Người đăng: ๖ۣۜMɩêų༒๖ۣۜƮɧɩêภ༒๖ۣۜĐế
Hạo Thiên cùng Hắc Ban Thiên Hổ con non ngồi cạnh xác mẹ của nó được một tí
thì bỗng dưng dị biến xảy ra.
Xác con Hắc Ban Thiên Hổ bỗng dưng từ từ tan rã, tạo lên thành hai đoàn ma
năng màu đen dồi dào. Sau đó, hai đoàn ma năng chia nhau ra, chui vào trong
Hạo Thiên cùng Hắc Ban Thiên Hổ con non.
Hạo Thiên giờ khắc này chỉ cảm thấy, vùng đan điền ám ma lực đang bạo động một
nguồn ma năng cực kì dồi dào. Hắn vội vàng ngồi xếp bằng lại,vận chuyển đưa
nguồn ma năng này luyện hóa.
Bên cạnh Hạo Thiên, giờ này con Hắc Ban Thiên Hổ con non này cũng nằm xấp nhắm
mắt tu luyện.
Cả hai đắm chìm trong tu luyện, riêng phần mình luyện hóa phần ma năng.
…..
Khi Hạo Thiên mở mắt ra, trời đã sáng, hắn thấy Hắc Ban Thiên Hổ con non vẫn
còn đang đắm chìm trong tu luyện cho nên không có quấy rầy nó.
Hạo Thiên lại nhắm mắt lại, vận dụng tinh thần chi lực quan sát vùng đan điền
ám ma lực của hắn. Vốn là theo tốc độ tu luyện của hắn thì muốn đạt được Nhị
giai Ma Sư cần hai ba tháng nữa, nhưng không ngờ, bản thân hắn giờ đây đã là
Nhất giai Đỉnh phong Ma Sư rồi. Chỉ thiếu một chút nữa là đột phá Nhị giai Ma
Sư à. Giờ chỉ cần củng cố tu vi lại, đợi lắng đọng lại vài ngày rồi tiến hành
đột phá thì hắn nhanh liền đột phá đến Nhị tinh Ma Sư à.
Hôm qua, hắn chỉ hấp thu đi một phần mười nguồn năng lượng mà thôi, giờ này,
còn tầm chín phần năng lượng vẫn còn dao động tại đan điền ám ma lực. Chỉ cần
hắn dành thời gian đi hấp thu hết phần năng lượng còn lại này, hắn có thể đầy
đủ tăng lên đến Lục giai, Thất giai Ma Sư à.
Không ngờ, Hắc Ban Thiên Hổ trưởng thành không chỉ đưa tặng hồn phách của nó
cho hắn, còn tặng cho một nguồn ma năng dồi dào như thế cho hắn à. Xem ra về
sau cần phải chiếu cố càng nhiều nhi tử của người ta rồi.
Hạo Thiên ngồi củng cố lại tu vi thoáng một lát, sau đó đứng dậy, chạy ra
ngoài bờ sông bắt vài con cá mang về.
Mùi thơm thoang thoảng bay từ phía, Hắc Ban Thiên Hổ con non đang đắm chìm
trong tu luyện thì ngửi thấy được mùi thơm bèn mở mắt ra ngắm nhìn.
Hạo Thiên thấy nó đình chỉ tu luyện, bèn nói:
-Ngươi mau lại đây ăn à. Đây là ta mới vừa ra bờ sông bắt chúng về. Lại đây ăn thử mùi vị nào.
Hắc Ban Thiên Hổ ban đầu con e ngại, nhưng sau đó lại cưỡng không được mùi
thơm của thức ăn liền chạy lại cấu xé ngấu nghiến mà nhai.
Hạo Thiên thấy nó chịu ăn thì mỉm cười. Bản thân hắn cũng tự lấy một con cá
ngồi ăn.
Hắn từ nhỏ sống cực khổ cùng cha, lên ba tuổi phải tự giặc quần áo. Lên năm
tuổi bắt đầu tự nấu cơm. Cha hắn dạy hắn nấu cháo. Đôi khi, cha hắn dẫn hắn ra
bờ sông bắt cá nướng ăn. Hắn học được cách nướng cá này cũng là từ cha hắn
dạy.
Cả hai ăn no nê, vỗ vỗ cái bụng căng cứng.
Hạo Thiên nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Hắc Ban Thiên Hổ, cười nói:
-Này, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Hổ nhá. Về sau, hi vọng có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn.
Hạo Thiên vỗ vỗ cái đầu nó.
Tiểu Hổ nghe vậy cũng gật đầu.
Sau đó, nó ngoắc ngoắc Hạo Thiên, chạy về một phía.
Hạo Thiên thấy vậy, liền bước chân chạy theo gọi:
-Tiểu Hổ, ngươi chạy đi đâu vậy, mau dừng lại à. Trong rừng một mình nguy hiểm lắm.
Tiểu Hổ vừa chạy vừa quay đầu ngoắc ngoắc Hạo Thiên tiến về phía trước.
Hạo Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể chạy phía sau Tiểu Hổ.
Cả hai băng băng qua ngọn núi này, đến ngọn núi khác. Màn đêm buông xuống. Hạo
Thiên cùng Tiểu Hổ cả hai dừng lại, mỗi người nhai trong mồm một cái đùi thỏ.
Hạo Thiên nhìn Tiểu Hổ nói:
-Ngươi đây là mang ta đi đâu à. Chúng ta bây giờ cần phải làm là tìm đường ra, trở về lại học viện à. Ta đây tựu không biết bản thân đã tại đây bao lâu rồi, không mau mau về, học viện tưởng ta đã chết tại U Lan sâm lâm thì báo tin cho cha ta thì phiền toái à.
Tiểu Hổ nhìn Hạo Thiên, vẻ mặt miên man như đang suy nghĩ gì, sau đó lại lắc
đầu nhai hết cái đùi thỏ, lăn ra nằm ngủ.
Hạo Thiên nhìn cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài. Yêu thú muốn câu thông nói chuyện
với nhân loại cần ít nhất là yêu thú vạn năm đã ngoài à. Tiểu Hổ trải qua hấp
thu một phần nhỏ nguồn ma năng dồi dào do mẹ nó để lại mới chỉ trở thành Yêu
Sư chín mươi hai năm à. Còn lâu lắm mới có thể giao tiếp được với hắn cho nên
bây giờ Hạo Thiên chỉ có thể cố gắng hiểu được suy nghĩ của Tiểu Hổ mà thôi.
Hắn không thể để cho Tiểu Hổ đi vào sâu trong U Lan sâm lâm một mình, dù sao
hắn đã hứa với mẹ của Tiểu Hổ, phải chăm sóc nó.
Sáng dậy, Hạo Thiên tiếp tục đi theo Tiểu Hổ.
Cứ như vậy thời gian trôi qua, Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ đã đi tận ba ngày đường.
Ba ngày này đi đường, Hạo Thiên rất ngạc nhiên là bản thân hắn cùng Tiểu Hổ
chạy vào sâu trong U Lan sâm lâm vậy mà không có gặp một con yêu thú nào. Hắn
cho rằng, đây có lẽ là vận may cho nên bọn hắn không có gặp bất kì con yêu thú
nào.
Hạo Thiên không biết được là, mẹ của Tiểu Hổ vốn là bá chủ trong U Lan sâm lâm
cho nên Tiểu Hổ cũng được xem như tiểu hoàng tử tại đây. Tuy là mẹ của Tiểu Hổ
vừa mới chết, nhưng không có ai biết được tin tức này cho nên, khi bọn chúng
nhìn
thấy Tiểu Hổ liền tránh né đi. Sợ chọc giận vị tiểu hoàng tử này.
Cuối cùng, Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ đến rồi một hạp cốc.
Hạo Thiên đánh giá xung quanh hạp cốc, thấy tại đây xung quanh tồn tại nồng
đặc ám ma lực. Hạo Thiên giật mình thầm nghĩ, không nghĩ ra, tại trong U Lan
sâm lâm lại có một nơi tu luyện bảo địa như thế này. Ám ma lực tại đây nồng
nặc gấp gần mười hai lần tu luyện tràng khu ám ma lực của học viện à. Nếu Ma
giả sở hữu ám ma lực tại đây tu luyện thì làm ít công to à.
Hạo Thiên nhìn mà cặp mắt hoa cả lên, nước dãi nhiễu ra khóe miệng.
Hắn đây cũng sở hữu ám ma lực, nếu mà có thể tu luyện ở đây thì hắn đột phá
rất nhanh à. Có lẽ tại chín tuổi trước, hắn liền đột phá Ma Sư thành Ma Vương
. Theo như hắn tính toán, với tốc độ này so ra tại Paris Vương Quốc thì khó có
người đuổi kịp được hắn à.
Hạo Thiên đang miên man ảo tưởng thì Tiểu Hổ gắn nhẹ bờ mông một cái, làm hắn
nhảy lên hô đau.
Hạo Thiên nhìn lại thấy Tiểu Hổ đang tiến về hang động phía dưới hạp cốc. Hắn
liền bước chân chạy theo sau.
Hang động nhìn từ bề ngoài thấy âm u, ướt át, cỏ mọc tùm lum xung quanh, rêu
móc đầy tại cửa hang.
Hạo Thiên đi theo sau Tiểu Hổ vào hang động.
Bước vào sâu phía trong, Hạo Thiên nhìn mà giật mình.
Ban đầu Hạo Thiên nghĩ rằng trong hang cũng sẽ tối thui, ẩm ướt như ngoài hang
nhưng không ngờ tại trong đây, ánh sáng chiếu lòi lọi phát ra từ những viên
pha lê sáng lấp lánh. Trong hang tỏa ra nhàn nhạt mùi hoa làm cho Hạo Thiên
cảm giác lâng lâng.
Tại chính giữa hang động, một cái giường to lớn một trawmg mét vuông được làm
từ một tảng đá màu đen huyền ảo, tỏa ra từng luồng ám ma lực. Những luồng ám
ma lực này mạnh mẽ hơn rất nhiều ám ma lực trong thiên địa.
Tại một góc nhỏ trong hang, Hạo Thiên nhìn thấy tại đây chất đầy một đống linh
quả chứa ám ma lực.
Linh quả, đây là một loại quả chứa ma lực. Tại Địa Cầu, linh quả rất hiếm. Mỗi
nơi dựng dục ra linh quả đều có yêu thú mạnh mẽ thủ hộ. Linh quả được chia
thành năm loại đẳng cấp, từ thấp đến cao là nhân – hoàng – huyền – địa –
thiên. Linh quả có đẳng cấp càng cao, yêu thú thủ hộ tại đó càng mạnh mẽ. Nhân
loại Ma giả muốn lấy được linh quả từ trong yêu thú rất khó, phải đánh đổi rất
nhiều thứ mới có được. Đa số, các thế lực thường thuê dong binh đi làm chuyện
này, họ thường trả thù lao sau khi hoàn thành.
Dong binh, là những Ma giả chuyên mạo hiểm. Họ thường nhận nhiệm vụ, sau đó
hoàn thành. Họ sẽ nhận được thù lao tương ứng với nhiệm vụ mà họ nhận. Trên
Địa Cầu, đa số tán tu Ma giả thường lựa chọn làm dong binh. Bởi vì làm dong
binh họ có thể kiếm được nhiều tài nguyên tu luyện cho bản thân hơn.
…..
Hạo Thiên không ngờ rằng, tại đây, linh quả nhiều đến như vậy. Nếu ăn hết chỗ
này, có lẽ….. Càng nghĩ, Hạo Thiên càng ứa nước dãi ra, hô hấp dồn dập.
Hạo Thiên nhìn lại Tiểu Hổ, thấy giờ phút này nó đang vừa đi vừa ngắm nhìn
xung quanh đây. Vẻ mặt nó buồn rười rượi, trên khóe mi, nước mặt ướt ướt.
Xem ra, đây là nơi mà Tiểu Hổ cũng mẹ nó sinh sống à. Hạo Thiên thầm nghĩ.
Đi về phía Tiểu Hổ, Hạo Thiên vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé lên người nó an ủi.
Tiểu Hổ nhìn về phía Hạo Thiên, liếm láp trên má hắn. Sau đó kéo áo hắn tiến
về phía chồng linh quả.
Tiểu Hổ cúi đầu vào trong chồng linh quả, như đang tìm kiếm thứ gì. Hạo Thiên
chỉ đứng cạnh bên nó xem.
Sau một lát, từ trong đống linh quả, Tiểu Hổ gặm ra một chiếc nhẫn ngọc bích.
Nó đưa tới trước tay Hạo Thiên, sau đó, nó cắn một phát bàn tay của Hạo Thiên
làm cho Hạo Thiên la lên vì đau đớn. Máu nhỏ xuống, lan lên trên chiếc nhận.
Từ trong linh hồn của Hạo Thiên, hắn như cảm giác được là giờ đây, tận sâu
trong linh hồn hắn như đang liên kết với chiếc nhẫn này.
Hạo Thiên như suy nghĩ đến điều gì, giật mình lên.
Nhẫn trữ vật.
Đúng, chính là nó, nhẫn trữ vật. Hạo Thiên từng đọc qua trong thư viện. Theo
trên điển tịch có ghi lại, tại Địa Cầu, đa số cường giả đều có nhẫn trữ vật
trên người. Nhẫn trữ vật có một vùng không gian rộng lớn bên trong, có thể
chứa đựng rất nhiều đồ. Tuy nhiên, nhẫn trữ vật chỉ có thể chứa được vật chết,
không thể chứa được vật sống.
Hắn không ngờ là nhà của Tiểu Hổ lại có một chiếc nhẫn trữ vật à.
Nhớ lại cách sử dụng nhẫn trữ vật được ghi theo điển tịch, thần thức quét vào,
Hạo Thiên nhìn thấy, tại trong đây, rộng cả ngàn mét vuông. Một ngàn mét
vuông, đây là điều mà Hạo Thiên chưa nghĩ tới à. Xem như là tối cường giả của
U Lan học viện, sở hữu nhẫn trữ vật cùng lắm là hai mươi mét vuông. Coi như
cường giả trên Paris Vương Quốc chỉ sử dụng nhẫn trữ vật có kích thước tối đa
là một trăm mét vuông à. Vậy mà giờ đây, Hạo Thiên lại cầm trong tay một chiếc
nhẫn trữ vật có kích thước cả một ngàn mét vuông. Đây là khái niệm gì? Bảo vật
à, xem ra cần phải cất giữ cẩn thận nó. Không thể để cho người khác biết được
bản thân hắn cầm một bảo vật vô giá như thế này.