Yêu Thánh Vạn Năm.


Người đăng: ๖ۣۜMɩêų༒๖ۣۜƮɧɩêภ༒๖ۣۜĐế

Núp từ đằng xa, Hạo Thiên nhìn thấy Hắc Ban Thiên Hổ con non cứ ngồi khóc
thương cho con Hắc Ban Thiên Hổ trưởng thành trước mặt, bản thân hắn liền cảm
thấy đau lòng. Dù sao, bản thân hắn vẫn là một đứa trẻ, nhìn cảnh tượng này
cũng kiềm lòng không được.

Hắn lấy dũng cảm tiến về phía trước.

Hắc Ban Thiên Hổ con non thấy có Ma giả tiến lại, liền vọt ra chắn trước con
Hắc Ban

Thiên Hổ trưởng thành, xù bộ lông màu đen lên, răn nanh dài nhọn nhe ra, tiếng
gào vang lên.

“Grrrrrrrrrừ”

Hạo Thiên thấy nó đề phòng chính mình liền vội giải thích.

-Ngươi bình tĩnh à, ta đây lại đây chỉ muốn hỏi xem ngươi cần giúp đỡ gì không à. Ta không có ác ý gì đối với ngươi đâu.

Hắc Ban Thiên Hổ con non vẫn không để ý đến Hạo Thiên nói, bản thân nó vẫn
đang đề phòng Hạo Thiên.

Hạo Thiên nhìn thấy vẫn chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu. Dù sao, yêu thú cùng con
người từ xa xưa luôn thù địch với nhau. Rất ít thấy yêu thú cùng con người
sống cùng nhau.

Chỉ có con Hắc Ban Thiên Hổ kia nhìn Hạo Thiên từ đầu đến cuối. Nó nhìn thấy
từ trong con mắt của Hạo Thiên rất thanh tĩnh, không giống như đa số loài
người, giả ngây giả dại để gạt nó.

Nếu như Hạo Thiên muốn làm hại đến bọn nó thì cho dù hiện giờ nó hấp hối thì
vẫn còn sức lực để diệt một tên Nhất tinh Ma Sư à.

Bỗng một tiếng nói tang thương hơi trì trệ vang lên tai của Hạo Thiên:

-Đứa nhỏ à, ngươi có thể giúp ta một nguyện vọng được không. Chỉ cần ngươi giúp Bản Thánh việc này, Bản Thánh sẽ đưa ngươi một hồi tạo hóa à.

Như sét đánh ngang tai, Hạo Thiên giật mình nhìn xung quanh. Hắn nhìn đi nhìn
lại, xác định không có người nào khác ngoài hắn tại đây. Sau đó lại nhìn Hắc
Ban Thiên Hổ trưởng thành, cặp mắt đảo đảo tại trên người nó.

-Đừng nhìn nữa, là Bản Thánh đang dùng thần niệm giao lưu với ngươi.

Giọng nói lại vang lên một lần nữa. Xác định là con Hắc Ban Thiên Hổ đang nói,
hắn càng hãi nhiên.

Theo như lão sư dạy, yêu thú muốn dùng thần niệm giao lưu với con người, chỉ
có yêu thú Yêu Thánh vạn năm đã ngoài mới có thể làm được à. Xem ra con Hắc
Ban Thiên Hổ trước mặt đây là một con Yêu Thánh vạn năm. Không ngờ lời đồ thật
tồn tại, tại trong U Lan sâm lâm có yêu thú vạn năm à.

Nhưng mà, hắn lại suy nghĩ tới, con Hắc Ban Thiên Hổ này là một tôn Yêu Thánh,
Yêu Thánh, đây là một cường giả tại Địa Cầu giới à. Vậy mà bây giờ lại trọng
thương nằm hấp hối tại đây. Không biết là ai có năng lực tổn thương nó à.

-Sao rồi, ngươi đã suy nghĩ như thế nào rồi.

Âm thanh lại một lần nữa vang lên. Hạo Thiên nhìn lại Hắc Ban Thiên Hổ trưởng
thành nói:

-Yêu Thánh đại nhân, không biết đại nhân cần ta làm điều gì, chỉ cần không trái với lương tâm, đạo lí của ta thì ta sẽ tận lực giúp đỡ. Còn như một hồi tạo hóa, bản thân ta nghĩ có lẽ không cần à.

Hạo Thiên đương nhiên sẽ không tin Hắc Ban Thiên Hổ sẽ đưa hắn một hồi tạo
hóa. Dù sao, đây là Yêu Thánh vạn năm, một tên nhỏ nhoi Ma giả dám đòi thù lao
từ Yêu Thánh thì đó là ngại mệnh dài à.

-Vậy ngươi có bằng lòng không kí kết người - yêu bình đẳng với hài nhi của ta? Ngươi chỉ cần chăm sóc nó giúp ta là được à. Đợi khi nào nó lên lớn, nếu bản thân nó muốn ly khai thì người hãy giải trừ khế ước để nó ly khai khỏi ngươi là được. Ta đây còn sống không được bao lâu. Bản thân ta rất không yên lòng để nó cô đơn trên cõi đời này. Dù sao, hoài cảnh sinh tồn của yêu thú rất khóc liệt, mà nó thì còn quá nhỏ. Ta đây tựu muốn ngươi dẫn nó ly khai nơi này, cùng nó lớn lên, giúp nó trưởng thành hơn. Đợi khi nó có thực lực, muốn đi đâu tựu đi. Có lẽ đây là cách an toàn nhất à.

Hạo Thiên nghe vậy cũng rất giật mình. Hắn đây chỉ thấy con Hắc Ban Thiên Hổ
con non ngồi khóc tội nghiệp cho nên mới bước ra hỏi thăm nó cần giúp gì
không. Vậy mà con này chỉ mới thấy hắn lần đầu tựu nhờ nó chăm sóc con của
mình. Thật không thể tin được à, không lẽ nó không sợ bản thân hắn làm tổn
thương đến con của mình à.

Như nhìn ra được nghi hoặc của Hạo Thiên, Hắc Ban Thiên Hổ lại nói:

-Ta hiểu ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi chỉ cần tại lúc kí kết người – yêu bình đằng, ngươi cần phải tích một giọt bản nguyên tinh huyết ra làm huyết thệ, bản thân sẽ không làm hại nó cho dù bất kì trường hợp nào thì được.

Nghe vậy Hạo Thiên giật mình nghĩ, mỗi Ma giả chỉ có một giọt bản nguyên tinh
huyết à. Vậy mà nó lại bắt bản thân lấy ra làm huyết thệ, mà lại huyết thệ là
gì? Hạo Thiên không hiểu nói:

-Yêu Thánh đại nhân, huyết thệ là gì ? Ta đây tựu không biết nó à.

-Huyết thệ là một lời thề, khi ngươi sử dụng bản nguyên tinh huyết làm huyết thệ thì sau này, nếu ngươi vi phạm lời thề thì bản nguyên tinh huyết sẽ bị đốt cháy, khi bản nguyên tinh huyết mất thì ngươi cũng tử vong.

Nghe vậy, Hạo Thiên liền hiểu ra. Xem ra con Yêu Thánh này đã tính toán kĩ
lưỡng trước à. Xem ra ta đây tựu chỉ có chấp nhận mệnh lệnh nó mà thôi.

-Vậy giờ ta tựu kí kết người – yêu bình đẳng với nó.

Hắc Ban Thiên Hổ trưởng thành nghe vậy liền mỉm cười, sau đó dùng yêu ngữ nói
chuyện với con nó.

Hắc Ban Thiên Hổ con non nghe nó nói liền ra sức lắc đầu, vẻ mặt đau đớn không
muốn. Nhưng sau một hồi rồi cũng đành chịu cúi đầu mặt buồn chấp nhận.

Hắc Ban Thiên Hổ trưởng thành mỉm cười gật đầu với Hạo Thiên.

Hạo Thiên hiểu con non đã chấp nhận cùng hắn kí kết khế ước cho nên liền tiến
lại sát con Hắc Ban Thiên Hổ con non. Sau đó nhìn lại Hắc Ban Thiên Hổ trưởng
thành, bởi vì hắn không biết làm sao kí kết khế ước à.

Bỗng dưng, hắn chỉ thấy tinh thần hắn như chia một nữa ra cùng liên kết một
luồn tinh thần xa lạ. Sau đó chỉ nghe một âm thanh vang lên trong tai hắn:

-Ngươi hãy sử dụng bản nguyên tinh huyết để lập huyết thệ đi.

Hạo Thiên nghe vậy, liền sử dụng một giọt bản nguyên tinh huyết duy nhất tại
mi tâm hắn. Từ mi tâm trôi ra một giọt bản nguyên tinh huyết màu đỏ, sau đó
hắn nói:

-Ta, Hạo Thiên, xin thề, từ này về sau sẽ đảm bảo Hắc Ban Thiên Hổ con non. Sẽ cố gắng bảo vệ nó không để nó gặp nguy hiểm. Nếu làm trái lời thề, bản thân ta xin nguyện chịu phạt.

Dứt lời, tại chính giữa giọt bản nguyên tinh huyết bỗng dưng như có một thứ gì
xuất hiện, nhưng hắn nhìn mãi vẫn không thấy có điểm gì khác thường liền thu
nó lại.

Sau đó, một vòng tròn cổ lão xuất hiện dưới chân hắn, bao bọc hắn cùng Hắc Ban
Thiên Hổ con non lại.

Lóe lên một vệt sáng rồi vệt sáng chia làm hai, một chui vào trong mi tâm hắn,
một chui vào trong mi tâm của con Hắc Ban Thiên Hổ con non.

Hắc Ban Thiên Hổ trưởng thành thấy vậy mỉm cười, vẻ mặt mãng nguyện nói:

-Cảm ơn ngươi à, nhân loại. Bây giờ ta đây thực hiện lời hứa của ta à. Ta nhìn thấy bản thân ngươi đây là sở hữu ám ma lực Ma giả, lại chưa sở hữu hồn phách yêu thú. Trùng hợp ta đây cũng sở hữu ám ma lực yêu thú à. Xem ra đây cũng là duyên phận của chúng ta. Ta đây tựu tán một thân yêu lực chỉ còn lại ngàn năm, tựu thành hồn phách ngàn năm. Sau đó lại phong ấn hai lớp hồn phách còn lại mười năm, đủ để ngươi có thể hấp thu. Về sau, chỉ cần ngươi trở thành Ma Vương tựu có thể phá phong một lớp phong ấn, nó sẽ trở lại thành hồn phách trăm năm, khi ngươi trở thành Ma Tôn tựu có thể phá nốt lớp phòng ấn còn lại, nó sẽ trở thành hồn phách nghìn năm. Khi đó, ngươi chiến lực tựu cực kì mạnh mẽ à.

Nghe vậy, Hạo Thiên liền giật mình. Bản thân hắn đây tìm mãi mới thấy được một
viên hồn phách yêu thú Ám Nguyệt Lang nhưng mà cuối cùng đang hấp thu nó thì
bị một con Ám Nguyệt Lang Yêu Vương trăm năm phá rối, làm thất bại trong gang
tất. Cho đến bây giờ, hắn một đường tìm kiếm đường về, một đường hắn vẫn tìm
kiếm bản thân thích hợp hồn phách yêu thú nhưng mà vẫn tìm không thấy. Không
ngờ, bây giờ lại có một con Hắc Ban Thiên Hổ Yêu Thánh vạn năm nguyện ý tự tán
một thân tu vi chỉ còn ngàn năm, lại phong ấn đi còn mười năm

-Hạo Thiên cảm tạ ơn của Yêu Thánh. Hạo Thiên suốt đời không quên ơn của Yêu Thánh.

Hạo Thiên quỳ xuống, dập đầu trước nó. Đây là nó đáng được nhận. Bản thân hắn
là một người tri ân, có ân báo ân, có cừu báo cừu. Tuy bản thân chỉ là nhận
nhờ vả, ban đầu hắn còn có chút buồn bực, bởi vì hắn cảm thấy đây là hơi bị
bắt buộc. Nhưng giờ này, bản thân hắn toàn tâm toàn ý chăm sóc con Hắc Thiên
Ban Hổ con non này.

Hắc Ban Thiên Hổ trưởng thành thấy vậy mỉm cười gật đầu, sau đó, nó gầm rú.

“Gàoooo”

Từ trên đầu nó hiện lên một viên hồn phách màu tử sắc sáng trói, Hạo Thiên
phải híp mắt lại mới lờ mờ thấy được bộ dáng nó.

Sau đó, từ màu tử sắc nó chuyển sang màu hoàng, một lát, từ màu hoàng lại
chuyển sang màu bạch.

Con Hắc Ban Thiên Hổ từ từ nhắm mắt lại, gương mặt nó vẫn mỉm cười, nụ cười
hài lòng.

Con Hắc Ban Thiên Hổ con non thì gào rú gầm thét.

“Rốnggggg” “Rốnggggggg” “Rốngggggg”

Hạo Thiên chỉ biết ôm con Hắc Ban Thiên Hổ con non, vuốt ve nó. Dù sao hắn
cũng tiểu, chỉ mới sáu tuổi hơn, không rành về việc dỗ dành, cho nên hắn chỉ
biết ôm nó mà vuốt ve.

Không gian vắng lặng lại, gió thổi nhè nhẹ.

Giờ khắc này, chỉ còn lại tiếng nỉ nê từ Hắc Ban Thiên Hổ con non vang lên.


Địa Cầu Dị Giới - Chương #8