Không Phản Kháng (4)


Người đăng: daihuynh899@

"Chạy đi, chúng ta không chống lại nổi đâu!!! đây là thủ đoạn của thần tiên".
Không biết là ai hô đầu tiên, đám người đều giật mình bỏ chạy.

Trần Phàm sao có thể để đám lính này chạy dễ như thế? hắn nhẹ nhàng lấy M44 ra
ngắm vào từng tên mà bắn.

"Bằng" "Bằng" tiếng súng vang lên, đám kỵ sĩ từng tên từng tên đều ngã xuống,
đến cuối cùng chỉ còn 20 tên là giơ tay đầu hàng, được đám lính của Trần Phàm
gọn gẽ bắt lại.

Bên trong doanh trại, Nguyễn Long Phương đang rất lo lắng, hắn không rõ tình
hình của đám kỵ sĩ thế nào, bởi vì lí do quá gấp nên không kịp phái trinh sát
theo sau.

Trong doanh trại tình hình đã dần yên ổn, tuy nhiên chỉ còn 1200 người là có
thể chiến đấu, số còn lại đều bị thương hoặc chết.

Đang lúc lo lắng thì một thứ kì lạ xé gió lao đến, điểm đến là thao trường,
nơi 1000 binh sĩ đang tập trung chuẩn bị đánh ra ngoài doanh trại.

Theo sau thứ kì lạ kia là 2 quả nữa cũng lần lượt bay theo, Trần Phàm sợ đám
binh lính phía trong tản ra làm phạm vi ảnh hưởng của F2 giảm nên phải làm
vậy.

Không đỡi đám binh lính kịp hoàn hồn, 3 tiếng nổ cùng lúc vang lên.

"Bùm" "Bùm" "Bùm".

Do lần này 1000 binh sĩ đều tập trung ở thao trường nên hiệu quả của 3 quả F2
này đều được phát ra hết uy lực.

Lập tức, cảnh tượng ban đầu khi quả F2 tiến đến doanh trại tái hiện, kẻ thì
cụt tay cụt chân, kẻ thì bị lực thổi đập vào vách tường, kẻ thì bị thổi văng
đi đập vào đất, nội tạng vỡ vụn.

"Aaaaaaa.....cứu tôi với".

"Cứu...cứu..tôi".

"Làm sao có nhiều vụ nổ thế?? đêy rốt cuộc là cái gì???".

Nhìn đám binh lính lần lượt chết đi, nội tâm Nguyễn Long Phương đang rỉ máu, y
cực kì không cam lòng chịu thất bại nhưng y biết chắc rằng lần này nếu cố
chống cự nữa cả doanh trại sẽ bị diệt, dù sao cũng không biết tên Trần Phàm
kia có bao nhiêu thứ nổ như vậy.

"Đông vui nhỉ??? anh em bắt trói lại hết cho ta, kẻ kháng cự, giết". Đám người
Trần Phàm bước vào doanh trại, hắn khẽ phất tay, lập tức một đám binh lính
tiến lên, tinh lực mười phần.

Nhìn đám binh lính loạn thành một đoàn, Nguyễn Long Phương khẽ lắc đầu, quát
to:"Trần Phàm...chúng ta sẽ còn gặp lại". Nói rồi hắn chạy về phía sau.

Trần Phàm khẽ nhíu mày, Nguyễn Long Phương chạy về phía sau ư??? vậy chỉ có
thể là có một đường hầm bí mật thông qua vách núi này, nếu không thì một kẻ
như Long Phương sẽ không làm điều ngu ngốc này.

Trần Phàm thúc giục dây cương, ngựa thồ phi nhanh đuổi theo, Nguyễn Long
Phương bỏ chạy như chó chết.

Trần Phàm cười nhạt một tiếng, nhìn bóng lưng của Long Phương mà thở dài một
hơi, thì thào:"Ta cũng không muốn giết người....là thế giới này giết ngươi chứ
không phải ta giết ngươi....".

Hắn khẽ nhắm ngay đầu của Nguyễn Long Phương, "Cạch" một tiếng, thuốc nổ bị
nén ép đẩy viên đạn kim loại lao đi, điều kì lạ là sau khi bắn xong thì M44
không hề có thuốc súng bay ta ngoài, đây chắc là cải tiến của hệ thống, hắn
nghĩ.

"Phụp". Viên đạn chui thẳng vào đầu của Nguyễn Long Phương, y trợn trắng mắt,
chân tay run rẩy, cả người thoát lực.

1 giây tiếp theo, y ngã xuống, máu tươi cùng huyết dịch chảy nhầy nhụa theo
vết đạn mà ra ngoài.

Trần Phàm khẽ lắc đầu, lục soát người Nguyễn Long Phương một hồi, thu được một
bức thư cùng một tấm bản đồ.

Bức thư đại khái nói về cuộc sống hiện tại của Nguyễn Ánh, phía dưới còn có
chữ kí quen thuộc của y.

Tấm bản đồ đánh dấu rõ vị trí trên đảo Phú Quốc, phải biết đây là hòn đảo nằm
giữa hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, trên đảo có rất nhiều
hang động và thú dữ, sâu bên trong đảo có một khu rừng rộng lớn, Nguyễn Ánh
chính là ở phía Đông khu rừng này.

Trần Phàm cười nhạt, hắn đang dự định lên kinh thành Thăng Long để gặp Nguyễn
Huệ, giờ này có tấm bản đồ và bức thư đã đủ lí do để tiếp cận với y.

Trần Phàm muốn từ từ tiếp cận Nguyễn Huệ, sau đó thâu tóm thế lực của y, có
như vậy hắn mới mau chóng thống nhất Đại Việt.

Trần Phàm ra ngoài, nhìn đám binh lính đang hối hả xử lí những cái xác thì
thầm than một tiếng, lần này hấn giết quá nhiều người rồi, suy cho cùng thì họ
cũng chỉ là người dân vô tội bị cuộc sống đẩy đưa mới làm một người lính.

Trần Phàm trở về làng Sơn Đông, suy nghĩ một hồi thì quyết định thông báo cho
đám binh lính để họ lựa chọn theo hắn hoặc là tận trung với triều đình.

8h sáng hôm sau, Trần Phàm đứng trước 96 binh sĩ tuyên bố một việc quan trọng.
Đó là thành lập thế lực riêng, chống lại triều đình.

Nghe được thông tin này, đám binh lính đều xôn xao bàn tán.

"Tao không muốn phản bội triều đình đâu, Nguyễn Huệ là anh hùng trong lòng
tao".

"Tao cũng vậy".

"Tao thì muốn theo chủ công".

Sau một hồi bàn luận, 50 binh sĩ lựa chọn lại, số còn lại tiếp tục ở làng Sơn
Đông.

Trần Phàm thở dài một hơi bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì khác, dù sao hiện
tại hắn vừa thu được 500 triệu từ Nguyễn Long Phương, cộng thêm 2 tỷ2 là có 2
tỷ 7 rồi, tạm thời hiện tại phải chiêu mộ binh lính đã.

Nghĩ như vậy, Trần Phàm cũng không gấp, hắn dự định đến thành Vân Kinh, ám sát
thành chủ để khống chế thành rồi từ từ chiêu mộ thêm binh sĩ.

[Đinh! chúc mừng túc chủ đạt thành tựu "Vốn Khởi Nghiệp" thu được 500xu, xe
tank Mark IV]


Đế Quốc Đông Lào - Chương #16