16:tấn Cấp Hạ Đẳng Đại Ác Ma


Mũi chân nhẹ nhàng điểm trên sơn nham, Huân Nhi như con bướm nhỏ thập phần
xinh đẹp nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hướng mắt về phía Tiêu Viêm.

“Chậc chậc ca ca ah có vẻ có người thập phần lo lắng cho ca ca ah!” Tiêu Kiếm
lên tiếng. Tiêu Viêm nhìn hắn cưới khỏ lắc đầu thở dài.

“Viêm ca ca, Kiếm ca ca” Huân Nhi cất lời chào.

Nhìn về phía Tiêu Viêm, nhận thấy Tiêu Viêm có chút thay đổi trở lên tự tin
hơn, Huân Nhi hiện ra hai lúm đồng tiền, cười nhẹ: “Có vẻ Huân Nhi không cần
đến an ủi Viêm ca ca nữa!”

“Người trải qua đả kích sẽ trở lên trưởng thành hơn không phải sao?” Tiêu Viêm
nhún vai cười nói.

“Nàng nhất định sẽ hối hận” Huân Nhi cười nhẹ, bộ dạng chắc chắn.

“Ài, mình lại làm kì đà cản mũi rồi!” Tiêu Kiếm cười khổ rời đi.

Nhìn bóng lưng Tiêu Kiếm rời đi Tiêu Viêm lắc lắc đầu. Ngươi ma cũng biết nghĩ
như vậy sao. Huân Nhi thầm nghĩ.

Đi đến bên cạnh, cười nhìn Tiêu Huân Nhi đã cao gần bằng mình, ánh mắt lại
chuyển đến khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia, trong lòng Tiêu Viêm bỗng có chút
hoảng hốt, đứa trẻ năm đó mũi chảy nước, không mặc quần chạy theo mình đòi đi
chơi, hôm nay lại xinh đẹp động lòng ngươi như vây...

Nhẹ nhàng cười cười, thiếu niên ánh mắt ôn hòa, bàn tay không khách khí nhéo
nhéo khuôn mặt kinh ngạc của thiếu nữ, cười nói: "Huân Nhi đã lớn a, bất quá
đừng quên Tiêu Viêm ca ca trước kia vì hái quả cho ngươi mà cả người bầm tím
chật vật bộ dáng."

Bị hành động thân mật của Tiêu Viêm làm sửng sốt, sau một lúc, con ngươi linh
động trong suốt nhìn vào đôi mắt đen nhánh không mang theo chút tạp chất nào,
trong lòng Huân Nhi nhẹ nhàng cười.

Lúc còn bé, hắn thích nhéo kuôn mặt tròn trĩnh của mình, nhưng từ ba năm
trước, sau chuyện đó, trong lòng hắn như có một bức tường, đem tất cả mọi
người ngăn cản ở ngoài, cho dù mình có cố gắng như thế nào, đều sẽ bị thái độ
không lạnh không nóng của hắn phải chán nản rời đi...

"Hắn thực sự đã trở lại... Bất quá, hắn vẫn đem ta trở thành thí trùng như lúc
còn bé, thật sự là một tên đầu gỗ..." Nhẹ nhàng quệt quệt miệng, Huân Nhi lập
tức lại trách cứ mình quá tham lam.

"Huân Nhi, ba năm nay, đừng trách Tiêu Viêm ca ca, đoạn thời gian đó, ta sống
ngơ ngơ ngác ngác, bất quá còn tốt, có ngươi ở bên cạnh." Tiêu Viêm có chút
xấu hổ gãi gãi đầu, xin lỗi nói.

Huân Nhi ngọt ngào cười, ba năm nay chịu một ít ủy khuất, tại tiếng giải thích
sanh sáp của thiếu niên, nhất thời tan thành mây khói.

"khái, đúng rồi, Huân Nhi... Trong tay ngươi còn bao nhiêu tiền a?" Buông
khuôn mặt mềm mại trong tay ra, Tiêu Viêm bỗng nhiên kiền tiếu hỏi.

Ở trong gia tộc, ngoại trừ phụ thân, cũng chỉ có Huân Nhi cùng hắn có quan hệ
tốt. Hôm nay đã làm phụ thân mất mặt như vậy, hắn cũng không có mặt mũi đi tìm
phụ thân vay tiền, cho nên, đành phải đem ý niệm chuyển sang Huân Nhi.

"Tiền?" Chớp đôi mắt trong suốt, Huân Nhi ngạc nhiên nói: "Tiêu Viêm ca ca cần
tiền sao?"

"Khái... Muốn mua một số thứ, còn thiếu một chút." Tiêu Viêm đỏ mặt, đây là
lần đầu hắn vay tiền nữ hài tử a.

Lần đầu thấy ngày thường lạnh nhạt Tiêu Viêm ca ca lộ ra quẫn bách bộ dáng,
Tiêu Huân Nhi nhất thời có chút mở rộng nhãn giới, che miệng cười duyên nói:
"Ta còn hơn một ngàn kim tệ, có đủ không? Nếu không đủ..."

Trong lúc nói, bàn tay để tại phía sau của Huân Nhi ngón tay khẽ động, một cái
tử kim tạp phiến đột ngột xuất hiện giữa hai ngón tay, trên tạp phiến có năm
đạo sóng gợn màu sắc khác nhau.

Ngũ văn tử kim tạp, tại đấu khí đại lục, ít nhất phải là đấu linh thực lực mới
có tư cách dùng loại kim tạp đại biểu thân phận này, đương nhiên, một ít siêu
nhiên thế lực, cũng có loại tư cách này.

"Đủ rồi, đủ rồi..." Vui mừng gật gật đầu, Tiêu Viêm lại nhịn không được muốn
véo khuôn mặt xinh đẹp của Huân Nhi, bất quá cũng mạnh mẽ dừng lại.

"Yên tâm, sau này ta sẽ đem tiền trả lại ngươi." Vỗ vỗ ngực, Tiêu Viêm hứa hẹn
nói.

"Ai cần ngươi trả..." Miệng nhếch lên, tử kim tạp sau lưng Huân Nhi cũng bị
nàng nhanh chóng thu lại.

"Đi thôi, trời sắp tối rồi, ngày mai ta đưa ngươi đi dạo Ô Thản thành." Tiêu
Viêm đối với thiếu nữ phất phất tay, hưng phấn đi trước xuống chân núi.

Đứng tại chỗ, Huân Nhi mỉm cười đưa mắt nhìn thiếu niên đã hồi phục lại dáng
vẻ tiêu sái ba năm trước, nhẹ nhàng cười, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Nạp Lan Yên
Nhiên, ta cuối cùng nên hận ngươi, hay nên cảm tạ ngươi?"

…..

Sáng hôm sau từ rất sớm, Huân Nhi thay một bộ trang sức màu xanh nhạt, thanh
đạm sắc, lại khiến cho thiếu nữ thêm vài phần thanh thuần, một cái quần dài bó
sát chân, đem mảnh khảnh thon dài đùi đẹp bao lại, lộ ra đường cong.

"Cái này, là thứ ngươi cần." Nhìn Tiêu Viêm đi ra, Huân Nhi cười đưa ra tạp
phiến màu đen, đây là tồn kim tạp bình thường, giá trị lớn nhất không thể vượt
qua năm nghìn kim tệ.

Tiện tay cầm lấy hắc tạp, Tiêu Viêm trêu ghẹo nói: "Tiểu ny tử mặc đẹp như vậy
làm gì? Chẳng lẽ hẹn hò cùng người khác sao?"

"Phải a, phải a, đây là lần đầu tiên trong ba năm Tiêu Viêm ca ca mời ta cùng
ra ngoài, Huân Nhi rất thụ sủng nhược kinh nha, đương nhiên phải mặc đẹp một
chút." Tiêu Viêm thân mật trêu chọc, làm Huân Nhi đôi mắt híp thành hình bán
nguyệt, cười duyên nói.

“Để ta rủ tứ đệ cùng đi cho vui” Tiêu Viêm nhún nhún vai. Huân Nhi thấy thế im
lặng không nói gì.

Bước tới phòng Tiêu Kiếm, Tiêu Viêm gõ cửa.

“Ca ca, có việc gì không?” Tiêu Kiếm hướng tới Tiêu Viêm hỏi.

“Hôm nay ta cùng Huân Nhi muội muốn đi dạo phố mua ít đồ, tứ đệ có muốn ra
ngoài cùng dạo phố không?” Tiêu Viêm hướng tới Tiêu Kiếm hỏi.

Tiêu Kiếm thấy Tam ca nói như vậy thì quay sang Huân Nhi. Thấy Huân Nhi trừng
mắt với hắn một cái, đơn giản vì nàng với hắn cảm giác thập phần khó chịu.
Tiêu Kiếm thở dài lắc đầu ngán ngẩm. Thấy thế, Tiêu Viêm cũng chỉ biêt cười
trừ, có vẻ như mình không để ý đến cảm giác của Huân Nhi.

-“Hôm nay đệ bận luyện công, ca ca hãy cùng Huân Nhi đi đi” Tiêu Kiếm gãi gãi mũi trả lời.

-“Vậy ta và Huân Nhi đi một mình vậy” Tiêu Viêm kéo theo Huân Nhi rời đi.

Tiêu Kiếm lắc lắc đầu dang hai tay. Ta đáng ghét vậy sao?

Hôm nay hắn không đi dạo với Tiêu Viêm cũng là do một phần hôm nay là ngày cực
kỳ quan trọng. Ngày hắn đột phá bình cảnh tiến vào Hạ đẳng đại ác ma tương
đương với đai đấu sư cấp bậc.

Tiêu Kiếm đi ra sau lui tìm được một hang động cực kỳ vắng vẻ. Dùng một tảng
đá lớn chặn lại cửa hang. Có lẽ lúc này Tiêu Kiếm mới yên tâm tu luyện.

Tập trung tinh thần, Tiêu Kiếm bước vào tinh thần thức. Phụ thể thấy Tiêu Kiếm
bước vào tinh thần thức hải thì cất lời chào: “Chủ nhân”

“Chốc nữa ta đột phá ngươi giúp ta tập trung hấp thụ linh khí, chuyển ma khi
vào huyết ma ấn chủ. Ta sẽ tập trung nén ép ma khí” Tiêu Kiếm giao phó.

“Vâng thưa chủ nhân” Phụ thể trả lời.

“Ài, giờ mà có một cái tụ linh trận thì tốt biết bao. Nếu có tinh thạch thì ta
có thể thiết kế một cái tụ linh trận hỗ trợ tu luyện cũng giúp tam ca luôn”
Tiêu Kiêm thở dài. Hăn thân tuy là đại ác ma ngoài lạnh trong nóng, với người
thân thì đối xử thập phần thân thiết, với kẻ thù thì ra tay thập phần tàn
nhẫn.

Lúc này thiên địa linh khí khặp nơi tụ họp về phía cái hang. Toàn bộ linh khí
bị ma khí cắn nuốt đang dồn lại trước ngực Tiêu Kiếm. Trên hai tay hai chân
hắn nghe có tiếng thét phát ra nhỏ bé giống như của mấy chục yêu thú đang gầm
rú trước khi chết. Ma khí từ hấp thụ linh khí và từ hai tay hai chân đổ dồn về
phía ngực hắn. Ma khí cuồn cuộn như vũ bao.

Mỗi lần ma khí quán thông kiếu này là thập phần đau đớn. Kinh mạch Tiêu Kiếm
căng ra, máu huyết như sối trào, phụ thể linh hồn run lên bần bật. Hắn có nhịn
đau, đây là thời khắc quan trọng nhất của hắn.Hắn tập trung dẫn dặt nguồn ma
khí tiến vào huyết ma ấn chủ. Năm dòng ma khi quện vào nhau hình thành một
xoát ốc. Ma khí liên tục quán thân với khả năng hấp thụ của hắn bây giờ đã
vượt quá sức chịu đựng của Tiêu Kiếm.

“Ong ong,xẹt xẹt.” Ở giữ không gian huyết ma ấn chủ xuất hiện một thanh trường
kiếm.

“Ma kiếm!” Tiêu Kiếm kinh hô.

“Chủ nhân. Lâu rồi ta mới nghe được tiếng gọi của ngài” Ma kiếm trả lời.

“Ngươi có thể nghe được lời ta triệu gọi sao” Tiêu Kiếm trả lời.

“Vừa rồi ta cảm thấy chủ nhân gặp nguy hiểm nên mới xuất hiện. Có vẻ như ngài
đang bước vào giai đoạn tập quan trọng hãy tập trung tôi sẽ giúp ngài” Ma kiếm
lên tiếng.

“Được” Tiêu Kiếm mỉm cười trả lời.

Lúc này thiên địa linh khí giót vào thân thể Tiêu Kiếm như vũ bão. Ma kiếm tại
huyết ma ấn chủ không ngừng cắn nuốt ma khí chia sẻ gáng nặng với Tiêu Kiếm.

“Oành oành” không gian trong huyết ma ấn mở rộng gấp đôi. Một vòng xoáy ốc tại
giữa trung tâm huyết ma ấn chủ.

“Phù! cuối cùng cũng thành công” Tiêu Kiếm thở dài.

“Ma kiếm giờ ngươi có thể ra ngoài không” Tiêu Kiếm lên tiếng hỏi.

“Không thể thưa chủ nhân. Ma lực của ngài có hao hết cũng không cách nào mang
được tôi ra ngoài. Hơn nữa với khả năng lúc này tôi ra ngoài, ngài cũng không
thể sử dụng được” Ma kiếm trả lời Tiêu Kiếm, giọng điệu mang theo vẻ buồn bã.

Tiêu Kiếm thở dài một tiếng, ngồi nghỉ một lúc rồi hướng Tiêu gia giảo bước


Đấu Phá Chi Ma Đế - Chương #16