13 : Liều ! Luân Hồi Uy !


* Cảnh báo : ai đang ăn cơm uống nước thì dừng ngay lại trước khi đọc, có gì
tác khôg chịu trách nhiệm !!

Thiên Du băng nhanh trong màn mưa, để mặc cho vết thương sau lưng mình liên
tục chảy máu không ngừng.

Mà không để mặc thì Thiên Du cũng chẳng biết làm sao, khả năng khống chế cơ
bắp của hắn đã mất hiệu lực do toàn bộ thớ cơ lưng của hắn không phải đứt đoạn
thì là đã tê liệt. Kể cả tam phẩm sinh cơ đan cũng chỉ có thể giảm ít thương
thế, cũng may xương cột sống Thiên Du chưa đứt gãy, nếu không hắn đã xong đời
lúc trong miếu luôn rồi.

“ Đệch mịa cái nguyên tác, cái gì mà đan dược vạn năng. Sinh cơ tan xương cốt
mọc thịt, ông đã cắn hơn hai chục viên rồi mà có thấy hết đâu “

Thiên Du điên cuồng mắng thầm trong lòng.

Chạy một mạch ròng rã đến khi kiệt sức, Thiên Du ngã ngồi xuống dưới một gốc
cây đại thụ thở ra hào hển.

Nét mặt Thiên Du hết mức xám trắng, đây là hiện tượng mất máu quá nhiều vang
lên. Tầm mắt Thiên Du lúc này vô cùng mơ hồ, cũng không biết là do nước mưa
hay do đau đớn nữa, sinh cơ của hắn đang dần trôi đi.

“ Không ! Mình không thể chết như thế này được....

Mình còn ước mơ...

Mình còn thù hận...

Mình còn... trai tân !!

Mình không muốn chết !”

Một luồng ý chí cầu sinh mãnh liệt dâng lên kéo dậy tinh thần sắp chìm vào yên
nghỉ của Thiên Du, như hồi quang phản chiếu hắn cắn mạnh đầu lưỡi mình rồi
điên cuồng vực dậy bản thân.

Tinh thần Thiên Du một lần nữa chìm sâu vào thức hải, nhanh chóng tìm được quả
cầu truyền thừa, hắn muốn dùng chút sức lực của mình để xông vào đây tìm đường
sống.

Thiên Du tin rằng, ở trong đống truyền thừa của Bát Cực Chiến thần nhất định
sẽ có biện pháp cứu sống bản thân.

Tinh thần Thiên Du lúc này trở nên ngưng tụ hơn bao giờ hết, nó nhanh chóng
tiếp cận rồi bỗng đập mạnh vào trong quả cầu.

Ông !

Một lực chấn động cực mạnh từ bề mặt quả cầu bắn ngược tinh thần của Thiên Du
ra, nó như một bức tường vô cùng kiên cố đánh bật tất cả vết bẩn, à nhầm là
công kích.

Thiên Du thất vọng cực độ, đòn lúc nãy đã là tất cả của hắn lúc này, bây giờ
mệt mỏi lại kéo đến hơn nữa còn mạnh hơn trước. Dù Thiên Du đã cố chống chọi
nhưng vẫn không ích gì.

Oong Oong !

Như cảm nhận được tình trạng nguy cấp của chủ nhân mình, quả cầu truyền thừa
nhanh chóng run lên, một gợn sóng nhiều màu lan ra kéo lại cái tinh thần đang
trên biên giới tan vỡ của Thiên Du.

Kèm theo đó một đoạn kinh văn bí ẩn cũng truyền thẳng vào linh hồn Thiên Du.

Sinh do thiên...

Tử do địa...

Thiên địa chưởng khống vạn vật.

Luân hồi sinh ra từ khi sinh linh đầu tiên ra đời...

Có sinh tất có tử...

Có tử mới có sinh....

Sinh sinh tử tử... là sinh là tử...

Do trời !!! HaHa.”

Mặt Thiên Du từ xám trắng trở lên đen như đít nồi, ông Bát Cực chiến thần này
quả là điên vãi mà, chết bao nhiêu lâu mà còn trêu đùa hậu nhân. ( Anh bạn
trẻ, ngươi chắc hắn đã chết sao ???)

Theo những câu cổ văn tối nghĩa truyền ra, thiên địa khắp cả Gia Mã đế quốc
run khẽ lên, một cổ khí tức đầy cổ lão tang thương áp thẳng xuống vùng đại địa
này.

Người bình thường thì chẳng hề cảm thấy gì, chỉ thấy mặt đất khẽ run nhẹ mà
thôi.

Còn cường giả.....

Ma thú sơn mạch !

Trong một hang động có vách đá màu tím biếc, một con sư tử to lớn đang nằm
cuộn mìn ngủ say thì bỗng mở trừng ra ánh mắt của mình. Nét mặt nó vô cùng
nhân tính hóa run sợ lên, đôi mắt to như chuông đồng hoang mang nhìn ra cửa
sơn động, thân thể nó không ngừng run rẩy lên.

Cũng một đầm lầy khác, một cái đầu rắn đen kịt khẽ nhô lên đầy hoảng sợ nhìn
về bầu trời.

....

Đế đô Gia Mã đế quốc.

Một nơi sâu trong hoàng cung, Gia Hình Thiên đang ngồi tĩnh tọa tiềm tu thì
một luồng uy áp mạnh mẽ như thiên uy khẽ quét ngang qua.

Phụt !

Gia lão một ngụm máu phun ra té xuống sàn nhà, một cổ sợ hãi kèm theo chút vui
mừng hiện lên trên mặt lão ta.

“ Đột phá, haha ta có thể đột phá đấu tông rồi !” ( Gia lão đấu hoàng đỉnh
phải k ta ?)

...

Cùng lúc đó tại Vân Lam Tông, Tháp Qua nhĩ sa mạc cùng nhiều nơi khác trên đế
quốc cũng xuất hiện vô số những sự việc như trên.

Ô Thản thành, Tiêu gia !

Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trong phòng, toàn thân một hồi âm hàn lực không ngừng
ngưng tụ lan tỏa ra.

“ Đấu giả, hắc hắc. Bảy tuổi đấu giả, thiên hạ này còn ai là đối thủ của ta. “

Tiêu Viêm mở mắt ra nhếch mép cười ngạo nghễ, ngay sau đó nhanh chóng chuyển
sang thù hận ngập trời.

“ Tiêu Thiên Du, ngươi không ngờ chứ gì ! Công kích của ngươi chẳng những
không ảnh hưởng đến ta mà còn giúp ta đột phá một giai nữa. Lần tới gặp mặt ta
chắc chắn sẽ hảo hảo ‘ cảm ơn ‘ ngươi !”

“ Ừm, đột phá rồi ! Rất tốt a !”

Ngay lúc này một hư ảnh màu hồng nhạt từ trong chiếc nhẫn trên cổ Tiêu Viêm
bay ra, đó không ai khác chính là Dược lão.

Hóa ra một luồng âm dương đấu lực ( tạm gọi vậy ) mà lúc trước Thiên Du đưa
vào cơ thể Tiêu Viêm đã tạo ra những thay đổi này, chẳng những giúp Tiêu Viêm
tiến cấp đấu giả mà còn khiến Dược lão tỉnh lại. Đối với Tiêu Viêm quả thật là
một đại cơ duyên mà !

Nhưng thật sự sẽ đơn giản vậy sao... tất nhiên là không rồi ! Nếu không tác
lấy gì câu người xem.

Âm dương âm dương... có âm thì có dương ! Âm dương giao hòa là đạo lý từ lúc
sơ khai rồi...

Nhìn đi, Dược lão với Tiêu Viêm lúc này chẳng phải vậy sao.

Tiêu Viêm thấy Dược lão hiện ra thì gương mặt bỗng hồng phốc phốc, đôi mắt to
uông uông đầy ái tâm nhìn không rời, nãi thanh nãi khí hô lên một tiếng

“ Sư phụ !”

Rồi lao thẳng vào lòng Dược lão.

“ Haha “

Dược lão thấy vậy thì chẳng những không phật lòng mà còn cười đầy từ ái ngưng
tụ hồn lực ôm lấy Tiêu Viêm.

Nhìn thân thể bé nhỏ đầy cõi lòng mình, ánh mắt Dược lão dại ra.

Tiêu Viêm cũng ngước lên, dùng ánh mắt đầy ái mộ nhìn Dược lão.

Bốn mắt chạm nhau, từng tia điện chớp lóe lên liên tục giữa hai người. Một
không gian màu hồng chậm rãi lan tràn ra....

Hai gương mặt cứ thế dần tiến vêc nhau, đến gần đến gần...

( Tác : ông chịu hết nổi rồi !!!!!)

Có lẽ ông trời cũng bị cảm động vì hình ảnh này, một tí chớp mạnh mẽ giáng
xuống đánh bển nóc phòng, sau đó một cổ uy áp thông thiên giáng xuống.

Phốc !!!!!!!!!!

Dược lão như một tờ giấy mỏng bị luồng uy áp xoắn nát ra, hóa thành từng điểm
từng điểm quang hạt phiêu đản đầy trời....

“ Không !! Sư phụ....”

Một tiếng gào tê tâm liệt phế vang vọng khắp không gian.

Tiêu Viêm như điên dại đưa tay cố níu lấy những quang điểm kia, nhưng tất cả
chỉ là uổng công, chúng như có linh tính bay cao lên bầu trời rồi nhanh chóng
biến mất trong tầng mây.

“ Không, sẽ không đâu... sư phụ sẽ không bỏ rơi Viêm Nhi đâu. Đúng đúng, thầy
chỉ đang ngủ say thôi. Chỉ cần Viêm Nhi chăm chỉ tu hành thì thầy nhất đinhn
sẽ tỉnh lại. Ngài yên tâm đi sư phụ, Viêm nhi nhất định sẽ chăm chỉ tu hành
Bạch Nhật tuyên duyên (?) công. Ngài nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định.......”

Tiêu Viêm như bị hỏng mất rầm rì thủ thỉ với chiếc nhẫn trên tay mình, một nụ
cười bệnh hoạn xuất hiện trên môi hắn.

Một thiên đại ma đầu cũng từ đó sinh ra..................

PS: mấy thánh nào có xu hướng kia đừng vội ném đá tác, Dược lão chưa chết !
C20 sẽ có phần hậu cho Tiêu Viêm. Từ chương 25 trở đi đa số là tu hành văn +
bôi đen văn nhé mn. Hành nhiêu đó đủ gùi, tác thấy tội ^^! Đi kiếm đứa khác
hành


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #13