, Dương thị nhanh chóng đi tới phía trước.
Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén màn xe lên. Người xuất hiện không phải là
Đại tiểu thư, mà là Nhị tiểu thư – Phương Tử Lan.
Dương thị kéo nàng xem trái rồi lại nhìn phải, xác định không có chút tổn hại
nào, mới ôm nàng thật chặt trong ngực. Trong lòng Dương thị lúc này rất lo
lắng vì mình yếu đuối mà khiến con gái mình chịu thiệt thòi.
Nhạc di nương thấy thế, cảm giác có gì đó không đúng liền hỏi Tiểu Hương, vẻ
mặt khẩn thiết:
– Lúc nãy ngươi nói tiểu thư bị phế tay, rốt cuộc là tiểu thư nào a? Đại tiểu
thư đâu? Đại tiểu thư chưa về sao?Hay là nàng còn ở lại đàm luận với Nhạc Quý
phi?
Hừ, Nhạc di nương đến giờ ngươi vẫn mơ tưởng sao? Ta thật mong chờ, khi ngươi
nhìn thấy nữ nhi ngươi bị phế tay. Ngươi sẽ có cảm giác gì nhỉ!!! Hai mẹ con
các ngươi đúng là “rắn chuột một ổ”.
Kiếp trước, Phương Kim Huyên lúc nào cũng làm bộ làm tịch, khiến cho nàng và
phụ thân ngày càng xa cách. Phương Kim Huyên kiếp này ta sẽ trả tất cả lại cho
ngươi!!!
– Hết chương 4 –
Ninh Thiên Tâm
Dành cho các bạn muốn xem trước chương 5.
nhan-o-tren-cay-p59572.html


Đích Nữ Trùng Sinh – Làm Lại Cuộc Đời - Chương #4