19 : Ách Nan Độc Thể.


“ Ta tên Tiêu Thiên Du, là một kẻ lữ hành. Còn cô ?”

Bên một bờ suối nhỏ, Thiên Du vừa ngồi dựa lưng vào thân cây vừa hỏi cô gái
đang ngồi ngâm chân phía trước mặt mình.

“ Lý Tiểu Y, thầy thuốc “

Cô gái không hề quay đầu, chân khẽ đá đá dòng nước trả lời.

“ Tiểu Y, thầy thuốc, Lam ưng “

Thiên Du lẩm bẩm rồi đột nhiên mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh hồi phục lại.

Thật là, đi dạo trong ma thú sơn mạch cũng có thể gặp Tiểu Y Tiên, dù vẫn chỉ
là một cô bé chưa phát dục hết nhưng cũng quả thật là ý trời a. ( ^^!)

“ Này, ta cảm giác thấy ngươi đang suy nghĩ chuyện gì rất thất lễ đúng không
??”

Bỗng nhiên Tiểu Y Tiên quay sang một mặt cực độ đề phòng hỏi.

“ Ách !”

Mặt Thiên Du đen như đít nồi.

“ Này này, là cô tự nhiên đi theo ta đấy chứ ! Làm sao bây giờ lại như ta ức
hiếp cô thế này “

Thiên Du vô cùng oan ức kêu ca, thiệt là dù đã qua trăm kiếp nhưng hắn vẫn
không thể tài nào hiểu nổi lòng nữ nhân.

“ Hừ, ngươi tưởng ta muốn đi theo ngươi sao ? Ta chỉ muốn đòi bồi thường của
mình mà thôi !”

Tiểu Y Tiên quay đầu đi có phần ngạo kiều nói, dĩ nhiên cô ấy cũng chẳng biết
ngạo kiều là gì.

“ Bồi thường ???”

Thiên Du đầy mặt khó hiểu hỏi lại.

“ Chẳng lẽ ngươi định không chịu trách nhiệm sao ?”

Tiểu Y Tiên tức điên dùng cặp mắt đẹp trừng trừng nhìn Thiên Du như muốn ăn
tươi nuốt sống hắn.

Thiên Du cau mày, đăm chiêu suy nghĩ.

“ Mình làm gì cô ta mà phải chịu trách nhiệm ? Chẳng lẽ là cái ôm lúc đó....”

Thiên Du nhớ lại lúc Tiểu Y Tiên rơi khỏi lưng ưng thì hắn dang tay ra đỡ lấy,
lúc đó dường như tay trái hắn có chạm vào ngực cô, không lẽ cô bắt chẹt hắn
cái này....

Càng nghĩ càng thấy đúng, Thiên Du đành ngước mặt lên bất đắc dĩ nói ra một
câu làm Tiểu Y Tiên cực độ hài lòng.

“ Thôi được, ta chịu trách nhiệm là được chứ gì ! Nhưng....”

Chỉ là câu sau của Thiên Du lại làm Tiểu Y Tiên phát điên.

“ Nhưng cô còn nhỏ quá, việc thành hôn phải hoãn lại vài năm nữa. Trước đó
chúng ta ccos thể đính hôn trước....”

“ Ngừng ngừng, ngươi đang nói cái gì vậy ? Ai thành hôn với ngươi, còn nữa
ngươi nói ai nhỏ hả, ta nhỏ chỗ nào ??”

Tiểu Y Tiên mặt đỏ tới mang tai cầm lấy chiếc hài ném thẳng vô mặt Thiên Du
quát.

Thiên Du thì mặt tỉnh bơ chụp lấy chiếc hài rồi tiện tay thu luôn vào nhẫn,
mặt hắn nghiêm túc nhìn Tiểu Y Tiên rồi dùng giọng trầm ấm chém ra một câu.

“ Cô chỗ nào cũng nhỏ !”

“....”

Tiểu Y Tiên một mặt bị đánh bại suy sụp quay mặt đi. Nhưng rồi lại không kiềm
được lên tiếng giải thích.

“ Ý ta không phải vậy, ta chỉ muốn ngươi giúp ta làm một việc mà thôi. Coi như
là bồi thường việc ngươi hù dọa ta lúc trước đi !”

Giọng nói Tiểu Y Tiên mang theo ba phần nức nở.

“ Ách, cô nói rõ ra từ sớm là được rồi !”

Thiên Du cười cười không hề để ý chú nào nói. Sống trăm kiếp hắn đây da mặt đã
dầy như đất đại lục rồi !

“ Là tại ngươi nghĩ bậy mà thồi, còn nữa mau trả hài cho ta. Đồ vô sỉ hái
sắc....”

Tiếng hét tức điên của Tiểu Y Tiên vang vọng một vùng trời.

......

Nửa giờ sau.

“ Chính là đây !”

Tiểu Y Tiên kéo Thiên Du núp sau một cây đại thụ len lén nhìn về thũng lũng
nhỏ trước mắt, trong thung lũng các loại dược liệu cấp thấp cấp trung mọc
thành bụi khắp nơi, hương thảo dược thơm nồng lan ra bốn phía. Một đám rắn đủ
màu bò ngang bò dọc khắp nơi.

“ Ngươi muốn ta giúp ngươi chiếm thung lũng này ?”

Thiên Du nhìn rồi khẽ hỏi

“ Sao ngươi biết ? “

Tiểu Y Tiên khẽ bất ngờ, tên này nhìn lớn hơn mình một chút mà sao lại thành
thục quá.

( Tác : cười ngất, nó mới 12 )

“ Đoán !”

Thiên Du mĩm cười, đổi lại là cái bỉu môi của Tiểu Y Tiên.

“ Đúng vậy, sơn cốc này là ta phát hiện lúc đi hái thuốc. Nhưng trong đó có
một bầy ma thú rắn, con cầm đầu lại là Tứ cấp đỉnh. Đội ngũ chúng ta đã bị
chúng diệt hết chỉ có ta nhờ Tiểu Lam mới may mắn còn sống sót. Ngươi lúc nãy
đã đánh thắng nhóm Hắc Hùng có ba tên đấu linh nên ta mới muốn nhờ ngươi giúp
ta chiếm lấy sơn cốc này !”

Tiểu Y Tiên nói xong cảm thấy mình có phần quá đáng nên bổ sung thêm một câu.

“ Tất nhiên ta sẽ không để ngươi làm công không, ngươi cần gì thì cứ nói ra.
Chỉ cần ta làm được thì ta sẽ làm !”

“ Thật chứ ?”

Thiên Du đầy mặt ý cười.

“ Ta đã nói sẽ giữ lời !”

Tiểu Y Tiên một mặt kiên định.

“ Kể cả khi ta muốn cô !”

Thiên Du cười tà đưa mặt đến gần.

Ánh mắt Tiểu Y Tiên lóe lên một tia sợ hãi nhưng rất nhanh bị kiên định thay
thế, cô cắn môi gằn từng chữ.

“ Có thể, chỉ sợ ngươi không dám thôi !”

Lần này đến phiên Thiên Du sững sờ, cô này vậy mà đồng ý thật !

“ Ách nan độc thể sao ?”

“ Sao ngươi biết ?”

Thân thể Tiểu Y Tiên chấn động, gương mặt tái hẳn đi.

“ Đoán thôi !”

Thiên Du nhẹ nhàng cười rồi bước ra đi hướng về phía thung lũng, trong ánh mắt
hoang mang của Tiểu Y Tiên hắn khẽ phất nhẹ tay. Một câu nói cũng theo gió
truyền ra.

“ Ta đang cần một nha hoàn lo cơm nước giặt giũ, chuyện làm ăn này ta nhận.
Còn độc thể, ha ha, ta là một luyện dược sư đó. Một độc thể làm sao làm khó ta


Tiểu Y Tiên nghe vậy thì thân thể lại một lần nữa run lên, ánh mắt nhòa đi vì
vui sướng, đặt tay lên tim mình, một âm thanh nỉ non vang lên

“ Thật sự ... có thể sao ????”


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #20