Không Phản Kháng (3)


Người đăng: daihuynh899@

Vốn dĩ hắn hao tâm khổ trí là vì muốn huấn luyện một đội quân để có căn cơ
giúp Nguyễn Ánh sau này, đây chính là tâm huyết nhất của hắn, vậy mà hôm nay
lại bị phá hủy hoàn toàn!!!

Nguyễn Long Phương bỗng có cảm giác sợ hãi, đúng vậy, là Sợ Hãi!!!

Cảm giác này đã rất lâu rồi không xuất hiện kể từ khi hắn theo Nguyễn Ánh đi
công thành chiếm đất.

Một cảm giác mát lạnh lan tỏa toàn bộ thân thể của hắn, y xoa xoa hai mắt nhìn
cảnh tượng trước mặt, một đội 2000 quân trung thành mà bị đập tan chỉ vì hai
thứ kì lạ kia rớt xuống, theo như hắn thấy thứ gây nên vụ hỗn loạn này chỉ là
vật nhỏ như bàn tay.

"Vũ khí này chỉ nhỏ như bàn tay mà đã gây nên 2 vụ nổ lớn như thế, chắc chắn
đây là công nghệ từ trước đến nay chưa từng có, vật này ta muốn!!!". Ánh mắt
hắn lóe lên tinh quang, hắn lớn tiếng quát:

"Đám người các ngươi mau đi bắt kẻ gây ra việc này, xong việc ta thưởng cho
200 triệu, kẻ nào đào ngũ, chém".

Lập tức, đám binh lính đang chạy trối chết phía dưới dừng lại, dù sao ai cũng
là binh sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, giờ phút này sở dĩ bỏ chạy như
thế là do nội tâm sợ hãi cái thứ gây ra vụ nổ kia mà thôi.

"Các ngươi đừng sợ, kẻ kia có vũ khí lợi hại như thế thì số lượng chắc chắn
không nhiều, mau đi bắt kẻ đó".

Nghe vậy, đám binh lính hai mắt nhìn nhau rồi hô to:"Rõ, thưa thủ lĩnh".

Bên ngoài doanh trại, Trần Phàm quan sát động tĩnh bên trong, suy nghĩ một
chút rồi bỏ chạy.

Theo như hắn nghĩ thì đám binh lính kia đều đã có tinh thần phòng bị rồi, dù
sao 2 quả F2 cũng gây ra động tĩnh quá lớn, tiếp tục ném không phải là lựa
chọn sáng suốt.

Quả nhiên, 2 phút sau cổng chính mở ra, một đám binh sĩ cưỡi ngựa mặc giáp đen
từ trên xuống xông ra ngoài.

Đây chính là đặc điểm của quân đội Nguyễn Ánh, kiểu giáp này bao bọc từ trên
xuống dưới chỉ để lộ ra cặp mắt, đây vốn là chiến giáp của kỵ sĩ châu Âu, nhờ
giao thương với các nước châu Âu khác nhau nên Nguyễn Ánh mới mua được đống
giáp này, đáng tiếc chưa kịp sử dụng đã bị Nguyễn Huệ toàn lực tấn công khiến
y trở tay không kịp, sau cùng đành giao cho Nguyễn Long Phương rồi bỏ chạy
cùng với thân tín.

Nguyễn Long Phương cho 200 tên kỵ sĩ mặc giáp này là bởi hắn sợ Trần Phàm lại
ném thứ kì lạ đó, vì vậy phải mặc giáp đen để giảm thiểu thương vong ít nhất,
còn vì sao hắn lại dám để 200 kỵ sĩ lao ra ngoài là do hắn đã sớm nhận được
tình báo, biết rõ Trần Phàm chỉ dẫn theo 120 binh lính nên không sợ.

Trần Phàm cười nhạt, thúc giục ngựa thồ chạy nhanh hơn, thoáng chốc đã tới bên
đám thuộc hạ.

Trần Phàm sắc mặt vẫn không đổi, nhẹ nhàng lấy một quả F2 ra, tháo chốt, hướng
đám kỵ sĩ ném.

Nhìn thứ kì lạ kia lao tới, đám kỵ sĩ trong lòng phát lạnh, cả đám đều đã
chứng kiến sự đáng sợ của thứ kì lạ kia, giáp đen đúng là cứng thật nhưng có
chống nổi thứ kia không???

Sự sợ hãi bao phủ khuôn mặt của đám kỵ sĩ, chỉ là bị giáp che lại nên không ai
nhìn thấy, đám kỵ sĩ cắn răng, thúc giục ngựa nhanh hơn, giữa 200 triệu tiền
thưởng với cái chết thì không ai dám đặt cược sinh mệnh của bản thân, chỉ có
đám binh lính trung thành như họ mới không quay đầu bỏ chạy, gặp đội binh lính
bình thường đã sớm sợ đến tè ra quần.

F2 bay lên không trung rồi bay thẳng về đám kỵ sĩ, trên đường bay nó vẽ ra một
đường cong tuyệt mỹ.

Nhìn F2 dần dần rơi xuống, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt đám kỵ sĩ càng lúc càng
đậm, có kẻ đã không nắm chặt dây cương mà té xuống đất.

Đám kỵ sĩ tay thúc giục dây cương tay cầm kiếm, hô to:"Giết".

"Bùm" một tiếng nổ lớn vang lên làm chấn động tinh thần của mọi người.

Phi Cường là một thành viên của đội kỵ sĩ, từ lúc 17 tuổi y đã gia nhập làm
binh lính dưới trướng của Nguyễn Ánh, lúc nào y cũng sùng bái Nguyễn Ánh và tự
hứa với lòng là phải trung thành tuyệt đối với Nguyễn Ánh.

Vậy mà giờ phút này Phi Cường đã hoảng sợ đến cực độ, nhìn thứ kì lạ kia rơi
từ trên xuống tựa như là một hồi tra tấn tinh thần khủng kiếp, tim đập thình
thịch, hô hấp ngừng trệ chờ đợi thứ đó rơi xuống.

Giây thứ 1, một cỗ hỏa khí làm nhiệt độ xung quanh tăng chóng mặt, nguyên bản
là 27 độ tâng lên tới 38 độ.

Tiếp theo, một luồng xung kích phóng ra xung quanh, Phi Cường tận mắt nhìn
thấy giáp đen mà bản thân coi như trân bảo bị luồng xung kích kia nghiền thành
bụi phấn, tiếp theo là cả người hắn cũng đi theo áo giáp kia thành tro bụi.

Bên cạnh hắn, đám bằng hữu thân thiết giờ phút này cũng bị cỗ xung kích kia
đập vào cơ thể, tất cả đều đồng dạng trở thành cát bụi.

Giây thứ 2, luồng xung kích tiếp tục lan rộng, xung quanh phạm vi 100 mét đều
chết sạch, có kẻ chỉ bị mất một cánh tay, cũng có kẻ bị mất nguyên phần thân
dưới trở nên tàn phế rồi cũng chết.

200 người giờ đây chỉ còn 70 người là còn trên lưng ngựa, có điều tất cả đều
đã làm rơi kiếm, nắm chặt dây cương, ngựa cũng sợ tiếng nổ vừa rồi, nếu kỵ sĩ
không thành thạo thì đã sớm té lăn ra đất.

Nhiệt độ tăng cao chóng mặt, thoáng chốc đã lên tới 45 độ, không gian như bị
nén ép.

Giây thứ 3, luồng xung kích đã tan biến thay vào đó là một đám lửa cực lớn
giữa trung tâm vụ nổ.

Đám lửa làm các con ngựa phỏng cả 4 chân, lúc này hầu hết các kỵ sĩ đều đã ngã
ngựa, khuôn mặt bị khói lùa vào làm tro bụi bám vào mặt của họ, tất cả đều đã
mất tinh thần chiếc đấu, chỉ còn vài kỵ sĩ lão luyện ngơ ngác nhìn mọi chuyện
xảy ra trước mặt.


Đế Quốc Đông Lào - Chương #15