11 : Rời Đi. Cứu Giúp


“ Như vậy...”

Sau một lúc Thiên Du đưa ra quyết định của mình.

“ Ta muốn mua 200 viên nhất phẩm Hồi khí đan, 200 viên nhị phẩm cùng 100 viên
tam phẩm. Sinh cơ đan, khu độc đan mỗi loại 500 viên.”

“ Phụt ! Khụ khụ khụ “

Cốc Ni đang nhàn nhã uống trà nghe vậy thì một ngụm không kiềm được phun ra,
nét mặt già nua nhanh chóng bị sặc đến mức đỏ bừng.

Thiên Du khó hiểu, có cần phản ứng thái quá vậy không ?

“ Ta nói tiểu hữu...”

Cốc Ni cười khổ sở.

“ Mặc dù phòng đấu giá chúng ta nhập về rất nhiều đan dược nhưng đây là để
phân cho toàn bộ các thế lực Ô Thản thành, phần còn du thì trừ nhất phẩm Hồi
khí đan ra không có cái nào đủ yêu cầu của cậu hết “

“ Chẳng phải ngài vừa nói bao nhiêu cũng được sao ?”

Thiên Du cười mỉa, tuy nhiên rất nhanh hắn cũng bỏ qua cho. Thiên Du hắn không
phải loại ỷ thế hiếp người như ai kia.

“ Ừm, vậy thì trừ nhất phẩm hồi khí đan lấy 100 viên ra thì số còn lại có bao
nhiêu ta lấy bấy nhiêu vậy !”

Thiên Du lui một bước, Cốc Ni thở phào nhanh chóng đi chuẩn bị cho Thiên Du.
Vốn lấy thân phận của Cốc Ni thì không cần phải tự tay làm nhưng ai kêu Thiên
Du có một “ sư phụ “ là ngũ phẩm luyện dược sư làm chi.

Đối với cái này Thiên Du chỉ cười nhạt, thế giới này đi đâu làm gì cũng cần
nhờ thực lực cùng địa vị a.

....

Một thời gian sau.

Thiên Du khoan thai bước ra từ phòng đấu giá Đặc Thước nhĩ, cảm nhận được cảm
giác từ hai chiếc trữ vật giới mới toanh hắn không khỏi cười khổ.

Lần này hắn mua quá nhiều đồ, chiếc giới chỉ cũ của hắn hoàn toàn không đủ chỗ
chứa, thế là Thiên Du rất dứt khoát mua thêm hai cái nữa. Dù sao bây giờ trong
kim tạp của hắn đã có hơn trăm vạn kim tệ rồi, tiêu xài một thoáng thì đã có
sao.

“ Nên khởi hành rồi !”

Nhìn sắc trời có phần u ám Thiên Du vội tăng nhanh hơn bước chân của mình trở
về khách sạn.

Hôm đó ở Tiêu gia hắn được một thần bí nhân cứu đi, khi tỉnh dậy thì đã ở đây
rồi.

Đến nơi, Thiên Du mua ít lương khô rồi dắt con bảo mã của mình ra. Con ngựa
này là hắn mua lại ngày hôm qua, là loại lai tạp giữa Hoàng Kim mao cùng ma
thú cấp một Phong Hành mã, chẳng những tốc độ nhanh vô cùng mà còn êm ái nữa.

Lên lưng ngựa, Thiên Du thúc nhanh rời khỏi Ô Thản thành chạy theo hướng ma
thú sơn mạch. Trên bầu trời mây đen kéo ùng ùng, từng tia chớp liên tục “ Oanh
đùng “ soi sáng theo bóng lưng Thiên Du.

Ào ào !

“ Chết tiệt, mưa rồi !”

Màn mưa trắng xóa đổ mạnh xuống trần gian, từng giọt nước mưa quật thẳng vào
mặt Thiên Du. Tất nhiên với tố chất thân thể hắn lúc này thì mưa chẳng thấm
vào đâu nhưng ai mà muốn đi đường trong mưa đâu, chưa kể đến cảm giác không dễ
chịu thì việc dễ lac đường cũng là một nguyên nhân quan trọng.

“ Buông tôi ra, cầu các vị thúc thúc buông tha tôi đi... Không.. đừng mà !”

Trong khi Thiên Du đang bực mình tìm chỗ trú thì một âm thanh nhẹ nhàng theo
gió truyền vào tai Thiên Du, dù trời mưa tầm tã thế này mà âm thanh vẫn truyền
đi được đã chứng tỏ chủ nhân của nó đang tuyệt vọng đến mức nào.

Hí í í !

Kéo mạnh dây cương, bảo mã nhanh chóng dừng lại. Thiên Du tập trung lắng nghe
âm thanh rồi, thúc ngựa chạy như điên về bên phải của mình. Âm thanh cầu cứu
chính là từ đó truyền ra.

Đi được một đoạn đường ngắn, băng qua một hàng cây già thì Thiên Du cũng đã
đến được nơi âm thanh phát ra. Đó là một ngôi miếu cũ kỹ, theo Thiên Du càng
đến gần âm thanh lại càng rõ ràng, tràn đầy thê lương và bi thảm.

“ Hu hu, đừng mà... đừng mà... các vị thúc thúc đừng mà...”

Đây là tiếng khóc của một bé gái. Theo sau đó lại là lũ cười man rợ của một
đám đàn ông.

Hàn mang bùng nổ trong mắt Thiên Du, với trí tưởng tượng siêu quần của bản
thân thì hắn rất nhanh đã tưởng tượng ra được tình cảnh bên trong. Càng nghĩ
thì Thiên Du lại càng phẫn nộ, một luồng sát ý thô bạo từ mắt hắn bắn ra.

Xuống ngựa ngay trước cửa ngôi miếu, nhờ tiếng mưa che đi âm thanh Thiên Du
nhanh chóng tiếp cận cửa vào. Dù cho phẫn nộ bao nhiêu thì Thiên Du vẫn đặt lí
trí lên hàng đầu, chưa hiểu rõ tình hình mà tấn công là một điều ngu xuẩn.

Đưa đầu nhìn vào bên trong, khi mọi thứ hiện ra trong mắt thì gương mặt Thiên
Du lại bạo nộ lên, ánh mắt hắn đỏ bừng xông thẳng vào trong.

“ Đi mẹ nó cái lí trí, hôm nay ông đây muốn đại khai sát giới “

Thiên Du tức giận, chưa bao giờ Thiên Du tức giận như bây giờ, cho dù là ngày
đó Tiêu Viêm đổ oan cho hắn thì cũng không bằng lúc này.

Bên trong miếu lúc này chỉ có thể dùng hai từ địa ngục để hình dung.

Máu !

Máu chảy khắp nơi.

Đâu đâu cũng có vết máu.

Trên tường, trên cửa đều dính đầy máu tươi. Máu của những cái xác nằm dưới đất
kia, già có, trẻ có thậm chí trẻ em cũng có. Những cái xác nữ nhân thì toàn
thân trần trụi, khắp người đầy vết bầm, hạ thân thì tan hoang chứng tỏ những
đau đớn mà họ đã trải qua.

Còn những kẻ giết người, chúng là bốn tên đàn ông cao to bặm trợn. Hai tên
trong số chúng lúc này đang cười lên ha hả bắt lại một đứa bé gái khoảng 6
tuổi để lên trên cái bàn, bàn tay dơ bẩn của chúng thì không ngừng xé tan bộ
váy trắng trong sự kêu khóc và bất lực của cô bé kia.

Thiên Du xông mạnh vào trong miếu, không hề hô lên dừng tay như mấy bộ kiếm
hiệp, hắn một Hổ sát trảo mạnh mẽ chộp thẳng vào cổ một tên.

Cái Thiên Du cần là hạ gục nhiều tên nhất có thể chứ không phải làm cho đẹp
như phim.

“ Phập “

Bốn kẻ thủ ác tu vi cũng không cao, hai tên tám đoạn đấu khí, hai tên bảy
đoạn. Thiên Du tấn công chính là một tên tám đoạn trong số chúng, tên kia
không hề kịp phản ứng đã bị năm ngón tay Thiên Du chộp bể họng.

Chưa dừng lại, dùng ưu thế thân thể nhỏ bé. Thiên Du đạp mạnh vào ngực tên đó
rồi xoay người lao thẳng đến thằng bát đoạn còn lại, còn kẻ bị đạp thì cổ họng
lủng ra một lỗ to, máu phun như suối đổ, chết đến mức không thể chết hơn.

Bay nhanh về tên bát đoạn còn lại, Thiên Du xoay hai vòng trên không rồi đá
mạnh vào đầu hắn ta.

Chấn Động cước !

Đây là một loại biến hóa của chấn động quyền, khiến uy lực một cước bản thân
tăng lên rất

nhiều, lại cộng thêm thế trên không thì uy lực lại càng mạnh mẽ.

“ Bành “

Crắc rắc !

Cú đá của Thiên Du như một quả búa tạ đập thẳng vào đầu tên đó, mọt loạt âm
thanh nứt gãy vang lên, ánh mắt hắn lồi to ra, thân thể như diều đứt dây bay
thẳng ra cửa.

Còn hai người !

Từ trên không rơi xuống, Thiên Du xúc thế nhưng thần nhìn hai kẻ trước mặt
mình. Hai tên này từ đầu đã đứng trong góc xem cuộc vui nên hoàn toàn không
kịp phản ứng trước cuộc tập kích của Thiên Du, đợi khi chúng phản ứng lain thì
hai đồng bọn của chúng đã trở thsnhf thi thể rồi.

Cả hai vừa kinh vừa nộ và cả sợ hãi.

“ Ranh con, đền mạng cho đại ca nhị ca ta !”

Hai tên liếc nhau, gật gật đầu rồi rút ra hai thanh đao lao thẳng đến chỗ
Thiên Du.

Thiên Du một tay quyền một tay trảo ngưng tâm ứng biến.

“ Vụt “

Lao đến giữa đường thì bỗng cả hai tên quay lại đập một quyền vào ngực đối
phương, rồi cả hai hộc máu ngã xuống.

Thiên Du “...”

Đây là cái gì với cái gì a ? Mâu thuẫn nội bộ hay là dìm nhau tìm đường sống ?

Thiên Du mộng rồi, tự nhiên ngon lành giải quyết hai tên. Đỡ tốn sức !

Để đề phòng, Thiên Du lấy đao đâm cho mỗi thằng thêm một cái vào tim rồi cố
nén cảm giác buồn nôn quay mặt đi về phía cô bé, đứng nhìn nét mặt tuyệt vọng
thẫn thờ của cô mà lòng Thiên Du trở nên nặng trĩu vô cùng.

Đây chỉ là một cô bé con, đang tuổi ăn tuổi chơi, vậy mà...

Con người a con người !!!!!!!!!!!!!!!

Ps : Tự nhiên nổi hứng đập ra 1c trong 15p. Up liền ^^!

Dàn harem của main đã bắt đầu thành hình, đoán coi cô bé đóa là ai nào ???^^


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #11