18 : Tiểu Y Tiên


Bước vào ma thú sơn mạch, cảm giác đầu tiên của Thiên Du chính là yên tĩnh.

Trong đây tôn thờ nhất chính là quy tắc của rừng xanh, ba cái vụ hung thú gầm
rống như trong tiểu thuyết hoàn toàn là không thể xảy ra. Với cái nơi mà ma
thú đi đầy như vầy thì một tiếng động to có thể được xem như là một sự khiêu
khích đến các ma thú khác, kết cục duy nhất chỉ có thể là tử vong mà thôi.

Tuy nhiên cái này đến với Thiên Du hoàn toàn là không thành vấn đề, theo
nguyên tác thì tại ma thú sơn mạch cao nhất chỉ là ma thú lục giai tương đương
đấu hoàng, với tu vi Thiên Du thì hoàn toàn có thể đi ngang.

Lần này hắn tiến vào đây có hai mục đích cần làm, một là tìm thử xem có loại
tài liệu nào mình cần hay không, hai là Thiên Du muốn tìm hiểu xem vì sao ma
thú ở đây không có con nào đột phá đến thất giai được.

Theo lý thuyết thì ở một nơi tài nguyên dồi dào như sơn mạch này thì làm sao
chỉ có ma thú lục giai được, thậm chí trong khi cả toàn Gia Mã đế quốc cũng
không có lấy một Đấu Tông nào thì lấy đâu ra người cản trở ma thú đột phá.
Việc này làm Thiên Du vô cùng khó hiểu. Vì vậy hắn mới muốn tiến sâu vào trong
để tìm hiểu căn do, từ sau khi thoát ra bách thế luân hồi thì bản thân Thiên
Du dường như đã không còn hứng thú với bất cứ việc gì nữa, nên hắn định sau
này sẽ đi khắp đại lục tìm niềm vui. Ma thú sơn mạch là nơi đặt chân đầu tiên
của Thiên Du.

Linh lực ( linh hồn lực ) tỏa ra, một đồ án hiện ra trong đầu Thiên Du. Mọi
vật trong phạm vi 10km đều hiện rõ mồn một.

“ Ừm, Thanh linh diệp, tử lăng hoa, kim thiên chi. Còn có cả hóa hình thảo
nữa, nơi đây thật là một bảo tàng mà, nếu như là tu vi của ta khi trước thì
bảo đảm sẽ vui mừng vô cùng nhưng bây giờ, haizzz...”

Thiên Du lắc lắc đầu đầy cảm khái, lần lượt đi khắp mọi nơi. Gặp phải thảo
dược thì ngoài Hóa Hình thảo ra Thiên Du đều không lấy, cả đầu đại xà canh giữ
hóa hình thảo cũng bị Thiên Du một chưởng đập bay ngất đi.

“ Tự nhiên là gốc vạn vật, tham lam là không tốt, để lại cho kẻ có duyên thôi

Cứ như vậy, Thiên Du đi lại khắp nơi. Đôi khi gặp phải ma thú hay mạo hiểm giả
thì Thiên Du đều không quan tâm mà lướt qua, đồng thời còn tỏa ra một chút sát
khí uy hiếp họ không đụng chạm đến mình. Tuy nhiên một số thằng ngu vẫn không
hề sợ chết đứng ra.

“ Đại ca, tên tiểu tử này trang phục kì dị. Hơn nữa còn dám đi một mình, hay
là chúng ta.....”

Một giọng nói nhỏ từ bụi rậm bên trái vang lên truyền vào tai Thiên Du, với tu
vi bây giờ của hắn thì tiếng nói như vang lên ngay bên tai, bước chân Thiên Du
không khỏi dừng lại.

“ Núp núp ló ló ở đó làm gì, có muốn gì thì ra đây đi !”

Theo tiếng nói Thiên Du vừa dứt thì sáu đạo thân ảnh từ bụi rậm lao ra nhanh
chóng bao vây hắn lại, tốc độ rất tốt nhưng trong mắt Thiên Du lại chậm vô
cùng.

“ Tiểu tử, đường này mặc dù không do chúng ta mở, cây ở đây không phải chúng
ta trồng nhưng nếu ngươi muốn đi qua thì phải nộp tiền mãi lộ !”

Một tên tóc đỏ cắt húi cua cầm cây chùy chỉa vào mặt Thiên Du nói.

“ Ừm, các ngươi muốn bao nhiêu ?”

Thiên Du nhàn nhạt hỏi.

Sáu tên quay liếc mắt nhìn nhau, sau đó một tên mặt sẹo nghênh ngang bước lên
một bước.

“ Bỏ ba chiếc nhẫn trên tay ngươi xuống thì ngươi có thể lăn được rồi. “

“ Ồ, ta không đưa ! Có muốn thì đến đây mà lấy.”

Thiên Du khoanh tay cười lạnh lùng, một tia sát khí nhẹ tỏa ra. Dù chỉ là một
chút nhưng cũng khiến năm tên kia khẽ lui một bước, trán xuất mồ hôi.

Sát khí của Thiên Du đâu phải đồ bỏ, ở bách kiếp luân hồi hắn không hề thiếu
lần trở thành ác nhân giết người không chớp mắt hay tướng quân tung hoành trận
mạc, dù chỉ là một chút nhưng cũng đã không thua trăm mạng người rồi.

“ Hừ, đừng tưởng ta sợ !”

Tên cầm đầu khuôn mặt giận dữ cắn răng bước lên một bước, một luồng sát khí
không kém Thiên Du phóng ra.

“ Hử !”

Thiên Du hơi bất ngờ nhưng rồi lại lạnh lùng cười cười, tên này giết cũng cả
trăm người mới có được sát khí như vậy a.

“ Không sợ thật sao ?”

Ầm !

Một luồng sát khí kinh thiên mạnh gấp trăm lần lúc trước bùng nổ ra, không
gian xung quanh Thiên Du như đông đặc cả lại, gió ngừng thổi, cỏ ngừng lay,
mọi thứ như đều khiếp sợ trước mặt Thiên Du.

Sáu tên cướp trợn trừng mắt lên nhìn Thiên Du, trong mắt chúng lúc này Thiên
Du đã hóa thân trở thành một tên ác ma, xung quanh hắn lúc này là một biển máu
ngập trời, vô số oan hồn đang gào thét trong tuyệt vọng.

Thiên Du thu lại sát khí, tiếp tục đi về phía trước, phía sau lưng hắn sáu tên
cướp vẫn một bộ dại ra.

Đi được mười bước, thân hình Thiên Du chớp động rồi biến mất đi. Chỉ còn lại
câu nói quanh quẩn trong thiên địa

Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo !!

......

Trên trời cao, một con lam ưng đang đập cánh phiêu phù, trên lưng nó có một cô
thiếu nữ xinh đẹp khoảng 13, 14 tuổi đang ngồi nhìn xuống phía dưới.

“ Tiểu Lam, ngươi nói xem cậu ta làm gì sáu tên kia rồi ? Sao chúng cứ đứng
ngây ra vậy ?”

Cô gái xinh đẹp vừa vuốt ve bộ lông Lam Ưng vừa tò mò hỏi.

“ Ừ, hắn dùng thuật định thân với chúng rồi !”

Một giọng nói từ thân Lam Ưng phát lên làm cô gái giật bắn người.

“ A, Tiểu Lam biết nói ! Aaaaa”

Cô gái la toáng lên rồi bỗng trượt chân té thẳng xuống, cái tiếng cuối cùng
chính là tiếng hét của cô.

“ Tiểu Lam, cứu ta !”

Cô gái đầy hoảng sợ, rồi bỗng nhiên có hai cánh tay khẽ dang ra đỡ lấy cô.
Theo bản năng cô dùng hai tay ôm chặt lấy kẻ vừa đón mình.

Thiên Du ôm lấy cô gái rồi một cái đạp không hiện lên trên lưng Lam Ưng, vỗ vỗ
lưng cô gái hắn ôn hòa nói.

“ Rồi rồi, an toàn rồi ! Buông tôi ra đi !”

“ A ! Ngươi...ngươi là... là ai ??”

Cô gái lúc này mới phản ứng lại, ngón tay ngọc chỉ vào Thiên Du lắp bắp hỏi.

“ Tôi, chính là người cô nhìn lén nãy giờ đó ! Bộ không ai nói cô nhìn lén là
xấu lắm hay sao ?”

Thiên Du nhún vai trả lời, một mặt vô tội vô cùng. Dường như người vừa hù cô
gái không phải là hắn vậy.

“ Ai...ai nhìn lén ngươi. Mà làm sao ngươi lên đây được !”

Cô gái trừng mắt đẹp gắt giọng.

“ Thì cứ vậy bước lên thôi !”

Thiên Du càng ra vẻ vô tội hơn, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt khinh thường của
cô gái.

“ Ngươi tưởng mình là Đấu tông à mà đòi đạp không, mơ cũng vừa vừa thôi !”

“ Ách !”

Thiên Du cạn lời, hắn không phải Đấu tông thật. Tuy nhiên hắn không có ý định
biểu diễn gì gì, hắn không muốn hù dọa cô gái này.

“ Ha ha !”

Thiên Du đành giả bộ cười cười cho qua, nhưng đổi lại là ánh mắt càng khinh
thường của cô gái.

Một cuộc gặp gỡ lần đầu chẳng ra sao........


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #19