Hoàng hôn buông xuống, trên đường về Tiêu gia, Tiêu Kiếm giảo bước vừa đi vừa
ngắm phong cảnh. Tiêu Kiếm nhận thấy Ô Thản Thành thật nhộn nhịp và đông đúc
hơn nơi ở trước đây của hắn nhiều. Nhìn dong người đi qua qua lại lại, hắn lãi
khẽ thở dài. “Không biết Lina giờ này thế nào? Còn có mấy huynh đệ ác ma ở ma
giới nữa, mấy huynh đệ tu ma, tu chân nữa…” Ài, Tiêu Kiếm lại nhớ đến hồi
trước tính tình hắn phong lưu dụ dỗ mấy em ác ma xinh tươi kết quả là để Lina
biết được giận dỗi nghìn năm không gặp, hắn phải quỳ trước cửa nhà nàng 100
năm nàng mới tha thứ cho hắn. Rồi đến việc đánh bài với mấy tên tử thần. Tên
nào thua phải treo đâu trên cây trăm ngày… Nghĩ đến những việc này bất chi bất
giác mắt Tiêu Kiếm đã đỏ có một dòng lệ nhỏ chảy xuống.
“Kiếm ca ca” một tiếng gọi vang lên. Một cô gái mặc bạch y, nhìn như tiểu tiên
nữ tiến về phía Tiêu Kiếm.
“Tuyết Nhi muội sao muội lại ở đây?” Tiêu Kiếm thấy Tuyết Nhi tiến đến nghi
hoặc hỏi.
“Sao mấy hôm kiếm ca không đến thăm muội” Tuyết Nhi mắt hơi đỏ dưng dưng nói.
Tiêu Kiếm gãi gãi mũi không biết trả lời sao. Việc hắn đến đây cũng là một
việc ngoài ý muốn, mà trái tim Tiêu Kiếm sau khi xa cách Lina thập phần đau
khổ, giờ này hắn thật sự chưa tiếp nhận được người khác.
“Có phải huynh ghét muội rồi không!” Tuyết Nhi đột nhiên ôm lấy Tiêu Kiếm,
khóc nức nở.
“Sao huynh lại ghét muội chứ?” Tiêu Kiếm khó xử trả lời. Ngay giữa đường, hắn
bị một cô gái ôm rồi cô ta khóc nức nở, thật chả biết phải làm sao.
“Vậy tại sao huynh mấy ngày nay không đến thăm muội” Tuyết Nhi mắt dưng dưng
nhìn Tiêu Kiếm.
“Mấy ngày nay, huynh bận rồi. Muội không biết khi trở về Tiêu gia, phụ thân
huynh đem bao nhiêu việc cho huynh đâu. Ngày nào ông ấy cũng bắt huynh luyện
võ, không cho ra ngoài” Tiêu Kiếm bịa chuyện.
“Có thật không?” Tuyết Nhi nhìn Tiêu Kiếm hỏi, ánh mắt nghi hoặc.
“Thật! Nếu muội không tin huynh có thể thề” Tiêu Kiếm nhìn vào mắt Tuyết Nhi
giọng điệu như đinh đóng cột.
“Không cần muội tin huynh” Tuyết Nhi lấy tay che miệng Tiêu Kiếm lại. Hắc hắc
không ngờ thiếu nữ thời xưa dễ lừa như thế! Tiêu Kiếm thầm nghĩ.
“Mấy ngày nữa muội cùng đại ca sẽ phải trở về nhà không biết bao giờ gặp lại
được Kiếm ca. Kiếm ca nhớ đưa tiến muội nhé!” Tuyết Nhi nhìn Tiêu Kiếm nói.
“Được rồi nhất định. Giờ muộn rồi để huynh đưa muội về được không!” Tiêu Kiếm
trả lời.
“Ưhm!” Tuyết Nhi đỏ mặt khẽ cầm tay Tiêu Kiếm.
Tính ra tuổi cô nàng còn hơn cái thân thể này của hắn vậy mà tính tình vẫn trẻ
con như vậy, suôt ngày cứ Kiếm ca, Kiếm ca. Tiêu Kiếm thờ dài, trong lòng lắc
đầu.