15 :luân Hồi Kiếp Thứ 100 !!


( Chương này khá chán, các bạn đọc sơ sơ lướt nhanh cũng đc ^^!)

Việt Nam năm 2549. Trên một ngọn đồi cỏ xanh có phong cảnh mỹ lệ.

“ Anh hai, ba ba gọi anh về nhà !”

Một thiếu nữ xinh xắn tầm 15 tuổi chạy đến ngọt ngào hô lên với một thanh niên
đẹp trai đang ngồi ngẩn người.

“ A, biết rồi !”

Thanh niên đáp lại một tiếng rồi tiếp tục ngẩn ra nhìn trời.

Cô thiếu nữ thấy hắn như vậy thì phồng má lên chạy đến níu níu góc áo thanh
niên.

“ Anh hai, mau về nhà ! Về trễ ba ba sẽ mắng “

Thấy em gái mình nũng nịu, thanh niên trợn mắt nhìn cô rồi cong tay búng một
cái thiệt mạnh vào trán cô gái.

“ Ui ya đau quá !”

Thiếu nữ khóe mắt rưng rưng ngồi xổm người xuống, hai tay che trán một bộ
ngươi khi dễ ta nhìn chàng trai.

Thiên Du trực tiếp mặc kệ cô em tinh quái này của mình, đứng lên phủi phủi
quần áo rồi lững thững bước đi.

“ Đi thôi, định giả nai ở đó đến bao giờ !”

“ Mồ~, người ta đau thiệt chứ bộ. Anh thật là không biết thương hoa tiếc ngọc
gì hết á !”

Cô gái phụng phịu hai câu rồi cũng rất nhanh cất bước đuổi theo.

“ Anh hai, đợi em với...!”

...

Dưới đồi, trong một gian phòng sang trọng thuộc một biệt thự to lớn.

“ Thằng nhóc con đó làm sao giờ này còn chưa về, chẳng phải Mỹ Châu đã đi gọi
nó rồi sao ?”

Một người đàn ông trung niên đầy uy nghiêm nồi nơi ghế chủ vị nhàn nhạt hỏi.

Quý phụ nhân ngồi cạnh một mặt đầy không đếm xỉa trả lời ông ta.

“ Mới có chút xíu làm sao về tới chứ, mà một đứa hôn thê có cần ông nôn nóng
như vậy không ? Dù sao cũng đã là đứa thứ 99 rồi !”

Người đàn ông một mặt đầy bất đắc dĩ nhìn quý phụ nhân.

“ Bà biết nó có bao nhiêu đáng giận sao, đây đã là đứa con dâu thứ 99 mà ta
chọn rồi. Lần này mà nó dám làm người ta chạy mất nữa là ta thiến, đây chính
là con gái nhà Lam gia đó. “

Nói đến cuối cùng ông phùng râu trợn mép cả lên.

“ Ông dám...”

Mỹ phụ nhân không chịu yếu thế trừng mắt lại.

Trung niên nhân như quả bóng xì hơi ỉu xìu xuống.

“ Hơn nữa ông xã, anh cảm thấy chúng ta làm vậy thực sự tốt cho Thiên Du sao?”

“ Ý em là sao ?”

Người trung niên cau mày hỏi vợ mình.

“ Anh không thấy con mình nó rất khác người sao ! Em sợ....”

Mỹ phụ nhân lưỡng lự nói, ánh mắt tràn đầy lo âu.

Thiên Du con trai bà từ khi sinh ra đã không giống người thường, từ nhỏ đã
không khóc không cười dường như là ngu ngốc vậy.

Đến một tuổi thì biểu hiện thiên phú dị bẩm của mình, hoàn thành tất cả chương
trình đại học trở xuống trong một năm.

Đến năm tuổi thì có bằng tiến sĩ...

Thiên Du đến mười tuổi thì giống như một cái google di động vậy, cái gì cũng
biết cái gì cũng hiểu. Chỉ có một thứ hắn chưa từng làm

Cười !

Phải.

Thiên Du từ nhỏ đến lớn chưa từng cười, dù là với người nhà của hắn cũng vậy.

Điều này làm hai ông bà già Thiên Du vô cùng lo lắng, họ đã thử dùng mọi biện
pháp để Thiên Du cười nhưng đều thất bại. Đến cuối cùng hai ông bà đã cho ra
một kết luận rằng : Sinh lý không bình thường, cần cưới vợ.

Bởi vậy mới có cái gọi là 98 nàng dâu hời của người trung niên.

Mỗi lần Thiên Du gặp vị hôn thê của mình hắn chỉ dùng ánh mắt tĩnh lặng hỏi ba
câu, mà chính ba câu này đã làm họ bỏ chạy hết.

Thứ nhất, cô yêu tôi sao ?

Thứ hai, vì sao yêu tôi ?

Thứ ba, tôi sẽ mãi mãi không yêu cô, cô còn muốn lấy tôi sao ?

Ba câu hỏi, Thiên Du hỏi lần lược 98 cô gái. Dù câu trả lời của họ có như thế
nào thì Thiên Du đều có thể vạch trần suy nghĩ thật tâm của họ. Cuối cùng kết
quả đều là họ sẽ bưng nước mắt chạy đi.

“ Tôi nghĩ chúng ta đã sai rồi, đừng nên ép buộc Thiên Du nữa. Để mặc cho số
phận đi !”

“ Thôi quên đi, không đợi thằng nhóc đó nữa. Để anh đi mời Lam gia về rồi tính
sổ nó sau ! Hừ.”

Trung niên điên tiết nói rồi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Mỹ phụ mĩm cười nhìn theo bóng lưng ông, một giọt nước mắt khẽ rơi từ mắt bà.

....

“ Cha mẹ con về rồi !”

Một giọng nữ ngọt ngào từ ngoài cửa vang vọng vào.

Thiếu phụ xem hai đứa con mình đã trở về thì lập tức tiến ra nghênh đón, vui
vẻ nói rằng.

“ Thiên Du, Mỹ Châu hai đứa đã trở về rồi. Mau vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm thôi

Xong bà nghiêm mặt lại với thiếu nữ.

“ Mỹ Châu, không nên suốt ngày quấn quít anh trai con. Đã lớn rồi sao cứ nhj
con nít vậy ?”

Thiếu nữ Mỹ Châu nghe vậy thì co rụt đầu, le lưỡi ra nhanh chóng chạy vô nhà.

“ Ăn cơm ăn cơm “

“ Thiệt là, Thiên Du con cũng vào đi !”

“ Dạ thưa mẹ “

Thiên Du lễ phép gật gật đầu.

....

Trên bàn cơm, mỹ phụ vui vẻ không ngừng gấp đồ ăn cho Thiên Du, đem Mỹ Châu
cùng chồng bà hô to bất công.

Bất quá mỹ phụ hoàn toàn không để ý vẫn chỉ gắp rau cho Thiên Du.

“ Thiên Du, ba ba con đã đồng ý sau này không tìm vợ cho con nữa rồi. Thế nào,
vui không ?”

Bà chỉ nói vậy thôi, chứ con bà lúc nào vui bao giờ. Ai dè...

“ Ừm “

Thiên Du gật gật đầu, một nụ cười mĩm khẽ xuất hiện trên môi.

Tĩnh lặng !

Trên bàn ăn cả ba người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn Thiên Du như nhìn quỷ.

Thiên Du vậy mà cười rồi !

Con bà cười rồi !

Mỹ phụ vui đến phát khóc, ánh mắt nhòa đi.

Người trung niên cũng ngây dại, ánh mắt tràn đầy vui mừng.

Còn Mỹ Châu, trong lòng cô giờ cũng chỉ có một ý nghĩ duy nhất “ Anh hai cười
đẹp trai quá !!!^^”

“ Con muốn ở bên mọi người đến hết đời này, sau đó đi tìm về cuộc sống thực
của con...”

Nhìn biểu cảm của gia đình mình, Thiên Du cũng vui vẻ. Gia đình chính là thứ
duy nhất ràng buộc hắn ở kiếp này, hắn sẽ bên họ cho đến khi họ rời đi nhân
thế.

Khi đó, Thiên Du hắn cũng sẽ quay lại là chính mình. Một Thiên Du ở Đấu khí
đại lục.

.....

Đêm tối.

Thiên Du nằm trên giường cố gắng sắp xếp lại vô số kí ức đến từ 99 kiếp trước
của bản thân.

Sau khi trải qua 99 lần luân hồi kiếp, bây giờ linh hồn Thiên Du đã mạnh mẽ
đến một trình độ khó thể tin, cũng nhờ vậy mà hắn mới có thể cường chống nhớ
lại tất cả trong kiếp thứ 100 này.

Từ khi sinh ra Thiên Du đã bắt đầu sắp xếp lại những kí ức của bản thân nhưng
vì chúng thật sự quá nhiều nên Thiên Du hầu như chẳng quan tâm điều gì khác.

Với lượng tri thức khổng lồ sau 99 kiếp, Thiên Du nhanh chóng trở thành một
thiên tài có một không hai.

Nhưng hắn không quan tâm....

Thiên Du chỉ muốn ở bên gia đình mình, càng lâu càng tốt.

Vì...

Một ngày nào đó họ sẽ rời xa hắn, mãi mãi... cũng như 99 kiếp kia. Có sinh thì
có tử.

Thiên Du muốn mình sẽ bên họ cho đến phút cuối cùng, cắt đứt mọi ràng buộc.
Một lòng theo đuổi những khát vọng ban đầu của bản thân.

Hắn cũng đã tìm được cách trở về rồi, cái hắn cần chỉ là thời gian thôi.....


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #15