12 : Nạp Lan Yên Nhiên


Từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một chiếc áo khoác dài cùng một cái khăn tay,
Thiên Du một tay nhẹ nhàng đắp lên thân cô bé che lại những nơi áo rách làm lộ
da thịt ra ngoài. Tay còn lại hắn cầm lên khăn tay cẩn thận từ li từ tí lau
chùi những vết bẩn trên mặt cô.

Nột cảm giác ấm áp nơi thân thể truyền đến làm Nạp Lan Yên Nhiên thoát ra khỏi
trạng thái đờ đẫn thất thần, in vào mắt cô đầu tiên chính là gương mặt điển
trai của một cậu bé trạc tuổi cô.

Cậu bé ấy đang cầm một chiếc khăn tay cận thận lau chùi vết bẩn trên mặt cô,
đôi mắt cậu ta chất chứa đầy sự quan tâm, thương tiếc cùng yêu mến.

Nạp Lan Yên Nhiên bỗng có cảm giác muốn khóc, cô muốn nhào vào lòng cậu ta để
giải phóng đi nổi uất ức của mình.

Có ai hiểu được trong lòng cô sợ hãi và bàng hoàng như thế nào không, đi thăm
vị hôn phu của mình mà chỉ vì lạc mất hộ vệ mà phải vào đây trú mưa, xui rủi
ra sao lại gặp ngay bốn tên khốn đang cướp của giết người. Mém chút cô còn mất
đi sự trong trắng của mình ở tuổi 7, một tiểu thư danh giá như cô lúc nào đã
chịu qua cảnh thế này.

Bây giờ cô chỉ muốn dựa vào lòng ai đó mà khóc cho thật to !

Thiên Du thấy ánh mắt cô bé khẽ chuyển động nhìn mình thì nở một nụ cười nhẹ
nhàng, nụ

cười của hắn là ôn nhu ấm áp như vậy, nó thấm sâu vào lòng của Nạp Lan Yên
Nhiên.

“ Oa hu hu hu.... hức hức...huhu...”

Mắt cay xè, Nạp Lan Yên Nhiên bật người dậy lao phốc vào lòng Thiên Du, hai
tay bấu chặt lưng hắn, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra như mưa thấm ướt cả
ngực áo Thiên Du.

Thiên Du thấy cô bé lao thẳng vào lòng mình thì sợ hết hồn, vội vội vàng vàng
dang tay ra đỡ lấy. Cảm nhận bở vai bé nhỏ của cô đang run rẩy theo từng giọt
nước mắt trong ngực mình mà tâm hắn đau nhói.

Vỗ vỗ vào lưng Yên Nhiên ( gọi vầy cho dễ ), Thiên Du hạ thấp âm thanh rủ rỉ
vào tay cô

“ Được rồi, được rồi... Cứ khóc đi, khóc lớn lên. Như vậy sẽ dễ chịu hơn, mọi
chuyện qua rồi !”

“ Hu hu hu....”

Nạp Lan nghe vậy khóc càng tợn hơn, nước mắt tuôn rơi như thác đổ.

Thiên Du cười khổ tiếp tục vỗ lấy lưng cô.

“ Thằng khốn, mau thả tiểu thư ra !”

Bỗng nhiên ngay lúc này một âm thanh rống giận từ cửa miếu vang lên làm cả hai
người trong phòng sợ hết hồn, đi sau ngay tiếng rống là một đạo quyền kình lao
thẳng đến chỗ Thiên Du.

Mặt Thiên Du căng thẳng. Kẻ đến không yếu có thể Đấu khí ly thể thì ít ra cũng
là đại đấu sư, một kích này không phải toàn lực nhung nếu qua loa thì vẫn có
thể chết như thường.

Không dám chậm trễ, Thiên Du dùng sức đẩy Yên Nhiên về bên phải mình, hắn
không muốn cô bị thêm thương tổn nữa.

Theo sau, Thiên Du vận lên hết sức mạnh bản thân tiến hành cường khống đối với
cơ bắp phía sau lưng mình khiến chúng tập hợp lại với nhau để gia tăng lực
phòng ngự.

Đây là một kĩ xảo do Thiên Du tự nghĩ ra được đặt tên là :” khối sắt “

Chưa dừng lại, ngay khi cảm nhận được công kích sắp chạm đến bản thân. Thiên
Du còn cường lực sử ra một cái Chấn Động lưng nhằm trung hòa bớt một phần
thương tổn.

Oanh ầm !!

Quyền kình nhanh chóng lao thẳng đến đập mạnh vào lưng Thiên Du, tạo ra âm
thanh như lấy cây đập nồi nhôm vậy.

Vùng áo phía sau lưng Thiên Du bị phá nát ra, lưng hắn cũng hõm vào một lỗ to
đùng. Da dẻ nứt ra, cơ bắp đứt đoạn, máu tuôn như suối đổ.

Thiên Du như diều đứt dây bay thẳng về trước mặt, đâm đầu đụng nát dãy bàn thờ
rồi thế đi khồn giảm đập mạnh lên từng, một ngụm máu tươi không nhịn được phun
ra.

Toàn thân đau đớn cực độ, Thiên Du nằm bẹp dưới đất, thân thể không ngừng run
rẩy.

“ Con mẹ nó, đánh ông, ông liều với mày !”

Một tiếng gầm gừ vang dội trong cổ họng Thiên Du, khẽ đứng thân thể lên dựa
tường hắn ngước mặt nhìn về trước.

Bên Yên Nhiên lúc này đang đứng một người đàn ông trung niên, gương mặt ông ta
góc cạnh rõ ràng, ngũ quan đoan chính, nhìn qua đã biết là người thật thà rồi.

( TD : Thật thật cái beep, vừa ra sân đã đập anh ra vầy rồi mà còn thật...)

Nạp Lan Tu ( tên hắn ) sau khi đập bay Thiên Du thì chẳng thèm quan tâm đến
hắn mà bước vội đến bên Nạp Lan Yên Nhiên, nhìn các vết tích cùng vệt nước mắt
chưa khô của cô mà lửa giận ông ta đề thăng lên vô số lần.

“ Súc sinh, dám ức hiếp tiểu thư ! Chết !”

Không cần hỏi han gì nhiều, Nạp Lan Tu lại cách không một quyền đập đến Thiên
Du.

“ Cái đệch !”

Do đã đề phòng từ trước nên Thiên Du nhanh chóng né tránh khỏi quyền kình,
nhìn vách tường nơi mình đứng bị đục ra một lỗ mà mồ hôi lạnh hắn tuôn ra khắp
người.

“ Nhìn uy lực này không phải đấu linh thì cũng là đại đấu sư đỉnh a ! Lấy cái
vẹo gì liều “

“ Hừ ! Coi ngươi tránh được mấy lần. “

“ Xà Tinh quyền “

Một thanh sắc xà ảnh theo cú đấm của Nạp Lan Tu bay ra, Thiên Du thấy vậy thì
thầm hô một tiếng “ Không ổn !”

Lại né ra một bên, cứ ngỡ đã thoát thì ai dè xà ảnh lại bỗng nhiên đổi hướng
lao theo Thiên Du.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thiên Du bất chấp thương thế trên lưng
mình sử ra một thiết bản kiều, toàn thân cong về sau hai tay chạm đất.

Thanh sắc xà kình lau chóp mũi hắn gào thét bay qua, đập nát một cái bàn phía
sau Thiên Du thành vô số mảnh nhỏ.

“ Hừ !”

Mặt Nạp Lan Tu xám xanh, đường đường một đấu linh như ông lại để một thằng
nhóc tì nhảy nhót trước mắt mình như vậy, thiệt là mất mặt mà.

Đấu khí trên người Nạp Lan Tu cấp tốc kéo lên theo cơn nộ, khí thế áp đảo của
một đấu linh nhanh chóng áp chặt lên Thiên Du. Hiển nhiên một đại chiêu đang
sắp được tung ra để kết thúc cuộc chiến.

“ Con mẹ mi, tưởng ông sợ à ! “

Thiên Du tức điên mắng, khi khổng khi không bị đánh ai mà không tức chứ.

Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn.

Lâm ! Binh ! Đấu ! Giả ! Giai ! Trận ! Chạy !

Bùm !

Hai chân đạp mạnh xuống đất, thân thể phiêu phiêu bay lên cao vọt qua cái lỗ
to trêb tường do Nạp Lan Tu đánh ra khi nãy, sau đó...

Không có sau đó rồi, trong màn mưa thân hình Thiên Du chạy như điên rồi rất
nhanh biến mất !

Nạp Lan Tu “.....”

“ Ca ca, huynh đừng đi. Ca ca “

Mọi chuyện nói thì chậm nhưng diễn ra thì chỉ trong chốc lát mà thôi, Nạp Lan
Yên Nhiên đến tận lúc này mới từ trong sững sờ tỉnh lại. Bất chấp thân thể yếu
ớt lao đi đuổi theo.

“ Tiểu thư, tiểu thư...”

Nạp Lan Tu thấy vậy thì giật mình vội ngăn lại Nạp Lan Yên Nhiên.

“ Buông ra, buông ta ra ! Ta muốn ca ca, buông ra.... ca ca !” ( Xưng hô kiểu
này đọc nghe kì ghê, mà nguyên tác vậy nên ta cũng để luôn )

“ Tiểu thư, bình tĩnh lại. Hắn đi xa rồi !!”

Đến lúc này thì dù Nạp Lan Tu có ngu hơn bò thì cũng nhận ra là mình đánh nhầm
người, vì vậy giọng nói mang theo sự khổ thẹn vô cùng.

“ Tại ngươi, tất cả là tại ngươi. Sao ngươi đánh ca ca, người xấu, người
xấu....”

Nghe Nạp Lan Tu nói, trên gương mặt Nạp Lan Yên Nhiên hiện lên nét tuyệt vọng,
nước mắt rơi lã chã như mưa, dùng hai tay liên tục đập vào người hắn.

“ Ca ca sẽ chán ghét Yên Nhiên !”

Nạp Lan Yên Nhiên chính là như vậy nghĩ.

“ Tiểu thư....”

Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên kích động như vậy sự hổ thẹn của Nạp Lan Tu càng dâng
cao hơn, không còn cách nào khác ông ta đành đánh ngất Nạp Lan Yên Nhiên rồi
cõng lên vai mình.

“ Tiểu thư, cô yên tâm đi. Sau khi đưa cô về nhà an toàn Nạp Lan Tu sẽ đi tìm
cậu bé đó, dù tốn cả đời ta vẫn sẽ đi tìm. Không tìm được ta sẽ mãi mãi không
về Nạp Lan gia. “

Nạp Lan Tu kiên định nói, ông vốn là một con người chính trực dám làm dám
chịu.

Đạp lên cước bộ, Nạp Lan Tu cõng theo Nạp Lan Yên Nhiên tiến bước trở về đế
đô, tuyên cáo một cuộc gặp gỡ hôn phu này hoàn toàn thất bại.

Thiên Du và Nạp Lan Túc hoàn toàn không biết rằng lúc họ rời khỏi hết thì dưới
đất, một xác người khẽ khàng cử động. Sau đó một đôi tròng mắt như mắt rắn màu
hoàng kim nhẹ mở ra.

“ Hắc, bản thánh sống lại rồi. Tiêu tộc, hãy đợi sự trả thù tàn khốc nhất của
ta đi “

Một âm thanh như cửu u quỷ hồn vang lên vọng khắp tòa miếu hoang, nhưng rất
nhanh nó lại bị tiếng sấm ì đùng che lấp mất...

.

Ps: chúc mừng bạn Misty poke đã đoán đúng....tuy nhiên tác lại k cóa gì để
thưởng hết ^^!


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #12