14 : Trăm Kiếp Luân Hồi....


( Tự nhiên tác bị ném đá, bể đầu gùi !^^)

Mọi chuyện diễn ra trên Gia Mã đế quốc Thiên Du không hề hay biết, mà có biết
hắn cũng không quan tâm làm gì, bởi vì lúc này bản thân hắn đang trợn mắt
ngoác mồm nhìn cảnh tượng trước mắt mình.

Vùng trời cao trên đầu Thiên Du lúc này đã tối sầm lại, vô số mây đen bao bọc
chật cả một khoảng không dài hàng trăm km, nơi trung tâm cũng là chổ Thiên Du
ngồi thì có một cái lỗ đen to đùng đang hiện ra, vô số tia hắc lôi từ đó xuất
hiện chạy loạn khắp nơi.

“ ...”

Thiên Du bất ngờ nhìn cảnh tượng như tận thế trước mặt mình nhưng không hề sợ
hãi, vì hắn biết tất cả những thứ này chính là do đoạn cổ văn lúc trước mình
nhận được, chỉ không biết đoạn cổ văn đó là gì mà lại mạnh mẽ đến thế thôi.

....

Chốc lát sau, lỗ đen hoàn toàn thành hình, nó bắt đầu xoay đều khuấy động cả
một vùng mây. Một tia sáng màu tím sậm từ đó chiếu xuống thẳng xuống cơ thể
Thiên Du, trong ánh sáng tím đó cơ thể hắn tan dần thành vô số điểm sáng rồi
bay lên trời tiến vào trong lỗ đen.

Trước khi mất đi ý thức thì một giọng nói cổ lão tang thương khẽ truyền vào
tai Thiên Du.

“ Bách thế luân hồi, là sinh là tử thì phải dựa vào ngươi thôi. Truyền nhân
của ta “

Sau đó Thiên Du hoàn toàn mê man đi.

......

Một thế giới nào đó.

Thạch gia thôn là một thôn làng nhỏ tại Âu lạc quốc, người ở đây quanh năm lấy
việc săn thú tại khu rừng cạnh thôn làm kế sinh nhai, tuy không giàu có nhưng
cũng an nhàn hạnh phúc.

Bây giờ là buổi chiều, toàn thôn đều lộ ra một cổ cảm giác an lành bình yên.
Vài lão nhân ngồi trước cửa nhà mình đan lại chiếc áo hay ngắm nhìn mặt trời
lặn, những đứa trẻ thì chạy giỡn với nhau khắp mọi nơi, tiếng cười như chuông
ngân vang lên không dứt.

“ A, Thiên Du ca ca cùng mọi người về rồi ! Huynh ấy còn vác theo một con gấu
to đùng nữa...”

Bỗng một đứa trẻ dừng lại rồi hô to lên, lũ trẻ khác nghe vậy thì reo hò chạy
ù ra cửa thôn, những cụ già thấy thế hiền lành tươi cười.

Thiên Du là một chàng trai to lớn với nước da cổ đồng khỏe mạnh sải bước vào
Thạch gia thôn, đi phía sau hắn là một đội ngũ hơn 20 thanh niên trai tráng.
Mỗi người trong số họ đều mang theo những con mồi trên lưng mình, có hươu,
nai, lợn rừng, gà thỏ... duy Thiên Du còn vác theo cả một con gấu xám to trên
lưng.

“ Thiên Du ca ca, Thiên Du ca ca...”

Bọn trẻ bu quanh người Thiên Du reo hò lên, nhiều đứa còn mạnh dạn đưa tay sờ
lên người con gấu.

“ Ha ha, hôm nay thu hoạch phong phú. Thôn ta có thể sống một thời gian dài mà
không cần đi săn rồi. “

Đại hán Thiên Du cười lên ha hả, tiếng cười như chuông đồng vang vọng khắp
nơi.

“ Khổ cực cháu rồi Thiên Du, cũng may có cháu thôn chúng ta mới có thể sống đủ
ăn đủ mặc như vầy !”

Một lão nhân râu tóc bạc phơi khẽ chống gậy bước ra, đi theo sau ông là hơn
trăm người trong thôn khâc, ông chính là Thạch Thụ là thôn trưởng của thôn
này.

“ Thôn trưởng ngài đừng nói vậy “

Thiên Du vội bỏ con gấu xuống cung kính khom người với lão trưởng thôn.

“ 15 năm trước nếu ngài không nhặt con về thì con đã chết trong rừng rồi, con
mang ơn ngài cùng cả thôn. Đời này đều trả không hết !”

Thiên Du từng câu từng chữ trong lòng nói ra.

“ Ha ha, tốt. Mọi người, đêm nay chúng ta mở tiệc lửa nào. Ăn mừng Liệp vương
của chúng ta lại một lần nữa thắng lợi trở về “

“ Yaaaa, bùng lửa lên nào....”

“ Mở tiệc mở tiệc...”

“ Ăn ăn ăn...”

Nghe nói sẽ mở tiệc lửa thì lũ trẻ đều nhảy cẩng lên reo hò, những thôn dân
khác thấy vậy cũng mĩm cười đầy sung sướng.

Thiên Du cũng cười, ánh mắt nhu tình khẽ lướt về phía một đạo thân ảnh thướt
tha.

......

Hai ngày sau, Thiên Du đờ đẫn quỳ trước một nghĩa địa vừa lập nên. Từng giọt
từng giọt nước mắt không ngừng rơi trên đôi má đã gầy gò của hắn.

“ Tại ta ! Là tại ta, nếu ta không rời khỏi thôn mọi người sẽ không chết. Tại
ta, là tại ta....”

Hai ngày trước, sau buổi tiệc lửa vui vẻ. Hôm sau Thiên Du đã lên đường xuống
núi trao đổi muối và gạo như thường lệ, nhưng chờ đến khi hắn trở về thì toàn
bộ Thạch gia thôn đều đã

chìm vào biển máu.

Vô số bạn bè chơi với hắn từ nhỏ đều nằm gục ở cửa thôn, máu trên người họ đều
đã chảy khô.

Hai mắt họ đều mở trừng ra nhìn hắn.

Thiên Du như nổi điên xông vào trong.

Máu !

Khắp nơi đều là máu !

Trên đường có máu, trên tường nhà có máu, thậm chí còn có vô số dòng máu đã
khô từ trong cửa những căn nhà chảy ra.

Thiên Du thất tha thất thểu bước đi trên con đường nhỏ thân thuộc.

Kia là Thất thúc luôn mỉm cười nhìn hắn khi hắn trở về, giờ đây hai mắt ông
lại chứa đầy huyết lệ mở trừng đầy căm hận nhìn về Thiên Du, ánh mắt như muôn
nói :” Tại sao giờ này ngươi mới về “

Một giọt nước mắt rơi ra chảy xuống, Thiên Du tiếp tục bước đi...

Kia là A Cẩu...

Kia là Tam Miêu..

Từng khuôn mặt quen thuộc đều hiện lên trên con đường ngắn, họ đều mở to ánh
mắt mình nhìn Thiên Du như đang oán trách hắn không bảo vệ họ.

Thiên Du cắn chặt môi dưới đến mức bật máu, nấm đấm siết chặt, móng tay găm
thẳng vào da thịt mà chẳng hay.

“ Thôn trường gia gia “

Thiên Du ngẩn ngơ nhìn ông lão từng cưu mang mình, râu tóc bạc phơ của ông giờ
đây đã thấm đầy máu đỏ, thân thề gục ngã trước cửa nhà.

Phập !

Thiên Du quỳ xuống, hai đầu gối hắn đập mạnh đến mức tét ra, máu chảy..

Cứ như vậy, Thiên Du dùng hai gối lết đến chỗ Thôn trưởng, nâng dậy thi thể
của ông hắn khóc ngất lên như một đứa trẻ.

Thạch Thụ thôn trưởng như cha hắn, như ông hắn. Thiên Du kính trọng ông, cảm
kích ông tôn sùng ông.

Vậy mà ông chết rồi !

Chính hắn đã không bảo vệ được ông !

Nước mắt Thiên Du không ngừng rơi xuống, đàn ông không phải không rơi nước
mắt, họ cũng chỉ là một con người mà thôi.

...

Trong buổi chiều ngày hôm đó, một tin tức động trời được truyền bá khắp nơi
quanh Thạch gia thôn.

Hắc phong trại, một ổ cướp lớn nhất vùng với hơn năm trăm thành viên đã bị
huyết tẩy sạch chỉ trong một đêm.

Mà kẻ gây nên chuyện này chỉ có duy nhất một người, Thạch Thiên Du. Người sống
sót duy nhất của Thạch gia thôn vừa bị Hắc Phong trại tan sát.

Nghe đồn Thiên Du sáng sớm vác theo một thanh chiến đao đơn thương độc mã xông
lên Hắc phong trại, hắn như một cổ máy vô cảm chỉ biết giết người gặp ai là
giết kẻ đó, gà có cũng không tha, dù cuối cùng bị thương cực nặng hai tay đứt
đoạn nhưng Thiên Du vẫn dùng hơi tàn của mình cắn chết Đại đương gia võ công
cao cường.

Sau đó Thiên Du biến mất như chưa từng xuất hiện, dân trong vùng biết ơn Thiên
Du đã lập nên cho hắn cả một đền thời. Ngàn năm hương khói.

........

Lại một kiếp khác.

Lần này Thiên Du trở thành một thư sinh tài tử, suốt đời không màng danh lợi
ẩn cư nơi rừng sâu.

Sau đó một vị vua đi ngang qua mời hắn xuất sơn phò trợ mình dựng nước. Thiên
Du đồng ý, suốt mấy mươi năm cuộc đời hắn đi theo nhà vua bày mưu tính kế ổn
định giang sơn.

Nhưng khi hắn về già, quốc gia hủ bại, vua chúa hôn quân. Trong một lần can
giáng Thiên Du bị giáng tội mưu phản, cách chức tru di cửu tộc.

....

Cứ như vậy Thiên Du lần lượt trải qua vô số kiếp luân hồi, có vui có buồn, có
sướng có khổ. Thậm chí có mấy kiếp hắn còn trở thành súc vật, thành côn trùng
cây cỏ.

99 kiếp luân hồi là 99 lần trải nghiệm cuộc sống. Trải qua sinh lão bệnh tử,
tình yêu, thù hận.

Và giờ đây chính là Luân Hồi kiếp thứ 100, Thiên Du liệu có thể vượt qua được
hay không ? Mời đón xem chương kế tiếp.


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #14