Hai Năm


Người đăng: ๖ۣۜMɩêų༒๖ۣۜƮɧɩêภ༒๖ۣۜĐế

Tuy không gian rộng lớn nhưng tại trong đây chỉ chứa một ít đồ dùng mà thôi.

Nằm trong đây là hai chiếc rương to, chiếc rương được làm từ gỗ thượng hạng
nhất. Một ít trang phục, theo Hạo Thiên đánh giá, đây là trang phục của nam
tử, có lẽ là sở hữu giả trước đây của chiếc nhẫn này à. Đồ dùng sinh hoạt cá
nhân, vài quyển điển tịch….

Thần thức quét đến hai chiếc rương to, sau đó, chúng lóe sáng biến mất tại
trong chiếc nhẫn. Hạo Thiên thu thần thức lại. Nhìn trước mặt hai cái rương
đánh giá.

Tiểu Hổ đứng cạnh bên, vẻ mặt mê man, hiếu kì ngắm nhìn.

Hạo Thiên nhìn dáng vẻ của Tiểu Hổ thì chợt hiểu. Theo như điển tịch ghi lại,
nhẫn trữ vật do nhân loại làm ra, chỉ có thể do nhân loại sử dụng, yêu thú dù
cầm đến nhưng vẫn không sử dụng được dù đó là Yêu Thánh vạn năm hay trong
truyền thuyết Yêu Đế mười vạn năm. Cho nên, tuy không biết bằng cách nào mà
nhà của Tiểu Hổ lại sở hữu nhẫn trữ vật, nhưng Hạo Thiên biết rằng chúng chưa
từng mở ra một lần nào. Vì thế Tiểu Hổ mới hiếu kì khi thấy bỗng dưng xuất
hiện hai cái rương.

Hạo Thiên tiến lên, mở ra cái rương đầu tiên. Tiểu Hổ một bên chạy theo, ngắm
nhìn.

Rương mở ra, đập vào mắt Hạo Thiên là một cái rương chất đầy những viên đá
hình thoi màu trắng. Theo như tính toán của Hạo Thiên, trong này đây có tầm
hơn một trăm khỏa à.

Hạo Thiên cầm lên ngắm nhìn kĩ, bỗng nhiên, linh quang trong đầu lóe lên, hô
hấp hắn dồn dập.

Tinh phách, chính nó. Tinh phách. Đây là bạch sắc tinh phách.

Tinh phách chia làm năm loại, Ma giả có thể dựa theo màu sắc của nó mà phân
biệt, từ thấp đến cao: Bạch, hoàng, hồng, tử, hắc

Bạch sắc tương ứng với yêu thú mười năm, hoàng sắc tương ứng với yêu thú trăm
năm, hồng sắc tương ứng với yêu thú ngàn năm, tử sắc tương ứng với yêu thú vạn
năm, hắc sắc tương ứng với yêu thú mười vạn năm

Bạch sắc Tinh phách cường hóa lần một, hoàng sắc Tinh phách cường hóa lần hai,
hồng sắc Tinh phách cường hóa lần ba, tử sắc Tinh phách cường hóa lần bốn, hắc
sắc Tinh phách cường hóa lần năm. Đây là năm lần cường hóa kĩ năng.

Cường đại Ma giả trên Địa Cầu, không ai không trải qua cường hóa ít nhất một
lần kĩ năng.

Hạo Thiên muốn trở thành một cường đại Ma giả thì hắn cần phải cường hóa kĩ
năng của chính mình. Có điều, Hạo Thiên chưa từng nghĩ rằng là bỗng nhiên một
ngày, hắn nhận được đại lượng tinh phách như thế này. Theo như tính toán của
hắn, chừng này viên bạch sắc tinh phách đủ để hắn một lần cường hóa kĩ năng
của mình à.

Lần trước, trải qua hấp thu viên hồn phách của mẹ Tiểu Hổ, Hạo Thiên đã đạt
được một kĩ năng rất đặc biệt từ viên hồn phách. Kĩ năng đó là Song Dực Ma, kĩ
năng này là Ma giả sẽ phải dùng nguồn ma lực trong đan điền, ngưng tụ thành
một đôi cánh sau lưng.

Nó có thể trợ giúp tốc độ di chuyển của hắn mau lẹ hơn rất nhiều kèm theo việc
có thể bay được trong không trung trong một khoảng thời gian. Nếu ma lực của
hắn sung túc, bản thân hắn có thể duy trì mãi đến khi hết ma lực thì thôi. Đây
là điều mà hắn rất thích. Theo như Thiên Tuyết lão sư từng nói, Ma giả, muốn
bay được trong không trung thì cần đạt đến Ma Tôn mới có thể làm được. Bản
thân hắn mới chỉ là nho nhỏ Ma Sư vậy mà có thể bay trong không trung. Nếu như
để người khác biết được thì hâm mộ gần chết à.

Hạo Thiên đóng lại cái rương này, sau đó, đôi mắt ngắm nhìn chiếc rương còn
lại, hô hấp hơi gấp gáp.

Theo hắn nghĩ, mới một cái rương đã chứa vật quý giá như thế này thì cái rương
còn lại chắc chắn sẽ không thua kém là bao nhiêu à.

Hạo Thiên tiến lại mở cái rương ra. Nằm trong cái gương mà một cái chủy thủ
màu bạc, cùng một cái bộ áo giáp mỏng như cánh vẻ màu vàng.

Hồn trang bị. Đây chắc chắn là hồn trang bị à. Hơn nữa phẩm cấp lại không thấp
à.

Hồn trang bị, tại Địa Cầu là thứ mà Ma giả thường hướng tới. Hồn trang bị có
thể giúp cho Ma giả tăng lên một đoạn chiến lực. Hồn trang bị chia thành năm
cái phẩm cấp, từ thấp đến cao là nhân – hoàng – huyền – địa – thiên.

Không ngờ, đây lại là hồn trang bị à, lần này thật sự phát tài à. Đúng là
trong cái rủi có cái may. Không ngờ ngày đó quyết định nhảy xuống vực là một
điều đúng đắn à. Nếu như hắn không nhảy xuống đây, thì giờ này, những thứ này
không có trước mặt hắn hiện ra à, có lẽ giờ này hắn đang thành một đống thịt
nhão nằm tại trong bụng của con Ám Nguyệt Lang trăm năm kia rồi.

Thu hồi lại tâm tình lúc này, Hạo Thiên cầm hai món hồn trang bị lên, tích máu
nhỏ vào trong hai món đồ. Đây là cách nhận chủ hồn trang bị mà Thiên Tuyết lão
sư từng dạy cho Hạo Thiên trên lớp.

Hoàn tất nhận chủ, Hạo Thiên cởi bộ đồ ra, dáng người nho nhỏ, mang bộ đồ to
vào. Bộ đồ được mặc trên người Hạo Thiên từ từ thu nhỏ lại vừa y kích cỡ của
hắn, sau đó ẩn tàng dưới làn da hắn. Đây là một công năng của hồn trang bị.
Khi Luyện Khí Ma giả rèn ra một bộ phòng ngự giáp hồn trang bị, thường thêm
vào công năng thu phóng cùng ẩn tàng dưới làn da Ma giả. Nó giúp cho Ma giả dễ
dàng cử động thuận tiện mà không gò bó, phù hợp với mọi ngoại hình của Ma giả.

Ngắm nhìn trên người hắn giờ này, Hạo Thiên liền thỏa mãn. Sau đó, hắn mặt
quần áo lại. Cầm lên cái chủy thủ còn lại. Chủy thủ này, rất thích hợp hắn sử
dụng, hắn cầm mãi không muốn buông ra.

Xông xuôi sau đó, Hạo Thiên nhìn lại Tiểu Hổ, vỗ vỗ đầu nó cười nói:

-Cảm ơn ngươi nhiều Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ cười cười lè lưỡi liếm mặt Hạo Thiên. Cả hai cười cười vui vẻ.

Ban đêm, Hạo Thiên ngồi trước hang đá hóng gió, suy nghĩ.

Bây giờ, hắn đang tại tận sâu trong U Lan sâm lâm. Muốn từ đây tìm được ra
đường trở về học viện rất khó khăn. Chưa kể việc trên đường gặp cường đại yêu
thú nhóm. Cho nên, bây giờ hắn rất đau đầu về vấn đề làm sao để đi ra ngoài à.
Hạo Thiên chỉ biết thở dài một hơi, nhìn lại Tiểu Hổ.

Một đêm lặng yên trôi qua, không có bất kì yêu thú nào dám lại đây quấy rầy.

Sáng sớm, Hạo Thiên tiếp tục tu luyện.

Trải qua một đêm suy nghĩ, Hạo Thiên quyết định tại đây tăng thực lực lên, đợi
bản thân đạt đến Thất giai Ma Sư hoặc tốt nhất đạt đến Ma Vương rồi sẽ rời
khỏi nơi đây, tìm kiếm đường trở về. Dù sao nơi đây sung túc tài nguyên, đủ để
hắn đạt được tới cảnh giới nhất định trong thời gian ngắn mà không lo lắng gì
nhiều.

Tiểu Hổ thì đương nhiên ở cùng với Hạo Thiên tại đây rồi.

…..

Xuân đến, thu đi, đông về, xuân lại tới.

Thời gian thấm thoát trôi mau đã được hai năm rồi.

Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ ngày qua ngày lại cứ tu luyện lại tu luyện không quản
ngày đêm.

Bây giờ, Hạo Thiên đã tám tuổi nhiều, cao được một mét hai. Gương mặt tuy có
chút non nớt nhưng nhiều phần hoang dã hơn, mái tóc bạc dài ngang mông, cặp
mắt sắc nhọn hơn. Trải qua hai năm sinh hoạt nơi hoang dã, Hạo Thiên đã học
được cách sinh tồn cho chính bản thân.

Tuy hai năm, Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ chỉ chăm chú tu luyện là chính nhưng đôi
khi, cả hai cũng sẽ cùng nhau rời hạp cốc ra ngoài săn bắn yêu thú. Có vài
lần, Hạo Thiên suýt mất mạng tại nơi hoang dã nhưng cuối cùng cũng tránh thoát
được. Trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, Hạo Thiên khắc sâu hơn về cách sinh
tồn. Chỉ có mạnh mẽ mới làm chủ được cuộc sống.

Bây giờ, Hạo Thiên đã là Thất tinh đỉnh phong Ma Sư, chỉ thiếu một bước ngắn
nữa là đột phá trở thành Ma Vương. Nếu không phải Hạo Thiên mỗi lần đột phá,
hắn đều cố gắng củng cố tu vi, lắng đọng lại thật lâu không thì với nguồn ám
ma lực dồi dào nơi đây, hắn đã sớm đột phá đến Ma Vương tại ba tháng trước
rồi. Nhưng không sao, chỉ cần thêm một tháng nữa, khi hắn hấp thu nốt gần một
phần còn lại ma năng mà năm xưa mẹ của Tiểu Hổ để lại trong người hắn thì đủ
để trùng kích đến Ma Vương.

Tám tuổi Ma Vương, đây là điều hắn trước kia không có dám suy nghĩ tới. Bởi vì
cho dù tại Đế đô Paris Vương Quốc thì muốn gần chín tuổi mới có người đột phá
đến Ma Vương. Đó cũng là thiên phú tối cao nhất của cả Paris Vương Quốc à. Hắn
đây mới Tám tuổi đã đột phá đến Ma Vương, nghĩ đi nghĩ lại, hắn càng kích động
lên.

Mà bên cạnh hắn, Tiểu Hổ giờ này uy phong lẫm liệt. Chiều cao một mét, đôi mắt
màu nâu lóng lánh, cặp ranh năng bén nhọn, bộ lông đen dài mượt mà, cặp cánh
hùng vĩ trên lưng, khí tức tỏa ra bên ngoài làm cho Hạo Thiên cũng phải rùng
mình một phát. Đây là khí tức của Yêu Thú trăm năm đã ngoài mới có.

Trải qua hai năm này, Tiểu Hổ hấp thu một phần ba ma năng của mẹ nó nên giờ
đây đã trở thành Yêu Vương bốn trăm bảy mươi năm. Chỉ cần hấp thu hết phần còn
lại, đủ để nó trùng kích đến Yêu Tôn ngàn năm.

Một Yêu Thánh vạn năm chết đi, để lại nguồn ma năng có thể để cho Hạo Thiên
cùng Tiểu Hổ tăng nhanh canh giới lên như vậy thì có thể nghĩ nó dồi dào đến
dường nào à.

…….

Yêu Sư, Yêu Vương, Yêu Tôn, Yêu Thánh, Yêu Đế một trăm đến ba trăm năm, tương
đương với Nhất tinh Ma Sư, Ma Vương, Ma Tôn, Ma Thánh, Ma Đế. Bốn trăm năm
tương đương với Nhị tinh, năm trăm năm tương đương với Tam tinh, sáu trăm năm
tương đương với Tứ tinh, bảy trăm năm tương đương với Ngũ tinh, tám trăm năm
tương đương với Lục tinh, chín trăm năm tương đương với Thất tinh Ma Sư, Ma
Vương, Ma Tôn, Ma Thánh, Ma Đế.

……

Giờ này, Hạo Thiên cùng Tiểu Hổ hai người đang cùng nhau tắm.

Mấy ngày nay, bọn hắn toàn chạy ra ngoài tìm kiếm đối thủ để luyện tập đến rã
rời tay chân, cho nên hôm nay một người một thú quyết định nghỉ ngơi một ngày
để thư dãn.

Nằm trên dòng sông, Hạo Thiên suy nghĩ. Đã trải qua hai năm rồi, không biết
cha giờ này thế nào. Bản thân hắn mất tích không biết cha hắn có đi tìm kiếm
hắn không. Theo hắn nghĩ, chắc là không à, cha hắn dù sao cũng chỉ là một
người bình thường. Chỉ cần một tháng nữa thôi, khi tu vi của hắn đạt đến Ma
Vương liền rời đi, tìm đường về.

Bỗng từng luồng khí tức mạnh mẽ từ đằng xa xa tản tới.

“Rốnggggg”

“Gàooooo”

Hạo Thiên nhìn thấy xung quanh, từng con yêu thú sợ hãi chạy tán loạn.

Tại trên bờ, Tiểu Hổ bộ lông xù lên, cặp mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn về phía
đằng xa.

Hạo Thiên nhìn thấy cặp mắt của Tiểu Hổ mà giật mình. Ở chung với nhau được
hai năm, Hạo Thiên chưa từng thấy Tiểu Hổ lộ ra biểu lộ như thế này. Tại giờ
khắc này xem ra, Hạo Thiên từ trong đôi mắt ấy nhìn thấy nó chỉ chất chứa đầy
thù hợp cùng phẫn nộ.

Tuy không biết là Tiểu Hổ có vấn đề gì nhưng Hạo Thiên biết, chắc chắn nó có
liên quan đến luồng khí tức phát ra từ đằng xa đang tiến về phía hạp cốc.

Hạo Thiên cố gắng lay động Tiểu Hổ nói:

-Tiểu Hổ, bình tĩnh lại. Chạy mau, có Ma giả đang đến về phía hạp cốc. Chúng ta phải mau mau chạy thôi. Không thể lại ở đây nữa, đi mau à.

Tiểu Hổ nghe Hạo Thiên nói vậy, liền bình tĩnh trở lại. Sau đó, ra hiệu Hạo
Thiên ngồi trên lưng nó, nó cất cánh thật mau hướng về hang động

Nó muốn quay lại thu dọn đồ rồi mới đi, Hạo Thiên biết vậy cũng không ngăn
cản. Hắn chỉ hi vọng cả hai có thể an toàn ly khai sớm.

Với tốc độ hiện tại của Tiểu Hổ thì chỉ trong chốc lát liền tiến vào hang
động. Hạo Thiên nhảy xuống, thu thập hết tất cả linh quả, đồ dụng sinh hoạt,
cùng với chiếc giường bằng đá kia lại. Bởi vì trải qua hai năm này, Hạo Thiên
biết được, khi Tiểu Hổ nằm trên cái giường này tu luyện thì tốc độ của nó tăng
nhanh gấp hai lần so với bình thường tu luyện. Điều này làm cho Hạo Thiên mừng
thay cho Tiểu Hổ, hắn cũng đã thử ngồi trên đó tu luyện nhưng vẫn không thấy
tốc độ tu luyện tăng nhanh như Tiểu Hổ cho nên từ bỏ.

Xong xuôi mọi thứ, Tiểu Hổ chở Hạo Thiên bay ra hang động, hướng về phía ngoài
sâm lâm bay.


Địa Cầu Dị Giới - Chương #10